.
._693__1" class="block_" lang="en">Trang 693# 1
Chương 1386: Hy vọng...
- Ngươi...
Trong mắt đẹp của Lâm Thanh Nhu hiện lên thần sắc như thế nào đều khó có thể áp chế, sau đó nàng nở nụ cười, chính là cười đặc biệt miễn cưỡng và khó coi:
- Ha ha ha... thật sự không ngờ, hạ giới đê tiện này lại cất giấu một đại kinh hỉ như vậy!
Là “Kinh hỉ” hay “Kinh hãi”, trong lòng nàng biết rõ.
“Tụng thế chi viêm” vốn đặc biệt ôn hòa của phượng hoàng viêm, nhưng giờ phút này xích viêm thiêu đốt lên trên người Phượng Tuyết Nhi quả thật dữ dằn giống như kim ô viêm ở trên người Vân Triệt, mà viêm uy có cấp bậc cao đến dọa người này khiến Lâm Thanh Nhu có một cảm giác đáng sợ không dám nhìn thẳng trong thời gian dài, cảm giác này không thể nghi ngờ khiến trong lòng nàng càng ngày càng kinh hãi.
Phượng Tuyết Nhi hiếm khi tức giận, sát tâm càng là lần thứ hai trong cuộc đời, bàn tay nàng xòe ra, hỏa diễm trong lòng bàn tay chỉ thẳng vào ngực Lâm Thanh Nhu...
- Chẳng qua, ngươi thật sự sẽ không hồn nhiên đến cho rằng... xứng làm đối thủ của ta đó chứ?
Lâm Thanh Nhu cười lạnh nói, chính là, cho dù lời nói hay diện mạo của nàng đều đã triệt để không còn thong dong và khinh miệt giống như trước nữa... Ngược lại lộ ra một chút sợ hãi mà bản thân tuyệt đối không nguyện thừa nhận.
Phượng Tuyết Nhi không nói gì, trong mắt lại chớp động lên phượng ảnh, trong nháy mắt, xích viêm vốn sôi trào trên người lại một lần nữa tăng vọt, trong khoảnh khắc cuốn lấy gió lốc hỏa diễm vĩ đại, cuốn thẳng Lâm Thanh Nhu.
- Hừ!
Lâm Thanh Nhu hơi cắn răng, tử viêm cuốn lấy, một lần này, huyền lực của nàng không hề giữ lại chút gì mà bùng nổ toàn bộ, trên cánh tay dấy lên tử viêm nồng đậm tới cực điểm, sau đó lấy tư thái mạnh mẽ túm thẳng phượng hoàng viêm.
Nếu nàng biết hỏa diễm trước mắt là phượng hoàng viêm, như vậy lại cho nàng thêm ba lá gan, nàng cũng không dám làm như thế.
Hỏa diễm gần người, sắc mặt của nàng lập tức thay đổi, chỗ sâu trong tròng mắt rõ ràng lóe lên hoảng sợ và khó có thể tin thật sâu, nhưng mà, phản ứng của nàng cũng cực nhanh, bàn tay thu hồi lại nhanh như tia chớp, eo nhỏ cấp tốc uốn éo, sử dụng một thân pháp quỷ dị hơi tinh xảo, đột ngột lật nghiêng ra ngoài hơn ngàn trượng, vào lúc này cánh tay cũng toàn lực đánh ra, tử viêm đầy trời, thoáng chốc hóa thành một bóng sói trăm trượng, lao thẳng tới Phượng Tuyết Nhi.
Phượng Tuyết Nhi không nhúc nhích, cổ tay khẽ lật, nhất thời, phượng hoàng viêm cháy thẳng lên không, đốt diệt bóng sói tử viêm trong chớp mắt... như phá gỗ mục.
“!!!?” Một màn này khiến thân thể Lâm Thanh Nhu chấn động, như tiếng lòng bị gãy, hoảng sợ thất sắc, cả kinh đến vốn không thể tin được vào hai mắt của mình.
Huyền lực của đối phương thật sự chỉ có Thần Nguyên cảnh cấp ba.
Nhưng có thể dễ dàng áp chế, đốt diệt thần viêm mà nàng toàn lực thiêu đốt.
Chỉ có một đáp án có thể giải thích được một điểm này, đó chính là cấp bậc huyền công của đối phương ở phía trên nàng... còn ở phía trên nàng xa xa!
Huyền giả một hạ giới này, cấp bậc huyền công lại ở phía trên nàng xa xa... Cả đời nàng cũng chưa từng nghe chuyện cười vớ vẩn nào như vậy!
Tử viêm dập nát cấp tốc tiêu tán trong không trung, Lâm Thanh Nhu trơ mắt nhìn hỏa diễm của mình tán loạn ở trên không, trong lòng không chỉ có kinh hãi và tim đập nhanh... nhiều hơn là sỉ nhục!
Vừa rồi nàng có bao nhiêu trào phúng, miệt thị Phượng Tuyết Nhi, lúc này còn có sỉ nhục bao lớn!
- Hóa ra ngươi chẳng qua cũng chỉ như thế.
Phượng Tuyết Nhi lạnh lùng nói.
Mà một câu nói này, không thể nghi ngờ là một cây kim độc đâm vào trong lòng Lâm Thanh Nhu, khiến cho khuôn mặt diêm dúa lòe loẹt của nàng nháy mắt vặn vẹo biến hình, giọng nói cũng trở nên hơi khàn khàn:
- A... ha ha... dựa vào ngươi, một rác rưởi của hạ giới... cũng xứng đắc ý ở trước mặt ta?
- Rác của hạ giới... vĩnh viễn cũng chỉ là rác!
Ngực phập phồng kịch liệt, tử viêm trên người tán loạn, trong tay nàng đã cầm lấy một thanh tử tinh trường kiếm, khoảnh khắc khi tử viêm đốt kiếm, đột nhiên chiếu ra một bó tử mang kỳ dị, lại trong khoảnh khắc tử mang chợt lóe lên đột nhiên đâm về Phượng Tuyết Nhi.
Ầm rầm!
Biển cả bốc lên, trời cao lại một lần nữa bị viêm quang phủ kín.
Giao chiến giữa huyền lực của thần đạo có ý vị như thế nào đối với thế giới này? Đây tuyệt đối gần như là tai họa thiên uy. Không gian chấn động đảo mắt lan tràn đến trọn vẹn mấy trăm dặm không gian.
Phía nam Thiên Huyền, vô số huyền thú phát ra tiếng kêu sợ hãi dưới khí tức khủng bố, hoặc tán loạn giống như ruồi bọ không đầu, hoặc run run gục trên đất. Mọi người ào ào ngẩng đầu nhìn về phía nam, trong đôi mắt phóng đại của bọn họ, trời cao phía nam rõ ràng bị chia thành hai màu đỏ, tím... Một cảm giác khó diễn tả được bằng lời nói cho bọn họ biết, đó là viêm quang, là viêm quang mà bọn họ không thể lý giải được, ngay cả trời cao đều có thể nấu chảy xuyên thủng.
Huyền lực đến thần đạo, chênh lệch một tiểu cảnh giới liền tương đương với ý nghĩa nghiền áp. Cho nen cho dù là Thần Nguyên cảnh cấp bậc sơ cấp nhất của bảy cảnh thần huyền, mỗi một tiểu cảnh giới đều được chia làm các tiểu “Cảnh giới” sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, dùng để phân biệt trình tự của cùng một tiểu cảnh giới. Mà huyền lực thần đạo vượt cấp... hoặc là thiên phú rất mạnh, có lý giải đối với pháp tắc hoặc khống chế đối với huyền khí khác hẳn với người thường, hoặc là về cấp bậc thể chất và huyền công tuyệt đối nghiền áp, mà vế thứ hai không thể nghi ngờ đều rất khó xuất hiện.
Vân Triệt trước khi mất đi huyền lực là một người duy nhất có thể vượt qua đại cảnh giới thần đạo đánh bại đối thủ, đó là bởi vì cả hai vế này hắn đều cực kỳ biến thái.
Kế thừa sáng thế thần lực -- còn là huyền mạch sáng thế thần hoàn chỉnh, đối mặt với huyền giả được kế thừa lực lượng chân thần bé nhỏ, nhiều lắm là một chút huyết mạch và huyền công... trên cùng một cảnh giới, cũng có thể nói là khi dễ người.
Nhưng hắn là trường hợp đặc biệt duy nhất trên thế gian này, mà đối mặt với hỏa diễm của Phượng Tuyết Nhi có cấp bậc rõ ràng còn hơn xa bản thân, trong lòng Lâm Thanh Nhu có thể nói hoảng sợ đến long trời lở đất.
Bởi vì tình hình này, nàng chưa từng gặp được ở thần giới.
Ầm! Rầm uỳnh!!
Hải vực bốc lên giống như điên, từng mảng lớn nước biển vốn không kịp hóa thành hơi nước đã bị đốt diệt thành hư vô ngay lập tức.
Cũng may ở trong này là hải vực, nếu là ở Thiên Huyền đại lục hoặc Huyễn Yêu giới, đã sớm tạo thành tai họa một phương.
Bầu trời khi thì đỏ đậm, khi thì tím sáng, sau giằng co đáng kể, theo một tiếng phượng hót rợp trời, viêm quang màu tím bị đốt hết sạch, thân thể Phượng Tuyết Nhi cuộn tròn lại, hơn mười đóa “Phần tinh yêu liên” nở rộ ở trên không trong thời gian vài giây.
Rầm rầm rầm rầm rầm --
Một nửa hỏa liên bị phá diệt, còn một nửa hỏa liên khác ngược lại chôn diệt Lâm Thanh Nhu vào trong yêu liên hỏa ngục. Trong ngọn lửa phá nát đầy trời, Lâm Thanh Nhu đột nhiên gầm rú một tiếng thê thảm, mang theo hỏa quang đầy trời từ trên không trung ngã lộn nhào xuống, rơi vào trong hải vực đang bốc lên không thôi.
Ngực Phượng Tuyết Nhi phập phồng, trong miệng thở gấp kịch liệt. Tuy rằng dựa vào phượng hoàng viêm chế trụ Lâm Thanh Nhu, nhưng về huyền lực đối phương dù sao cũng thắng hơn nàng trọn vẹn hai tiểu cảnh giới, sao nàng có thể thoải mái.
Tuy rằng nàng ta bị phượng viêm đốt thân, rơi vào hải vực, nhưng nàng sẽ không hồn nhiên đến cho rằng Lâm Thanh Nhu đã tan tác, với huyền lực của nàng ta, vốn ngay cả trọng thương đều không được tính.
Nàng không đuổi theo, thoáng lấy lại khí tức, thần thức cấp tốc phóng thích... nhưng không tìm được khí tức của Phượng Tiên Nhi, Vân Vô Tâm và Vân Triệt.
Nàng nhanh chóng cầm lấy truyền âm ngọc:
- Tiên Nhi, các ngươi đang ở đâu, thương tổn của Vân ca ca như thế nào?
Nhưng mà, nàng gấp giọng nói xong lại phát hiện... không cách nào truyền âm được!?
Nàng lại vội vã truyền âm cho Vân Vô Tâm... cũng như thế!
Trong lòng đại loạn, lại nhanh chóng truyền âm cho Tô Linh Nhi:
- Linh Nhi, Vân ca ca và Tâm nhi bọn họ có ở bên chỗ muội không?
- Không có.
Tô Linh Nhi trả lời, giọng nói dồn dập của Phượng Tuyết Nhi khiến cho nàng căng thẳng trong lòng, âm điệu cũng thay đổi rõ ràng:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Có truyền âm cho muội không?
- Cũng không có... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Vân Triệt bị thương, Tâm nhi và Tiên Nhi ở bên cạnh, nhanh chóng tìm bọn họ!
Rầm!
Dưới đại loạn nỗi lòng, nàng chính là không khống chế được huyền lực, truyền âm ngọc đột nhiên nứt vụn trong tay nàng, hóa thành bụi phấn.
Hai tay Phượng Tuyết Nhi siết chặt, mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào hải vực đang bốc lên không nghỉ... Nàng vô cùng vội vàng muốn đi tìm Vân Triệt và Vân Vô Tâm, nhưng nàng lại không thể rời đi. Bởi vì nàng ở đâu, nữ hài kia nhất định sẽ tới đó.
Phải giết nàng ta!
Xôn xao!!
Một con sóng to vạn trượng không hề dự đoán trước nổ tung, bên trong sóng lớn tách ra, một đường tử mang đâm thẳng vào ngực Phượng Tuyết Nhi... Sau tử mang, Lâm Thanh Nhu tóc tai bù xù, áo quần rách rưới, trong đôi mắt phóng thích ra ý hận bạo loạn, như kẻ thù không đội trời chung!
Giống như hoàn toàn quên mất là nàng không có lý do miệt thị trước, nhục mạ người ta trước, đả thương người ta trước!
Phụt rầm!!
Bầu trời cao trên hải vực lại bị viêm quang phủ kín.
....
....
Phượng Tuyết Nhi không có cách nào liên hệ với Phượng Tiên Nhi và Vân Vô Tâm, tự nhiên không phải không có nguyên nhân. Bởi vì lúc này các nàng đang mang theo Vân Triệt ở một không gian đặc thù.
Trong phượng hoàng thí luyện.
Thế giới chung quanh hoàn toàn tối đen, Phượng Tiên Nhi ôm chặt lấy Vân Triệt, mới vừa hiện thân đã quỳ hai đầu gối xuống, lo lắng nói:
- Phượng thần đại nhân, van ngài mau cứu hắn... mau cứu thiếu gia... phượng thần đại nhân!
Không gian biến hóa và giọng nói của Phượng Tiên Nhi khiến Vân Vô Tâm mờ mịt không thôi, mà lúc này, trên không đột nhiên mở ra một đôi mắt màu đỏ đậm vĩ đại, bắn ra hồng quang giống như hỏa diễm ở nơi thế giới hắc ám này, cả kinh Vân Vô Tâm khẽ kêu lên.
- Phượng thần đại nhân!
Linh hồn phượng hoàng hiện thân, Phượng Tiên Nhi bi thương kêu gọi, toàn thân đang trong sợ hãi gần như hư thoát.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thần thức đảo qua thân thể của Vân Triệt, giọng nói của linh hồn phượng hoàng đột nhiên trầm xuống.
Hai tay Phượng Tiên Nhi phóng thích ra huyền khí, toàn lực giữ lấy một hơi cuối cùng mỏng manh đến không chịu nổi của Vân Triệt, giọng nói run run kịch liệt:
- Là một nữ nhân đáng sợ, nàng ta đột nhiên ra tay tổn thương thiếu gia! Nữ nhân kia cực kỳ đáng sợ, liền ngay cả thần nữ tỷ tỷ... Rất có thể còn lợi hại hơn thần nữ tỷ tỷ.
Đôi mắt phượng hoàng liếc xéo rõ ràng.
Mặc dù thần trí của nó rất ít khi kéo dài ra ngoài giới, nhưng rõ ràng biết được “Thần nữ tỷ tỷ” theo lời Phượng Tiên Nhi là ai.
Phượng Tuyết Nhi, là người chiếm được toàn bộ truyền thừa và ý chí của một thần linh phượng hoàng khác, cũng là người đầu tiên trên thế giới này chân chính thành thần đạo, là người xứng với danh xưng “Phượng hoàng thần nữ”.
- Chẳng lẽ, chính là người của “Thế giới kia”?
Linh hồn phượng hoàng trầm giọng nói. Người có thể thắng được Phượng Tuyết Nhi, chỉ có khả năng đến từ thần giới -- trước mắt là thế giới ở vị diện cao nhất không gian hỗn độn.
Phượng Tiên Nhi hiện giờ nào còn quản cái gì mà “Thế giới kia”, khí tức của Vân Triệt ở trong lòng đã mỏng manh đến vô cùng dọa người, chỉ cần huyền khí của nàng buông ra có lẽ sẽ mất mạng ngay tại chỗ. Nàng cầu khẩn nói:
- Phượng thần đại nhân, thiếu gia bị thương rất nặng... van ngài cứu hắn trước.. năm đó ngài để cho ta đi theo bên cạnh hắn, dặn ta rằng nếu một ngày nào đó hắn gặp được nguy hiểm đến tính mạng, hoặc là khó khăn khó giải thì thiêu đốt lông vũ phượng hoàng mà ngài ban cho ta, dẫn hắn và Vô Tâm đến đây... ngài nhất định có thể cứu hắn... xin ngài cứu hắn nhanh lên!
Một năm rưỡi trước, khi Vân Triệt sắp rời khỏi Phượng Hoàng di tộc, linh hồn phượng hoàng cố ý triệu kiến Phượng Tiên Nhi, dặn nàng... không, là thỉnh cầu nàng đi theo bên người Vân Triệt, cũng cho nàng một chiếc lông vũ phượng hoàng súc tích lực lượng không gian đặc thù, để cho nàng vào một ngày nào đó khi Vân Triệt gặp phải nguy nan khó giải, phải lập tức thiêu đốt lông vũ phượng hoàng, đưa hắn và Vân Vô Tâm đến tận đây.
Nó cường điệu nhấn mạnh, cũng không phải chỉ mang theo một mình Vân Triệt, phải mang cả Vân Vô Tâm đi cùng.
Chính là nó thật không ngờ tới, Vân Triệt lại được mang đến nhanh chóng như vậy, hơn nữa còn không phải là “Thời cơ” mà nó đang chờ kia.
Nhưng trước mắt lại thật sự là nguy cơ khó giải... không chỉ vì Vân Triệt nhận lấy trọng thương trí mạng, càng vì tinh cầu nhỏ này thế mà lại có người của thần giới đến đây!