Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1385 - Chương 1387: “Lựa Chọn Đơn Giản Nhất”

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1386" class="block_" lang="en">Trang 693# 2

 

 

 

Chương 1387: “Lựa chọn đơn giản nhất”



Hỗn độn cực kỳ to lớn, tinh cầu, tinh giới lấy vạn tỷ để tính, một tinh cầu bị người của thần giới đặt chân đến, khả năng cực kỳ bé nhỏ. Huống chi huyền giả đã quen với khí tức của thần giới, vốn không muốn đặt chân đến hạ giới.

Một đường hồng mang chụp xuống, thay thế huyền khí của Phượng Tiên Nhi bảo vệ mạch máu yếu ớt không chịu nổi của Vân Triệt, đồng thời cũng càng thêm rõ ràng tính mạng của Vân Triệt đã đến tình cảnh nguy hiểm cỡ nào. Linh hồn phượng hoàng than nhẹ một tiếng:

- Một ngày này, thế mà lại đến nhanh như thế... haizzz.

- Phượng thần đại nhân, van ngài mau cứu hắn, ngài nhất định có thể cứu hắn.

Phượng Tiên Nhi liên tục năn nỉ.

- Ta không cứu được hắn.

Nhưng lời linh hồn phượng hoàng nói lại như chậu nước lạnh dội lên trên người Phượng Tiên Nhi... còn có Vân Vô Tâm.

- Thân thể nứt toác, nội tạng vỡ hết, mạch máu tổn hại nặng, kinh mạch đứt đoạn... cho dù là ta ở trạng thái thần lực hoàn chỉnh năm đó cũng không cứu được hắn.

Linh hồn phượng hoàng chậm rãi nói.

Lời linh hồn phượng hoàng nói khiến đôi mắt Phượng Tiên Nhi cấp tốc thất sắc. Trong chớp mắt khi Vân Triệt bị thương nặng gần chết, bình thường nếu có bệnh có thương tích, phản ứng đầu tiên của nàng sẽ là đi tìm Tô Linh Nhi, nhưng mà, đó là xé rách thân thể dưới không gian chấn động, vả lại trong ngoài đều nứt, nếu không phải huyền khí của nàng vẫn luôn luôn duy trì ở trên người Vân Triệt, đã đủ để cho hắn bị mất mạng trong chớp mắt.

Thương tổn như vậy, nàng chỉ có thể nghĩ đến linh hồn phượng hoàng. Nếu ngay cả nó đều không thể cứu...

Nhưng lời nói tiếp theo của linh hồn phượng hoàng lại khiến cho đôi tròng mắt thất sắc của Phượng Tiên Nhi lại một lần nữa sáng lên.

- Mặc dù ta không thể cứu, nhưng có một người có thể cứu hắn, trên đời này chắc cũng chỉ có nàng mới có thể cứu hắn.

- Ai? Là ai!?

Phượng Tiên Nhi chợt ngẩng đầu lên, gấp giọng nói.

- Nàng ở ngay trước mặt ngươi.

Theo lời nói của linh hồn phượng hoàng, cũng vào lúc này đôi xích mang rơi lên trên người Vân Vô Tâm, dưới xích mang, đôi mắt của bé đang hiện lên thủy quang trong suốt, hiển nhiên chính là trong kinh hách với sợ hãi vì Vân Triệt trọng thương, nghe được lời linh hồn phượng hoàng nói, cảm nhận được cái nhìn chăm chú của nó, cánh môi của Vân Vô Tâm hơi mở ra.

- Ngươi nói... Vô Tâm?

Phượng Tiên Nhi giật mình.

Linh hồn phượng hoàng không kề kiêng dè nói:

- Lúc trước lực lượng Vân Triệt có thể có được ở trên người là kế thừa từ một sáng thế thần linh viễn cổ tên là Tà thần. Độ cao của Tà thần thần lực cũng không phải ngươi có thể tưởng tượng được. Sau khi hắn thân phế, Tà thần thần lực có được cũng theo đó mà yên lặng. Ở thế giới không có thần, không có bất cứ lực lượng nào có thể đánh thức Tà thần thần lực sắp chết đi... Trừ bỏ Tà thần thần tức cuối cùng trên đời này.

- Mà Tà thần thần tức cuối cùng chính là ở trên người nữ nhi của hắn, tức là ở trên người ngươi.

Đôi mắt phượng hoàng nhìn Vân Vô Tâm, chậm rãi nói lại lời nói đã từng nói với Vân Triệt lúc trước.

Phượng Tiên Nhi ngưng thần nghe, tuy rằng nàng nghe không hiểu cái gì là sáng thế thần linh, cái gì là Tà thần thần lực, nhưng lời linh hồn phượng hoàng nói đủ để cho nàng đoán ra được cái gì:

- Chẳng lẽ... ngươi đang nói...

- Dẫn Tà thần thần tức trong huyền mạch của nàng đi vào huyền mạch Tà thần đã chết đi của Vân Triệt, có lẽ sẽ giống như châm lên một đốm lửa nhỏ vào trong ngọn núi lửa đã chết đi, một lần nữa đánh thức lại.

Những lời này, nó giống như đang nói cho Phượng Tiên Nhi nghe, thật ra là nói cho Vân Vô Tâm.

- Như vậy... có thể cứu phụ thân sao...

Phượng Tiên Nhi nghe không hiểu, Vân Vô Tâm càng nghe không hiểu, nhưng ít nhất nàng rõ ràng, đôi ánh mắt kỳ quái này, còn có giọng nói đến từ nó đang nói lên một phương pháp cứu được cha của nàng.

Đôi mắt màu đỏ của linh hồn phượng hoàng không hề nghiêng đi nhìn vào Vân Vô Tâm:

- Trong khoảng thời gian ngươi sống cùng phụ thân ngươi, chắc đã từng nghe rất nhiều truyền thuyết về hắn rồi, cũng phải biết hắn đã từng mạnh bao nhiêu. Ta không cách nào cam đoan nhất định có thể thành công, còn nếu thành công, lực lượng của hắn liền có thể khôi phục. Mà chỉ cần khôi phục lực lượng, cho dù thương tổn gấp bội hiện giờ, hắn cũng có thể khôi phục lại trong khoảng thời gian ngắn.

Tuy rằng trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, nhưng câu nói sau cùng của linh hồn phượng hoàng khiến cho đôi mắt của Tô Linh Nhi bỗng chốc trở nên vô cùng sáng rực, bé theo bản năng bước về phía trước một bước nhỏ, gấp giọng nói:

- Thật... thật vậy chứ... cứu phụ thân ta... cầu ngươi mau cứu phụ thân ta...

- Nói như vậy, ngươi nguyện ý bỏ qua Tà thần thần tức của ngươi?

Linh hồn phượng hoàng hỏi.

Tà thần thần tức gì, Vân Vô Tâm vốn không hiểu gì cả, càng không biết rằng trên người mình lại có thứ đó. Nàng không hề do dự gật đầu:

- Ta không biết cái gì là Tà thần thần tức, nhưng chỉ cần có thể cứu phụ thân... Thế nào đều được! Cầu ngươi mau một chút, phụ thân...

Vào lúc này Phượng Tiên Nhi lại đột nhiên lên tiếng, dùng giọng điệu cực kỳ bất an hỏi:

- Đợi chút! Phượng thần đại nhân, theo như lời ngài nói, dẫn Tà thần thần tức trong huyền mạch của Vô Tâm... sẽ có hậu quả gì đối với Vô Tâm?

Nàng tin tưởng linh hồn phượng hoàng nhất định đã từng nói lời này với Vân Triệt rồi. Nhưng thật hiển nhiên, Vân Triệt không đáp ứng, vả lại vẫn luôn luôn bảo trì thân phế cũng không đáp ứng, thậm chí còn chưa từng đề cập đến với bất cứ kẻ nào.

- Nếu muốn dẫn Tà thần thần tức của bé ra, nhất định phải loại trừ hết tất cả huyền khí của bé, tất cả tu vi cho đến hiện giờ của bé đều sẽ quy về không. Thiên phú khác hẳn với người thường của bé chỉ có một phần rất nhỏ đến từ huyết mạch phượng hoàng, nguyên nhân lớn nhất là sự tồn tại của Tà thần thần tức, mất đi Tà thần thần tức này, thiên phú của bé sẽ quay về bình thường... cũng có khả năng, huyền mạch còn có thể nhận đến thương tổn, triệt để hư hao cũng không phải không có khả năng.

Lời của linh hồn phượng hoàng không hề kiêng dè hay giấu giếm.

- Cho dù như vậy, cũng không nhất định thành công... đúng không?

Phượng Tiên Nhi giật mình hỏi, cả người đã hoang mang lo sợ.

- Có chừng hai thành nắm chắc.

Linh hồn phượng hoàng nói, mà theo nó hai thành nắm chắc này đã là cực kỳ cao:

- Đây là phương pháp duy nhất mà ta có thể nghĩ đến, trong lịch sử chưa từng có tiền lệ, tự nhiên không cách nào cam đoan sẽ thành công.

- Nhưng mà, nếu như có thể một lần nữa thức tỉnh Tà thần thần lực của hắn, cho dù có một phần tỷ khả năng cũng phải thử.

Câu nói này nói ra theo lập trường của linh hồn phượng hoàng kế thừa ý chí phượng hoàng.

Bởi vì bắt đầu từ khi nó cảm nhận được “Khí tức đáng sợ” kia, nó liền đã mơ hồ đoán được, Tà thần lưu lại nguyên lực hoàn chỉnh như thế, lưu lại cực kỳ có khả năng không chỉ là lực lượng... còn là hy vọng.

Hy vọng tuyệt đối không thể tan biến đi, cũng là hy vọng mà nó kế thừa ý chí phượng hoàng phải thủ hộ.

Ánh mắt của linh hồn phượng hoàng càng thêm chăm chú:

- Vân Vô Tâm, ngươi có nghe rõ lời nói mới vừa rồi của bản tôn không? Nếu muốn cứu phụ thân ngươi, làm mất đi tất cả lực lượng của ngươi, thiên phú của ngươi cũng phải chấp nhận không còn sót lại chút gì, hơn nữa chắc là có khả năng vĩnh viễn không thể khôi phục, huyền mạch cũng có khả năng bị thương nặng... như thế, ngươi còn nguyện ý đưa Tà thần thần tức của ngươi cho phụ thân ngươi không?

Mất đi tất cả lực lượng, tất cả nỗ lực quy về hư vô, thiên phú sẽ vĩnh viễn hao tổn, thậm chí còn có khả năng vì vậy mà phế bỏ.

Đối với một nữ hài mới chỉ có mười hai tuổi mà nói, những lời nói này, lựa chọn này không thể nghi ngờ là quá mức tàn khốc.

Nhưng mà... khiến Phượng Tiên Nhi kinh ngạc, càng khiến cho linh hồn phượng hoàng kinh ngạc là Vân Vô Tâm ngơ ngác nhìn trên không, hiển nhiên còn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết lời nói nghe được, nhưng bé lại đang gật đầu, không hề do dự gật đầu:

- Chỉ cần có thể cứu được phụ thân, ta đều nguyện ý.

Phượng Tiên Nhi lắc đầu:

- Không, không được! Không được! Thiếu gia sẽ không nguyện ý! Thiếu gia coi Vô Tâm như trân bảo, tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này... Nếu bởi vì vậy mà Vô Tâm có bất trắc gì, thiếu gia... cho dù có thể thành công khôi phục lại tất cả lực lượng, cũng sẽ tự trách cả đời... cả đời thống khổ không chịu nổi... không thể... không thể...

Trong khoảng thời gian này, nàng ngày đêm ở bên cạnh Vân Triệt, hắn trân quý Vân Vô Tâm bao nhiêu, nàng đều nhìn rõ ràng trong mắt.

Sao hắn có thể chấp nhận chuyện như vậy!

Linh hồn phượng hoàng than thở nói:

- Như vậy, ngươi tình nguyện nhìn hắn chết sao? Hơn nữa, nếu như hắn không khôi phục lại lực lượng, người thương tổn hắn có lẽ sẽ dẫn tai họa lớn hơn vào thế giới này. Chỉ có hắn đã khôi phục lại lực lượng mới có thể trừ khử đi tai họa như thế. Với nhận thức của ta, đây là lựa chọn phải làm ra.

“...” Sắc mặt Phượng Tiên Nhi thống khổ, không ngừng lắc đầu, nhưng đã không nói được gì.

- Tiên Nhi di di, không sao.

Bên tai nàng vang lên lời nói an ủi của Vân Vô Tâm, nàng giật mình ngẩng đầu, Vân Vô Tâm trong tầm mắt không hề có vẻ thống khổ, giãy giụa và bàng hoàng trên mặt, ngược lại là nụ cười rất nhẹ rất ấm:

- Phụ thân từng làm rất nhiều trò chơi lựa chọn với ta, mà lựa chọn này còn đơn giản hơn tất cả trò chơi mà phụ thân đã dạy ta chơi thật nhiều. Bởi vì... ta có thể không có huyền lực, nhưng nhất định không thể không có phụ thân.

- Vô Tâm...

Tầm mắt của Phượng Tiên Nhi lập tức mông lung.

Vân Vô Tâm cười khanh khách nói:

- Hơn nữa không có huyền lực không hề sao cả, nương sẽ bảo hộ ta, sư phụ sẽ bảo hộ ta, Tiên Nhi di di cũng sẽ bảo hộ ta, đúng không? Phụ thân khôi phục lại lực lượng, càng sẽ bảo hộ ta. Hơn nữa lần này ta bảo vệ phụ thân, mẫu thân, sư phụ... bọn họ nhất định sẽ khen ta... Chà! Chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy rất hạnh phúc.

“...” Cánh môi Phượng Tiên Nhi rung động, nàng không cách nào lựa chọn... mà Vân Vô Tâm, lại không hề do dự làm ra lựa chọn.

Đôi mắt của linh hồn phượng hoàng rõ ràng nghiêng đi, mảnh nhỏ linh hồn đến từ thần linh có chỗ nào đó xúc động thật sâu... Vân Triệt thà vĩnh viễn là phế nhân cũng không nguyện thương tổn thiên phú của nữ nhi, Vân Vô Tâm vì hy vọng cứu phụ thân mà có thể không hề có bất cứ quyến luyến nào đối với huyền lực và thiên phú... Có lẽ theo nó, tình cảm của nhân loại kỳ diệu đến có phần khó hiểu.

Linh hồn phượng hoàng nói:

- Tiên Nhi, ta biết lo lắng của ngươi. Oán hận và phẫn nộ của hắn để cho ta thừa nhận đi... hy vọng, ta còn có thể chống đỡ được đến một khắc đó.

- Phượng thần đại nhân?

Lời linh hồn phượng hoàng nói khiến Phượng Tiên Nhi chợt ngẩng đầu lên.

Nhưng nàng không nhận được câu trả lời, một đường hồng quang đã giáng xuống từ trên trời, mang nàng rời khỏi không gian phượng hoàng này.

Trong không gian xích quang lượn lờ, chỉ còn Vân Vô Tâm và Vân Triệt với khí tức mỏng manh đến gần như không thể phát hiện ra... hắn cũng không biết rằng linh hồn phượng hoàng bỏ qua ý nguyện của hắn, kêu Vân Vô Tâm làm ra lựa chọn mà bé không nên làm.

Giọng nói của nó thong thả mà ngưng trọng:

- Vân Vô Tâm, dẫn Tà thần thần tức của ngươi, nhất định phải nhận được phối hợp với ý chí của ngươi, bởi vì chỉ cần ngươi không muốn, không có bất cứ người nào có thể bắt buộc ngươi. Bản tôn hỏi ngươi một lần cuối cùng...

- Cứu phụ thân...

Không chờ linh hồn phượng hoàng nói xong, bé đã vội vàng lên tiếng, không chỉ có vội vàng, còn có cả kiên định không nên thuộc về độ tuổi này của bé.

Mặt bé nâng lên, đôi mắt đối diện với đôi mắt màu đỏ đậm của phượng hoàng ở trong không trung, từ trong đôi mắt bé, từ trong linh hồn bé, linh hồn phượng hoàng hoàn toàn không hề cảm nhận được một chút không cam lòng, không muốn với do dự nào... chỉ có sợ hãi với vội vàng.

- Được...

Linh hồn phượng hoàng lên tiếng trả lời, đôi mắt màu đỏ đậm của nó lóe lên viêm quang khác thường, giọng nói vốn uy nghiêm trở nên vô cùng ôn hòa:

- Bản tôn lại không nói năng rườm rà nữa, chỉ có dồn hết tất cả lực lượng với linh hồn còn sót lại này đến kêu tất cả có thể thực hiện thành công.

- Vân Vô Tâm, ngươi nhớ kỹ: Nếu có một ngày, u ám bao phủ thế giới này vì phụ thân của ngươi mà tan đi, như vậy... ngươi mới là chúa cứu thế chân chính ở phía sau!

Giọng nói ôn hòa của phượng hoàng vừa dứt, vào một khắc này đôi mắt phượng hoàng màu đỏ đậm đột nhiên mở to đến lớn nhất, tách ra hai luồng phượng hoàng viêm quang vô cùng nồng liệt thâm thúy, bao phủ Vân Triệt và Vân Vô Tâm vào trong đó.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment