Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1386 - Chương 1388: Thần Tích

. ._694__1" class="block_" lang="en">Trang 694# 1

 

 

 

Chương 1388: Thần tích



Ầm rầm!

Xoẹt rẹt --

Ác chiến trên vùng biển phía nam Thiên Huyền vẫn đang tiếp tục, hải vực, không gian, trời cao bị đốt diệt và nứt vỡ trong từng nháy mắt.

Đây có thể nói là một trận ác chiến đáng sợ nhất trong lịch sử Thiên Huyền đại lục, lại còn hơn cả trận chiến giữa Vân Triệt và Hiên Viên Vấn Thiên năm đó. Dù sao, khi đó Vân Triệt và Hiên Viên Vấn Thiên đều chỉ là ngụy thần, mà giờ khắc này lại là hai luồng lực lượng thần đạo chân chính đối chiến... Vả lại là giao chiến toàn lực muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.

Vì không làm thương tổn đến Thiên Huyền đại lục, Phượng Tuyết Nhi luôn luôn cố ý kéo chiến trường về phía sâu hơn trong hải vực, đến giờ phút này, chiến trường giữa hai người đã dời đến mấy ngàn dặm phía nam.

Theo trong lòng Phượng Tuyết Nhi không còn cố kỵ, một thân huyết mạch phượng hoàng vô cùng tinh thuần của nàng cũng dấy lên phượng hoàng thần viêm càng thêm đáng sợ.

Nếu Lâm Thanh Nhu tu luyện không phải là huyền công hệ hỏa, đối mặt với Phượng Tuyết Nhi ngược lại sẽ có ưu thế. Hỏa diễm mà nàng thiêu đốt lên đối mặt với chí tôn hỏa diễm chân chính, không có lúc nào không co rúm lại trong thiêu đốt. Lâm Thanh Nhu có ưu thế huyền lực khá lớn, nhưng lại bị Phượng Tuyết Nhi áp chế toàn bộ quá trình, đến cuối cùng bị áp chế đến mức gần như không cách nào thở dốc.

Ầm rầm!!

Một phượng hoàng viêm trận bùng nổ ở ngực Lâm Thanh Nhu, đốt diệt toàn bộ huyền lực hộ thân của nàng, Lâm Thanh Nhu hét thảm một tiếng, mang theo hỏa diễm khắp cả người một lần nữa lại rơi vào trong biển cả.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, bóng dáng của nàng đã lại bật lên trên, chính là, dáng vẻ của nàng đã chật vật tới cực điểm, tóc mất hơn phân nửa, một bộ quần áo ngoài thân đã gần như bị đốt sạch sẽ, da thịt xinh đẹp phủ kín vết cháy... Nếu lúc này nàng soi gương nhất định sẽ bị dáng vẻ của mình hù đến thét chói tai.

Mà trái lại Phượng Tuyết Nhi, trừ thở hổn hển ra, khóe miệng mang theo một vết máu rất nhạt, toàn thân gần như lông tóc không thương tổn.

Huyết mạch phượng hoàng, phượng hoàng tụng thế điển áp chế toàn diện khiến Lâm Thanh Nhu có ưu thế hơn hai tiểu cảnh giới huyền lực tan tác toàn diện, đây là kết quả mà ban đầu khi nàng liếc mắt thấy Phượng Tuyết Nhi đều nằm mơ cũng khó có khả năng nghĩ đến.

Lâm Thanh Nhu đang cười, chính là cười đặc biệt dữ tợn:

- Ngươi... ngươi chờ đó... ta đã truyền âm cho sư phụ... sư phụ sẽ lập tức... đến xé nát ngươi đồ tiện nhân này!

Trong tiếng la hét, nàng không trốn đi mà lại xông lên, giống như điên công kích trực tiếp Phượng Tuyết Nhi.
....
....

Trong phượng hoàng thí luyện

Tay nhỏ bé của Vân Vô Tâm đặt lên trên ngực Vân Triệt, mặc kệ huyền khí trong huyền mạch cấp tốc tán loạn... cho đến hoàn toàn tan hết.

Huyền khí tán loạn cũng kéo theo nguyên khí xói mòn, thân thể bé bỏng của bé dần dần yếu ớt như sợi bông, sau đó chậm rãi mềm nhũn, tê liệt ngã xuống trước ngực Vân Triệt.

Tất cả tu vi đều không còn.

Vào chính hôm nay, ngay tại mấy canh giờ trước, nàng mới vừa đột phá tới Bá Huyền cảnh, thỏa thuê chia sẻ hưng phấn vui sướng sau khi đột phá cùng với sư phụ, cùng với mẫu thân, cùng với phụ thân.

Vô lực với mềm mại toàn thân khiến cho nàng vô cùng muốn mê man đi như vậy, nhưng nàng lại dùng lực mở mắt ra, nhìn phụ thân gần trong gang tấc nhưng tràn đầy vết máu, quật cường không chịu thiếp đi.

- Tiếp theo, bản tôn sẽ dẫn đường cho Tà thần thần tức trong huyền mạch của ngươi đến trong huyền mạch của phụ thân ngươi... ngươi cứ việc thả lỏng tinh thần, không cần có kháng cự gì, cũng có thể ngủ yên đi lúc này.

Linh hồn phượng hoàng nói, giọng nói của nó nhẹ đến ngay cả chính nó đều không thể tin nổi.

Vân Vô Tâm lại khẽ lắc đầu:

- Ta muốn nhìn thấy phụ thân khỏe lên.

- Được.

Linh hồn phượng hoàng nhẹ giọng đáp lại, một đường viêm mang thâm thúy rơi vào trên người Vân Vô Tâm viêm mang vô cùng nồng đậm, vô cùng mềm nhẹ, càng vô cùng cẩn thận.

Bởi vì nó biết mình tuyệt đối nhất định không thể thất bại, không chỉ vì hy vọng trên người Vân Triệt, thêm cả tâm linh như kim cương của nữ hài này.

Viêm quang nhập vào cơ thể, xâm nhập vào bên trong huyền mạch đã trống không tán đi của Vân Vô Tâm, mang lên một luồng Tà thần thần tức rất mỏng manh nhưng còn chưa hoàn toàn dung hợp với huyền mạch còn nhỏ của bé, chạy tới cánh tay, bàn tay bé... sau đó đi vào trong thân thể Vân Triệt.

Thần tức rời thể giống như mạch máu bị cứng rắn cắt ra một đoạn, khuôn mặt của Vân Vô Tâm bỗng chốc trở nên trắng bệch, thân thể dưới tê liệt mất đi lực lượng cuối cùng, vô lực đến ngón út đều không có cách nào nâng lên... chỉ có ánh mắt bé vẫn quật cường mở ra.

Tà thần thần tức thành công tiến vào trong thân thể Vân Triệt, ở dưới lực lượng phường hoàng dẫn đường chậm rãi tràn đầy vào trong huyền mạch Tà thần đã chết đi của hắn.

Sau đó, lực lượng phượng hoàng cẩn thận lui ra, cảm nhận được Tà thần thần lực đến từ Vân Vô Tâm, cũng là Tà thần thần lực cuối cùng trên đời này chậm rãi tản ra trong huyền mạch trống vắng của Vân Triệt...

Sau đó tất cả quay về bình tĩnh.

Nơi phượng hoàng thí luyện trở nên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến làm cho người ta hít thở không thông, cũng dần dần hiện lên một chút âm u lạnh lẽo.

Huyền mạch của Vân Triệt không hề phản ứng chút nào, vẫn hoàn toàn tĩnh mịch.

Mà trong vài giây làm cho người ta hít thở không thông này, sợi thần tức kia đã tan hết toàn bộ... Tất cả thần tức mà linh hồn phượng thần phóng thích ra đều không cảm giác được sự tồn tại này.

Trên không trung, đôi mắt màu đỏ thẫm của phượng hoàng trừng lớn dần dần khép lại, khí tức trở nên đặc biệt mỏng manh, đôi mắt vốn màu đỏ thẫm cũng trở nên vô cùng ảm đạm.

Toàn bộ quá trình thật chậm rãi, cũng đặc biệt yên tĩnh, nhưng mà đó là một luồng thần tức căn nguyên của Tà thần, muốn dẫn đường cho nó, cho dù có ý chí của Vân Vô Tâm hoàn toàn phối hợp, linh hồn phượng hoàng cũng phải cẩn thận đến mức tận cùng, lực lượng và hồn lực phải hao phí ra đều cực kỳ to lớn trong mỗi khoảnh khắc.

Còn đối với nó mà nói, tiêu hao của phượng hoàng viêm lực và hồn lực đã là tiêu hao của thời gian tồn tại này.

Nhưng mà...

Nó thất bại.

Tà thần thần tức xâm nhập không khiến cho huyền mạch Tà thần đã chết đi của Vân Triệt có bất cứ phản ứng nào, mà thần tức kia giống như bị lưu đày đến không gian không cần thiết, hoàn toàn tiêu tán... Tà thần thần tức cuối cùng của thế gian, tiêu tán vô tung vô tích như vậy, cuối cùng không cách nào tìm về... Càng không có khả năng quay trở lại trên người Vân Vô Tâm.

Tuy rằng linh hồn phượng hoàng đã sớm nghĩ tới rất có thể là kết quả như vậy, nhưng mà áp lực nặng nề đè lên tàn hồn của nó là thất vọng với mất mát trầm trọng đến vượt xa dự tính, nhất là... đôi mắt âm u đi của nó không dám chạm đến trong suốt với hy vọng trong mắt Vân Vô Tâm.

Nó biết, bản thân cuối cùng quá mức ngây thơ rồi, huyền mạch Tà thần có cấp bậc rất cao cực kỳ cao, một khi đã tử vong rồi, đâu phải phương pháp của tàn lực cấp bậc như nó có thể thúc giục thức tỉnh lại được...

Chẳng những thất bại, còn diệt mất đi thiên tư vốn ngạo thế của nữ hài này, cùng với mong mỏi và trái tim thuần khiết của bé.

- Phụ thân...?

Trong yên tĩnh, Vân Vô Tâm nhẹ nhàng mở miệng.

“...” Linh hồn phượng hoàng không cách nào đáp lại... nhưng mà, nó lại không thể không đáp lại. Dần dần trong không gian âm u đi, vang lên tiếng thở dài vô cùng ảm đạm của nó:

- Haizzz... hài tử, ngươi...

Nó còn chưa nói hết, trong không gian âm u đột nhiên hiện lên thêm một quang hoa màu xanh biếc... tuyệt đối không nên xuất hiện ở trong không gian nơi này.

Giọng linh hồn phượng hoàng dừng lại, đôi mắt đột ngột rơi lên trên người Vân Triệt... Quang hoa màu xanh biếc này chính là lóng lánh ở chỗ ngực của hắn, quang mang mỏng manh mà ôn hòa, càng tinh thuần đến gần như mộng ảo, theo quang hoa này lóng lánh lên, dần dần lộ ra một bóng dáng bảo châu màu xanh biếc.

- Mộc linh... châu?

Linh hồn phượng hoàng than nhẹ, sau đó đôi mắt kịch động:

- Đây là... mộc linh vương châu!?

Ở trong đôi mắt kinh sợ của linh hồn phượng hoàng, quang hoa màu xanh biếc cấp tốc chuyển thành màu trắng, cho đến chuyển thành bạch mang vô cùng thuần túy, trắng tinh không tỳ vết. Sau đó, bạch mang chậm rãi trải rộng ra về phía chung quanh, khẽ trùm lên trên thân thể của Vân Triệt... nhất thời, một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện, dưới bạch mang, từng vết thương nhìn thấy mà ghê người ở trên người Vân Triệt lấy tốc độ mà ngay cả với nhận thức của linh hồn phượng hoàng đều không thể tin tưởng nổi nhanh chóng khép lại...

- Thật... ấm... áp...

Đôi mắt của Vân Vô Tâm tràn ngập quang hoa màu trắng sáng, bé cũng đắm chìm trong bạch mang, thân thể vốn mềm nhũn vô lực như ở trong đám mây, giống như ngâm mình trong nước hồ ấm áp, liền ngay cả sợ hãi bất an trong lòng nàng cũng bị ôn nhu phất nhẹ.

Đôi mắt phượng hoàng đang co rút lại, hơn nữa còn co rút lại vô cùng kịch liệt, dần dần liền ngay cả đôi mắt màu đỏ đậm của phượng hoàng đều bị bạch mang phóng thích ra từ trên người Vân Triệt nhuộm thành màu trắng sáng thuần túy.

Nó phát ra giọng nói kích động nhất, vặn vẹo nhất cả đời này:

- Đây... đây là... Lê Sa... đại nhân... sinh... mệnh... thần... tích...

Bạch mang vẫn đang lóng lánh, lấy lực lượng còn thừa lại của linh hồn phượng hoàng đã không cách nào nhìn thấy và cảm giác được sự tồn tại của Vân Triệt.

Nó nhìn thấy không chỉ là quang minh huyền quang thuộc vê sinh mệnh sáng thế thần viễn cổ, càng là một màn... sinh mệnh thần tích chân chính.
....
....

Ác chiến trên vùng biển phía nam Thiên Huyền đang tiếp tục, Lâm Thanh Nhu bị Phượng Tuyết Nhi toàn diện áp chế, sau đó tâm tình rõ ràng sụp đổ... Rồi sau đó nữa, không thể nghi ngờ là bại càng thêm triệt để ở dưới tay của Phượng Tuyết Nhi.

Phượng Tuyết Nhi hiếm khi sát sinh, nhưng hôm nay nàng lại triệt để động sát niệm. Nếu không thể giết nữ tử trước mắt này, nhất định sẽ đưa tới hậu hoạn vô cùng đáng sợ.

Rầm!!

Phượng hoàng viêm lại một lần nữa cắn diệt tử viêm, nặng nề nện lên trên người Lâm Thanh Nhu, sau đó kêu thảm một tiếng, cháy hỏa bay ngang, mắt đẹp của Phượng Tuyết Nhi lạnh lùng, ngón tay điểm vào hư không, lực lượng của tầng thứ tám phượng hoàng tụng thế điển mà nàng mới vừa tu thành không lâu lắm ngưng tụ ra một phượng hoàng xạ tuyến có mật độ lực lượng cao đến cực hạn ở trên đầu ngón tay của nàng, bắn thẳng đến Lâm Thanh Nhu.

Phụt!

Ở dưới phượng hoàng xạ tuyến, huyền lực hộ thân vốn bị phá kém đi hơn phân nửa cùng với thân thể thần đạo của Lâm Thanh Nhu cũng như một tầng giấy cứng yếu ớt bị xuyên suốt trong chớp mắt.

Máu tươi rắc đầy không gian, Lâm Thanh Nhu hét thảm một tiếng, gần như xé rách yết hầu.

Bóng dáng của Phượng Tuyết Nhi lóe lên, vừa định tiến lên phía trước... nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo lại chợt dừng lại, trên tuyết nhan cũng hiện lên ngưng trọng thật sâu.

Sau đó lại chuyển thành hoảng sợ.

Bầu trời bao la phương xa xuất hiện một bóng xanh vĩ đại... đó là một chiếc huyền chu, tốc độ của nó, khí tức của nó không khỏi vượt ra khỏi nhận thức của Phượng Tuyết Nhi. Nhưng mà, cùng với sự đáng sợ của chiếc huyền chu kia là ba bóng người ở dưới huyền chu.

Lâm Thanh Ngọc, Lâm Thanh Sơn cùng với sư phụ của bọn họ Lâm Quân.

Sự xuất hiện của Lâm Thanh Nhu đã là một ngoài ý muốn vĩ đại đối với thế giới này. Nhưng mà, ba người xuất hiện giờ phút này, khí tức của mỗi một người bọn họ đều còn ở trên Lâm Thanh Nhu xa xa, giống như ba ngọn núi lớn cao không thấy đỉnh, gắt gao đè lên trên người Phượng Tuyết Nhi, khiến cho toàn thân nàng cứng ngắc, ngay cả hô hấp đều không thể.

Nhất là người trung niên ở giữa kia, Phượng Tuyết Nhi không cách nào phân biệt ra đó là khí tức như thế nào, nhưng nàng có thể xác định... ít nhất còn mênh mông hơn biển cả phía dưới không biết bao nhiêu lần.

Tất cả cường giả mà nàng từng gặp trong đời này cộng vào cũng không bằng được một nửa của hắn.

Chẳng lẽ, ba người này... cũng là người của “Thế giới kia”?

Vì sao người của “Thế giới kia” lại liên tiếp xuất hiện ở nơi này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment