Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1387 - Chương 1389: Di Hận

. ._694__2" class="block_" lang="en">Trang 694# 2

 

 

 

Chương 1389: Di hận



Hoàn toàn khác với Phượng Tuyết Nhi, khoảnh khắc khi nhìn thấy ba bóng dáng kia xuất hiện, Lâm Thanh Nhu đang chật vật không chịu nổi kêu lên một tiếng bi thảm:

- Sư phụ... sư phụ cuối cùng đã tới...

“...” Mày nhỏ của Phượng Tuyết Nhi lại nhíu lại.

Dáng vẻ chật vật đến thê thảm của Lâm Thanh Nhu khiến cho ba người Lâm Quân đều kinh ngạc, nàng thậm chí bất chấp đến thương thế và quần áo rách nát, đưa tay chỉ thẳng vào Phượng Tuyết Nhi:

- Là nàng ta! Là tiện nhân này... Thanh Sơn sư huynh... xé nàng, mau giúp muội xé nàng ta!

Dưới tiếng hét của nàng, ba người lại không đáp lại, Lâm Thanh Nhu vừa mới quay đầu, rõ ràng nhìn thấy đôi mắt của ba người bao gồm cả sư phụ nàng ở trong đó đều trợn trừng nhìn chằm chằm vào Phượng Tuyết Nhi, ánh mắt ngây ngốc kia... rõ ràng là mất hồn ở dưới cực độ kinh diễm, nói không chừng ngay cả tiếng kêu vừa rồi của nàng đều không nghe vào trong tai.

- Sư phụ!

Lâm Thanh Nhu thầm cắn răng, lại lên tiếng.

Lúc này Lâm Quân mới hoàn hồn, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào trên người Phượng Tuyết Nhi, hắn cười nhẹ:

- Tinh cầu nhỏ này thật sự cất giấu đúng là không ít kinh hỉ, lại còn có người ở vị diện thấp như vậy, ở dưới khí tức đục ngầu như vậy thành thần đạo.

Nếu lúc này có người chú ý tới ngón tay của hắn, sẽ phát hiện trong lúc hắn nói chuyện, ngón tay vẫn luôn động.

Thần giới có khí tức cao cấp nhất hỗn độn, cho nên sinh ra vô số thần tử mỹ nhân, cũng có tồn tại tao nhã tuyệt thế như “Long hậu thần nữ”. Mà Phượng Tuyết Nhi ở trước mắt, nữ tử sống ở vị diện thấp hơn này lại phóng thích ra tao nhã khiến cho hắn có lịch duyệt mấy ngàn năm đều vì vậy mà hoa mắt thần mê... So với chuyện nàng có lực lượng thần đạo, đây mới là “Kinh hỉ” lớn hơn nữa.

-Vị tiểu cô nương này, vì sao ngươi lại làm tổn thương đệ tử của ta?

Lâm Quân cười hề hề nói, chỉ nhàn nhạt nhìn liếc qua thương thế của Lâm Thanh Nhu.

Cái gọi là không có so sánh liền không tổn thương, tư sắc của Lâm Thanh Nhu vốn thượng thừa, thậm chí được hắn yêu thích, cho nên đi đến đâu đều sẽ mang theo bên ngươi... nhưng so sánh với Phượng Tuyết Nhi ở trước mắt, hắn đều cảm thấy thật sự khó coi.

Hai tay Phượng Tuyết Nhi âm thầm nắm chặt, khí tức đáng sợ tuyệt luân của đối phương cũng không phải nàng có thể chống lại. Dừng lại một hơi, nàng dùng giọng điệu cực kỳ bình thản nói:

- Vị tiền bối này, vãn bối với lệnh đồ chưa từng có thù hận, hôm nay chẳng qua mới gặp, nàng ta lại đột nhiên ra tay, làm tổn thương người nhà ta!

- Ngươi nói bậy!

Lâm Thanh Nhu vừa định cắn ngược lại, đã thấy Lâm Quân khoát khoát tay chặn lại, vẫn cười híp mắt nói:

- Thầy trò chúng ta chính là vì công việc ngẫu nhiên giáng xuống đây, không định sinh sự. Vì sao ngươi và đệ tử ta giao thủ, ai đúng ai sai, ta lười muốn biết, nhưng mà đệ tử ta đây bị thương không nhẹ cũng là sự thật, làm sư phụ, tự nhiên cần muốn câu trả lời thỏa đáng của ngươi, ngươi nói có đúng không?

“...” Mắt đẹp của Phượng Tuyết Nhi lạnh đi, bàn tay chậm rãi chìa ra:

- Không hổ là thầy trò, quả nhiên cá mè một lứa! Được... ngươi muốn giao đãi đúng không? Vậy ngươi cứ việc tới, thật sự coi Viêm Thần giới ta dễ bắt nạt sao!

Ba chữ “Viêm Thần giới” vừa ra, thầy trò bốn người đồng thời sắc mặt cứng đờ, trong nháy mắt tiếp theo, hỏa diễm dấy lên trên người Phượng Tuyết Nhi, một bóng dáng phượng hoàng hiện lên sau lưng nàng, cũng bắn ra tiếng phượng hót to rõ vang trời.

- Phượng... phượng hoàng viêm!

Lâm Quân kêu lên một tiếng kinh hãi, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

- Cái... gì!?

Ba chữ kia khiến tất cả ba người Lâm Thanh Ngọc, Lâm Thanh Sơn, Lâm Thanh Nhu hoảng hốt.

Phượng hoàng viêm, một trong ba thần viêm chí tôn thời đại chư thần viễn cổ... mà trọng điểm là nó chỉ thuộc về Viêm Thần giới!

- Ngươi... ngươi là người của Viêm Thần giới?

Lâm Quân đã không còn có vẻ cao cao tại thượng giống như trước nữa, tư thái nắm tất cả trong tay, lời nói ra rõ ràng còn mang theo chút âm rung.

Người tu luyện huyền công hệ hỏa nào có ai không biết Viêm Thần giới! Ở trong tinh giới trung vị cũng là tồn tại cực kỳ cao cấp.

Nếu chỉ là đệ tử đồng lứa trong tông môn phổ thông của Viêm Thần giới, bọn họ còn có thể miễn cưỡng không sợ. Nhưng có thể thiêu đốt lên phượng hoàng viêm, đã nói rõ đây là Phượng Hoàng tông thuộc về Viêm Thần giới... cùng cấp với tông môn Giới Vương của Viêm Thần giới, đâu phải huyền giả tinh giới hạ vị như bọn họ có thể chọc được!

Ánh mắt của Lâm Thanh Nhu trừng lớn, nàng cuối cùng đã rõ ràng vì sao hỏa diễm của Phượng Tuyết Nhi lại đáng sợ đến như vậy, nhưng nàng không muốn thừa nhận, mạnh mẽ quát lên:

- Không, không có khả năng! Nàng ta rõ ràng là tiện nhân hạ giới! Nơi này chẳng qua chỉ là tinh cầu nhỏ, trước đó người ở bên người nàng ta đều là phàm nhân của hạ giới... sao nàng ta có thể là người của Viêm Thần giới được.

Sắc mặt Lâm Quân âm u bất định.... Đệ tử của hắn không nhận ra phượng hoàng viêm, nhưng hắn có thể nhận sai sao.

Lâm Thanh Ngọc tiến lên trước một bước, đột nhiên nói:

- Ngươi nói ngươi là người của Viêm Thần giới, như vậy... tông chủ của các ngươi tên là gì?

Phượng Tuyết Nhi lạnh lùng nói:

- Tông chủ tôn danh... Viêm Tuyệt Hải.

Câu trả lời này khiến sắc mặt của bốn người cứng đờ.

Trong khoảng thời gian này, cho dù Vân Triệt chưa từng đề cập đến vài kinh lịch quan trọng ở thần giới kia, nhưng hắn đã nói cực kỳ nhiều tin tức về thần giới cho bọn họ nghe. Ví dụ như cảnh giới thần đạo, kết cục cơ bản của thần giới vân vân.

Mà đối với Phượng Tuyết Nhi có phượng hoàng viêm trong người, hắn tự nhiên sẽ đề cập đến Phượng Hoàng tông của Viêm Thần giới có kế thừa phượng hoàng thần lực.

Giọng nói của Phượng Tuyết Nhi càng lạnh, từng chữ uy nghiêm:

- Ta vốn phụng mệnh lệnh sư tôn tới đây lịch lãm, lại bị các người vô lý mạo phạm như thế. Lập tức rút lui, không được vào nơi đây nữa, ta coi như chuyện ngày hôm nay không phát sinh. Bằng không, ta nhất định báo lại cho sư tôn! Sư tôn ta tính tình dữ dằn, chỉ sợ đến lúc đó hậu quả không phải các ngươi có khả năng thừa nhận được!

Phượng Tuyết Nhi từng nghe Vân Triệt đề cập tới, ở thần giới, phân chia cấp bậc nghiêm cẩn mà tàn khốc, tinh giới hạ vị chỉ có thể ngưỡng vọng và thần phục ở trước mặt tinh giới trung vị. Mà đệ tử của một tông môn Giới Vương tinh giới trung vị, cho dù là nhân vật cấp bậc trưởng lão của tinh giới hạ vị cũng không nhất định dám dễ dàng trêu chọc.

Cho nên nàng cố hết sức biểu hiện ra cực kỳ cường thế.

- Hoặc là, các ngươi cũng có thể thử giết ta diệt khẩu!

Khi nói lời này, Phượng Tuyết Nhi cười lạnh đặc biệt chắc chắn... hiển nhiên đang nói cho bọn họ biết, trong cơ thể mình có hồn tinh tông môn hạ xuống, nếu dám giết nàng, nhất định bại lộ.

- Sư phụ, nàng... thật sự là người của Viêm Thần giới?

Lâm Thanh Sơn nói, lúc hắn nói chuyện dè dặt cẩn trọng, liền ngay cả ánh mắt liếc nhìn về phía Phượng Tuyết Nhi đều rõ ràng mang theo kiêng kỵ... kia nào còn có một chút không kiêng nể gì như lúc trước.

Đối mặt với người của tinh giới trung vị, người xuất thân tinh giới hạ vị như bọn họ gần như theo thói quen tự lùn hơn một đầu.

“...” Lâm Quân không ừ hử một tiếng, sắc mặt thật không đẹp mắt.

Phượng hoàng viêm là dấu hiệu của đệ tử hạch tâm Phượng Hoàng tông Viêm Thần giới, ở trong nhận thức của thần giới, đây là không thể hoài nghi. Nhất là sau khi Vân Triệt lấy “Xán thế hồng liên” đẩy Lạc Trường Sinh vào bại cảnh ở cuộc chiến phong thần, “Phượng hoàng thần viêm” càng uy danh đại chấn trên phạm vi toàn bộ thần giới.

Một đệ tử hạch tâm của tông môn cấp Giới Vương tinh giới trung vị, đừng nói Lâm Quân hắn, cho dù tông chủ của bọn họ đến đây, có dám xuống tay hay không còn phải cân nhắc suy nghĩ. Cho nên bọn họ tuyệt đối không dám hạ sát thủ với Phượng Tuyết Nhi, bằng không, lỡ như trong cơ thể nàng thật sự có hồn tinh do Phượng Hoàng tông gieo xuống, thầy trò bọn họ đó là triệt để trêu chọc Phượng Hoàng tông... Thậm chí toàn bộ Viêm Thần giới.

Nếu thả nàng đi... Nếu như nàng báo cho tông môn biết, cũng có thể là một phen đại họa, một đoạn thời gian rất dài sau này đều sẽ là cuộc sống hàng ngày khó yên.

Cho nên, trước mắt bọn họ phải làm là thừa dịp sự tình còn có đường sống để quay lại, đủ loại nhận lỗi cầu tốt, dốc khả năng lớn nhất bình ổn lửa giận của Phượng Tuyết Nhi, kể cả kêu Lâm Thanh Nhu quỳ gối xuống trước mặt Phượng Tuyết Nhi.

Đây là quy tắc với hiện thực tàn khốc dưới chênh lệch về mặt cấp bậc.

Nhưng mà, sự tình thật sự như thế sao?

Phượng Tuyết Nhi mượn phượng hoàng viêm, giả xưng bản thân là người của Viêm Thần giới, thật sự là phương pháp ứng đối rất cao minh. Nhưng mà nàng vẫn còn quá mức đơn thuần, đánh giá thấp nhân tính ti tiện.

Sắc mặt của Lâm Quân âm u bất định, Lâm Thanh Sơn và Lâm Thanh Nhu đều tỏ vẻ sợ hãi. Lâm Thanh Ngọc lại vào lúc này nheo hai mắt lại, mỉm cười nói:

- Sư phụ, theo đệ tử thấy, vị phượng hoàng tiên tử này đấu với Thanh Nhu sư muội lâu như vậy, lại thủy chung không có người khác đến giúp đỡ, nói cách khác, vị tiên tử này từ Viêm Thần giới hạ giới đến tận ây, chắc chính là lẻ loi một mình. Mà nơi này cách Viêm Thần giới cực kỳ xa xôi, truyền âm càng là chuyện không có khả năng.

Phượng Tuyết Nhi: “...??”

Lâm Quân liếc mắt, một chút lo sợ không yên trong mắt cấp tốc chuyển thành âm trầm:

- Con đang nói?

- Đệ tử có ý là, phượng hoàng tiên tử cao quý, chúng ta tự nhiên không có can đảm hạ sát thủ. Nhưng mà nếu như thả nàng rời đi cũng lại cực kỳ bất lợi đối với chúng ta. Như vậy... sư phụ dẫn nàng ở bên người, để cho nàng vĩnh viễn cắt đứt liên hệ với Viêm Thần giới, không phải rất tốt sao?

- Như thế, vừa không cùng kết thù kết oán với Viêm Thần giới, lại không lưu hậu hoạn, cũng sẽ không... lãng phí mỹ nhân giống như tiên nữ này, chẳng phải đẹp cả đôi đường.

Lâm Ngọc cười tủm tỉm nói, cuối cùng còn không quên nịnh hót một câu:

- Tin tưởng chuyện này, sư phụ đã sớm nghĩ đến được.

Phượng Tuyết Nhi lạnh lẽo trong lòng, nhất thời chính là không thể tin được đối phương lại có thể ti tiện đến mức độ như vậy, nàng cười lạnh như băng:

- Chê cười! Tu vi của ta còn thấp, sao sư tôn có thể yên tâm để cho một mình ta đi ra. Lúc trước sư tôn không ra tay là vì một mình ta có thể đối phó với nữ tử này, vốn không xứng để sư tôn ta ra tay... Nói như thế, các ngươi quả nhiên muốn là địch với Viêm Thần giới ta! Được... vậy các ngươi cứ thử ra tay xem! Hy vọng các ngươi gánh chịu nổi hậu quả!

Nếu là lời nói giống vậy, vẻ mặt như vậy xuất ra từ Vân Triệt, tuyệt đối có thể dọa sững toàn bộ thầy trò bốn người này. Nhưng Phượng Tuyết Nhi lịch duyệt quá ít, lại càng không giỏi ngụy trang, sao có thể lừa gạt được nhân vật như Lâm Quân, nàng chưa nói còn tốt, lần này vừa dứt lời, Lâm Quân ngược lại cười to ra tiếng, kiêng kỵ trong lòng gần như rút đi toàn bộ trong nháy mắt:

- Ha ha ha, ta đây ngược lại muốn nhìn xem là hậu quả gì đảm đương không nổi.

Ánh mắt Lâm Quân nheo lại:

- Thanh Ngọc, bắt nàng lại. Nhưng ngàn vạn lần đừng tổn thương.

- Vâng, sư phụ.

Tiếng cười to của Lâm Quân không thể nghi ngờ khiến cho tất cả lòng bất an của bọn họ tiêu tán, Lâm Thanh Ngọc tiến lên trước, tay áo dài vung lên, hai mắt nhìn chăm chú vào Phượng Tuyết Nhi híp thành một khe hẹp âm u nguy hiểm:

- Vị phượng hoàng tiên tử này, tuy rằng không biết vì sao ngươi lại hạ mình đi đến nơi ti tiện này, nhưng hạ giới cũng không phải an toàn giống như ngươi nghĩ. Đáng tiếc, hình như ngươi biết quá muộn.

Huyền lực Thần Nguyên cảnh cấp ba của Phượng Tuyết Nhi có thể dựa vào huyết mạch phượng hoàng với phượng hoàng tụng thế điển áp chế Lâm Thanh Nhu Thần Nguyên cảnh cấp năm, nhưng quả quyết không có khả năng chống lại Thần Hồn cảnh, chứ đừng nói chi là còn có một Lâm Quân Thần Linh cảnh.

Nhưng mà Lâm Thanh Ngọc cũng không phải kẻ ngốc, đối mặt với Phượng Tuyết Nhi vốn không hề có lực chống cự, hắn cũng sợ trên người nàng có kỳ chiêu có thể chạy xa linh tinh gì -- dù sao nàng chính là người của tinh giới trung vị. Một câu nói xong đã đột nhiên ra tay, năm ngón tay xòe ra mang theo một luồng huyền lực thần đạo Thần Hồn cảnh bao trùm về phía Phượng Tuyết Nhi.

Lực lượng chưa tới gần, một luồng uy áp mạnh mẽ đến vượt trên nhận thức đã khiến cho toàn thân nàng lạnh cứng, cũng khiến cho nàng lập tức rõ ràng, đây là một luồng lực lượng mà cho dù như thế nào nàng đều khó có khả năng chống đỡ.

Nàng không ngồi chờ chết, bên trong phượng mâu dấy lên xích viêm quyết tuyệt, định đốt cháy tất cả phượng hoàng thần huyết ở trong cơ thể...

Nhưng vào lúc này, một bóng người như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Lâm Thanh Ngọc.

Trong nháy mắt kia, bầu trời đột nhiên tối đi.

Tất cả âm thanh trên thế gian đột nhiên trôi đi, phía dưới, toàn bộ sóng biển vốn bốc lên không nghỉ bị áp chế trong chớp mắt, toàn bộ mặt biển lộ ra yên lặng khủng bố.

Hai ngón tay túm vào cổ tay Lâm Thanh Ngọc, mà huyền khí của Lâm Thanh Ngọc mới phóng thích ra trong nháy mắt lại như bị hố đen vô hình cắn nuốt, từ khí tức đến uy áp, trôi đi vô tung vô ảnh.

Tất cả mọi người đều thất thanh, bởi vì bọn họ cảm giác được thân thể mình giống như đột nhiên trầm trọng thêm vạn lần... hành động định đốt thần huyết của Phượng Tuyết Nhi cũng bị áp lực nặng nề này ngăn chặn, nàng ngước mắt đẹp lên, nhìn bóng lưng đột nhiên xuất hiện kia, đôi mắt giật giật, như rơi vào trong mộng.

- Vân... ca ca?

Nàng khẽ gọi một tiếng, không thể tin được vào hai mắt của mình.

Nàng vĩnh viễn không có khả năng nhận sai bóng lưng của Vân Triệt... huống chi hắn vẫn mặc bộ quần áo đó, ở trên còn đầy từng vết rách với vết máu.

Vân Triệt không hề có phản ứng với tiếng gọi của nàng.

Đôi mắt của Phượng Tuyết Nhi dần dần trong mông lung như sương... Nàng nhìn Lâm Quân có khí tức vô cùng đáng sợ, còn có Lâm Thanh Nhu, Lâm Thanh Sơn cùng với Lâm Thanh Ngọc bị túm lấy cổ tay, trên mặt, trong mắt bọn họ đều hiện lên hoảng sợ vô tận, hoảng sợ giống như bị ác ma bóp chặt yết hầu.

- Các ngươi... lũ... con rệp... đáng chết này!!

Hắn phát ra giọng nói trầm thấp như vực sâu, từng chữ cắn răng muốn vỡ, rõ ràng chính là lần đầu tiên gặp nhau lại như kẻ thù không đội trời chung, mười đời mười kiếp đều không thể xả hận!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment