Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1388 - Chương 1390: Tàn Sát

. ._695__1" class="block_" lang="en">Trang 695# 1

 

 

 

Chương 1390: Tàn sát



“...” Đôi mắt Lâm Thanh Ngọc co rúm lại, hắn muốn giãy giụa cổ tay, nhưng cánh tay hắn, thậm chí toàn bộ thân thể hắn đều như bị một lực lượng vô hình định chết ở trong không trung, cho dù hắn giãy giụa như thế nào đều không thể nhúc nhích được chút gì, liền ngay cả huyền khí đều không thể vận dụng được một chút.

Miệng hắn đang trong run rẩy hơi mở ra, nhưng cho dù như thế nào đều không thể phát ra chút âm thanh. Gương mặt gần trong gang tấc trong tầm mắt mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc, nhưng không cách nào nhớ ra được người này là ai... bởi vì ngay cả năng lực suy xét của hắn đều gần như hoàn toàn mất đi.

Linh hồn của hắn giống như bị một cánh tay vạn trượng gắt gao đè dưới móng, trọn đời không cách nào đào thoát.

Không chỉ có hắn, ba người khác, bao gồm cả sư phụ của hắn cũng đều như thế.

- Vân... Vân thần tử... không... không phải...

Dù sao Lâm Quân cũng có huyền lực Thần Linh cảnh, là một người duy nhất còn có thể suy xét, còn có thể miễn cưỡng phát ra âm thanh. Người đột nhiên xuất hiện trước mắt có dáng vẻ rất giống với Vân Triệt trong truyền thuyết. Nhưng mà, Vân Triệt đã chết dưới kiếp nạn Tà Anh ở Tinh Thần giới, đây là sự thật mà thần giới đều biết, còn do chính miệng Trụ Thiên thần giới truyền ra, không có khả năng là giả.

Các nhân vật cấp thần tử kia cho dù không chết cũng không thể có khả năng xuất hiện ở vị diện thấp hơn này.

Ánh mắt của Vân Triệt hoàn toàn u ám... Lâm Quân sống mấy ngàn năm, chưa từng thấy ánh mắt nào đáng sợ như thế, âm trầm với ý hận phóng thích ra từ trong đó, còn có một vực sâu hắc ám sâu không thấy đáy, mỗi một ánh mắt trong đó đều muốn róc xương lóc thịt bọn họ, khiến cho bọn họ chết không có chỗ chôn.

Phượng Tuyết Nhi kích động lên tiếng:

- Vân ca ca... Chàng... khôi phục lực lượng rồi?

Rõ ràng là khôi phục lực lượng, nhưng nàng lại không hề cảm giác được có chút vui sướng nên có nào từ trên người Vân Triệt, ngược lại là một luồng... âm u với hận ý đáng sợ như vậy.

Khiến cho nàng cũng cảm thấy sợ hãi.

Nghe giọng nói của Phượng Tuyết Nhi, tròng mắt âm u của Vân Triệt cuối cùng có biến hóa rất nhỏ, hắn cúi đầu nói:

- Tuyết Nhi, xoay người sang chỗ khác.

“...” Phượng Tuyết Nhi theo lời xoay người, nhắm hai mắt lại.

- Hu a a a a a a a ----

Khoảnh khắc khi mắt đẹp của nàng nhắm chặt lại, bên tai truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương tới cực điểm, kèm theo tiếng nứt xương đáng sợ nhất mà nàng từng nghe thấy cả đời này.

Lâm Thanh Ngọc người bị Vân Triệt cầm cánh tay kia, từ da thịt đến mạch máu, đến kinh mạch, đến xương cốt, toàn bộ bị tàn nhẫn chấn vỡ trong một nháy mắt...

Cánh tay vỡ vụn, cũng không gãy, máu chảy đầm đìa dính trên cánh tay, mỗi một nháy mắt đều bùng nổ ra thống khổ mà người thường không cách nào tưởng tượng được.

Sắc mặt của Lâm Thanh Ngọc trắng bệch như quỷ, vì kêu thảm thiết quá mức thê lương mà yết hầu tóe ra từng mảng bọt máu lớn, một khắc này hắn rõ ràng địa ngục chân chính là như thế nào... mà trước người của hắn, sắc mặt Vân Triệt lại không hề thay đổi chút nào, vẫn chỉ có âm u vô tận như trước, ngón tay hắn chậm rãi vươn tới trước, chộp lên cánh tay kia của Lâm Thanh Ngọc.

- A a a a wow a a a --

Tiếng hét thảm này xé toang yết hầu của Lâm Thanh Ngọc... cánh tay kia của hắn bị Vân Triệt cứng rắn xé ra.

- A a a a a a a...

- Hu oa oa... A a a...

Thống khổ vô tận bao phủ tất cả ý chí của Lâm Thanh Ngọc, hắn như bị một con ác quỷ ném vào trong lò luyện luyện ngục nung khô, phát ra tiếng kêu thê thảm nhất thế gian... Phía sau hắn, Lâm Quân, Lâm Thanh Sơn, Lâm Thanh Nhu đều trừng lớn đôi mắt đến gần như muốn nứt, sắc mặt tái nhợt không nhìn thấy chút huyết sắc nào, mỗi một cọng lông tóc, mỗi một cơ bắp trên người đều đang co rúm lại run run.

Phụt!!

Cánh tay kéo xuống hung hăng đâm vào trong ngực của Lâm Thanh Ngọc, huyết vụ nổ bung mảng lớn, ngón tay của Vân Triệt vừa điểm, thân thể tàn phế của hắn bắn máu rớt xuống từ trên không trung, nhưng tiếng kêu thảm thiết giống như đến từ hoàng tuyền luyện ngục này lại vẫn kéo động tâm hồn run run của mọi người.

Bóng dáng lóe lên, Vân Triệt đã xuất hiện trước người Lâm Quân, đụng chạm đến ánh mắt u ám của hắn, thân thể của Lâm Quân co rúm lại, trong miệng phát ra tiếng sợ run mơ hồ đến không cách nào nghe rõ:

- Tha... tha mạng...

Sợ hãi với tuyệt vọng sẽ làm cho người ta hỏng mất, cũng sẽ khiến cho người ta điên cuồng, hắn phát ra âm thanh cầu xin tha thứ hèn mọn nhất cả đời này, lại đột nhiên bổ nhào người lên, đánh ra lực lượng tuyệt vọng về phía Vân Triệt.

Tu vi Thần Linh cảnh, hắn đúng là có thể đi ngang ở tinh giới hạ vị, cả đời cũng hiếm khi gặp được người nào không thể trêu chọc, chứ đừng nói chi là đường cùng.

Huyền mạch của Vân Triệt mới vừa thức tỉnh, huyền lực chính là thoáng khôi phục, thân thể cũng như thế.

Nhưng mà cấp bậc của hắn cao hơn Lâm Quân nhiều lắm... Cho dù là Thần Vương gần chết cũng là Thần Vương!

Huống chi lực lượng Thần Vương của hắn còn tương đương với Thần Quân cảnh của người khác!

Bàn tay của Vân Triệt vừa trảo, lực lượng mà Lâm Quân còn chưa hoàn toàn bỏ ra đã tán loạn tất cả, đầu của hắn cũng nổ tung trong cùng một lúc, hồng bạch tiêu tán.

Rầm!

Lại là một tiếng nổ vang, thân thể mất đầu của hắn cũng nổ tung ở trên cao, bắn ra một mảng lớn huyết vũ tanh hôi xuống hải vực phía dưới.

Ánh mắt của Vân Triệt chuyển sang phía Lâm Thanh Sơn... Trong nháy mắt đó, toàn thân Lâm Thanh Sơn run lên, sau đó giống như đống bùn nhão mềm nhũn đi, hai mắt trợn trừng, nhưng không thấy đồng tử miệng mấp máy, lại chỉ có thể phát ra tiếng khàn giọng giống như giấy ráp ma sat.

Một vũng vết nước dơ bẩn lan tràn ở hạ thân của hắn, như thế nào đều không thể ngừng.

Xoẹt!

Thân thể của hắn bị cắt thành hai khúc trong chớp mắt...

Xoẹt!

Lại trong một chớp mắt cắt thành bốn khúc... tám khúc... mười sáu khúc... cho đến vỡ thành máu bay thịt nát đầy trời, lại đổ một mảng lớn huyết vũ xuống hải vực phía dưới.

- A... a...

Thân thể Lâm Thanh Nhu run rẩy giống như lục bình trong gió, tinh thần của nàng cuối cùng hoàn toàn hỏng mất, đột nhiên trợn tròn mắt lên, bị dọa sợ tới mức chết ngất đi.

Đối với nàng lúc này mà nói, hôn mê có ý nghĩa giải thoát, nhưng mà, nàng giải thoát mới kéo dài không đến nửa giây...

Rắc!

Tiếng nứt vỡ tàn nhẫn vang lên trong huyết vụ, theo ngón tay của Vân Triệt điểm nhẹ, cánh tay phải của nàng trực tiếp phá nát.

- A a a a ----

Nàng bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, phát ra tiếng kêu ré giống như ác quỷ, toàn thân giống như điên quay cuồng co giật...

Vân Triệt rất hiếm khi nguyện ý đấu với nữ nhân, càng cũng không nguyện dùng thủ đoạn tàn nhẫn đối với nữ nhân, nhưng giờ phút này, bên trong mắt hắn không hề có một chút không đành lòng với thương hại, chỉ có hận ý với âm u thấu xương.

Rắc!

Cánh tay trái của nàng nổ tung, nổ ra thịt nhão xương vụn đầy trời..

Rắc!

Chân trái của nàng phá nát...

Rắc!

Đùi phải của nàng phá nát..

Tứ chi biến mất trên người Lâm Thanh Nhu, suối máu màu đỏ từ chỗ đứt điên cuồng phun ra nhìn thấy ghê người... Phượng Tuyết Nhi nhắm chặt hai mắt, thân thể khẽ run, bên tai vang lên tiếng thân thể nổ tung, tiếng suối máu phun trào, còn có tiếng kêu thảm thiết quá mức thê lương, cũng khiến cho tâm hồn nàng không cách nào khống chế mà sợ run.

Nàng quá quen thuộc Vân Triệt, vẫn luôn là người trong lòng có thương xót, bằng không năm đó cũng sẽ không thể tha thứ cho Hoàng Cực thánh vực với Chí Tôn hải điện. Nàng không biết tại sao Vân Triệt lại tức giận đến như thế.

Thân thể tổn hại của Lâm Thanh Nhu rơi xuống, rơi vào bên trong hải vực... Hải vực vẫn yên lặng đáng sợ như trước, kể cả vết máu trải rộng trên mặt cũng không tán đi.

Phượng Tuyết Nhi xoay người, nhìn Vân Triệt có khí tức đáng sợ tới cực điểm, nàng chậm rãi đến gần, nhẹ nhàng ôm lấy hắn:

- Vân ca ca, chàng... như thế nào?

Huyền lực của hắn khôi phục... đây vốn là kinh hỉ vĩ đại giống như trong mộng, nhưng trên người hắn không hề có một chút vui sướng, chỉ có hận ý đáng sợ như thế.

“...” Ngực của Vân Triệt phập phồng vô cùng kịch liệt, hắn không hề phản ứng lại giọng nói của Phượng Tuyết Nhi, hai mắt âm u vẫn nhìn chằm chằm hải vực nhuốm máu như cũ... Đột nhiên, thân thể hắn bắt đầu run rẩy lên, ánh mắt trở nên bạo loạn, sắc mặt cũng dần dần dữ tợn, trong miệng phát ra tiếng gầm to giống như dã thú.

- A a a a a!!

Trong tiếng gầm to, bàn tay của hắn đột nhiên đánh xuống.

Rầm ------

Mấy ngàn dặm hải vực đồng thời dâng lên sóng to vạn trượng.

Một khắc này, trời cao với biển cả triệt để lật chuyển.

Hải vực che trời, lại rơi xuống, tùy ý dội lên trên người Vân Triệt với Phượng Tuyết Nhi, hồi lâu... hải vực cuối cùng rơi xuống, nhưng đã không còn yên lặng, bốn phương tám hướng đều là sóng biển kịch liệt bốc lên, thật lâu không thôi.

Toàn thân ướt đẫm, Phượng Tuyết Nhi lại ôm Vân Triệt chặt hơn:

- Vân ca ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói với ta...

Bị nước biển lạnh như băng dội lên, đầu óc của Vân Triệt cuối cùng tỉnh táo một chút, hắn xoay người lại nhìn Phượng Tuyết Nhi, khóe miệng khẽ nhúc nhích, muốn lộ ra ý cười an ủi, nhưng như thế nào đều không thể cười lên:

- Ta không sao... Tuyết Nhi, nàng có bị thương không?

Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, đây trong phượng mâu toàn là lo lắng.

Vân Triệt mất hồn mất vía nói nhỏ:

- Đã không có việc gì... không có việc gì, chúng ta trở về đi.

Đúng vậy, huyền mạch Tà thần của hắn thức tỉnh, thức tỉnh giống như kỳ tích... Quả nhiên là kỳ tích giống như mộng, là kỳ tích mà Vân Triệt vốn không dám yêu cầu xa vời.

Hắn vốn nên mừng rỡ như điên, hưng phấn đến từng tế bào đều bốc cháy lên... nhưng mà hắn cười không nổi, bởi vì hắn rõ ràng, hơn nữa tận mắt nhìn thấy cái giá để huyền mạch của mình thức tỉnh là gì.

Toàn bộ bốn thầy trò Lâm Quân đều chết, vả lại mỗi một người đều chết thê thảm ở dưới tay hắn, nhưng không cách nào để cho hắn cảm nhận được một chút phát tiết với sảng khoái.

Nếu như hắn thoáng tồn tại lý trí, sẽ dùng Huyền cương nhiếp hồn trước khi giết bọn chúng, sẽ biết được mục đích đi xuống đây của bọn họ... cũng sẽ vì vậy mà biết được Mạt Lỵ còn chưa chết.

Nhưng mà, đối mặt với bốn đầu sỏ gây nên này, tất cả lý trí của hắn đều bị hận ý như ma quỷ cắn nuốt, thầm muốn dùng phương pháp tàn nhẫn nhất mà mình có thể nghĩ tới được làm cho bọn chúng chết! Chết!! Chết!!!
....
....

Lưu Vân thành, Tiêu môn.

Nơi này là tiểu viện chỗ Vân Triệt ở trước mười sáu tuổi, đặc biệt yên tĩnh.

Cửa viện được mở ra, Tô Linh Nhi và Phượng Tuyết nhi đi ra, sau khi biết được sự tình từ đầu đến cuối, trong lòng các nàng tràn đầy u sầu. Nhìn nhau không nói gì, tuy nhiên cũng không biết nên an ủi Vân Triệt như thế nào.

Trong phòng, Vân Vô Tâm lẳng lặng nằm trên giường, trên khuôn mặt màu trắng sữa phủ tái nhợt bệnh tật, nàng ngủ yên tĩnh, đã ngủ thật lâu, huyền khí ngạo nhân đã từng để cho tất cả những người nhìn thấy nàng đều có phần kinh thán đã không cách nào cảm giác được một chút nào từ trên người nàng, liền ngay cả hô hấp trong cơn ngủ mơ của nàng đều đặc biệt mỏng manh.

Vân Triệt ngồi ở bên giường, bàn tay bóp trán, năm ngón tay uốn cong gắt gao thu chặt, gần như muốn bóp nát xương đầu mình.

Huyền mạch của hắn vừa mới thức tỉnh, hắn cần phải làm nhất là nên lập tức bế quan, để cho huyền lực, thân thể thần, thần thức của mình đồng thời thức tỉnh và khôi phục... Nhưng mà hắn không hề vui sướng, không hề có tâm tình, thậm chí không rảnh đi tìm hiểu xem huyền mạch thức tỉnh dưới Tà Thần thần tức của Vân Vô Tâm như thế nào.

Đối với một phụ thân mà nói, chuyện gì bi ai nhất, không thể tha thứ nhất trên đời này?

Hôm nay, hắn rõ ràng đã biết được đáp án.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment