.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1390" class="block_" lang="en">Trang 695# 2
Chương 1391: Tâm linh niết bàn
Vân Triệt có vô tận yêu thương, cũng có vô tận áy náy đối với Vân Vô Tâm.
Mà áy náy rất nhiều, lại có một điểm thủy chung để cho hắn cảm thấy an ủi... Đó chính là Vân Vô Tâm có kế thừa một chút Tà thần thần lực từ hắn, do đó để cho bé có thiên phú huyền đạo cực kỳ ngạo nhân, thậm chí siêu việt nhận thức của người khác. Bé mới mười hai tuổi, ở nơi vị diện thấp kém này đã trở thành Bá Hoàng, không hề nghi ngờ, tương lai của bé nhất định vô cùng lộng lẫy, không bao lâu nữa, bé chắc chắn siêu việt Phượng Tuyết Nhi, tái hiện “Thần thoại” năm đó giống như hắn.
Đó không chỉ là an ủi, cũng là kiêu ngạo rất lớn của thân là phụ thân.
Lúc này...
May mắn chính là, mặc dù huyền lực của Vân Vô Tâm tan hết, nhưng huyền mạch không bị tổn thương, hoặc là cho dù bị tổn thương, chỉ cần không phải hoàn toàn tổn hại, Vân Triệt hiện giờ có thể chữa trị được. Huyền lực không còn, có thể tu luyện nữa, nhưng... thiên phú vốn đủ để cho bé ngạo thế lại không còn.
Vĩnh viễn không còn.
Huyền mạch Tà thần yên lặng hồi lâu của hắn đã thức tỉnh, huyền lực, thân thể thần, thần hồn, thần thức của hắn cũng đều khôi phục trong từng nháy mắt... Nhưng mà cái giá phải trả cho tất cả lại chính là tương lai của nữ nhi.
Nếu như có thể trả lại tất cả cho bé, cho dù hắn thân phế vĩnh viễn cũng chắc chắn không do dự... Nhưng mà, hắn lại vốn không cách nào làm được cho dù là một điểm này.
Thân thể hắn đang run rẩy, tâm hồn càng hoàn toàn hỗn loạn, năm ngón tay của hắn dần dần vặn vẹo đã bắt đầu siết đến biến hình rất nhỏ, nhưng hắn lại không hề phát hiện ra... Liền ngay cả Vân Vô Tâm đã tỉnh lại, nhẹ nhàng mở mắt ra cũng không biết.
- Phụ thân...
Vân Vô Tâm nhìn phụ thân, nhẹ giọng gọi, chính là nàng quá mức mỏng manh, giọng nói cũng mềm nhẹ như sợi bông.
Toàn thân Vân Triệt chấn động, chợt ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền chạm đến mâu quang mông lung như sương của Vân Vô Tâm, hắn vội vã tiến lên trước, dùng giọng nói cố hết khả năng mềm nhẹ, nhưng vẫn mang theo khàn khàn nói:
- Tâm nhi, con đã tỉnh... con... bây giờ con có đói bụng không... có chỗ nào không thoải mái không...
Vân Vô Tâm lắc đầu rất nhẹ:
- Phụ thân, sao người lại khóc vậy?
- Hả?
Lời Vân Vô Tâm nói khiến lúc này Vân Triệt mới phát hiện ra dấu vết ẩm ướt lạnh như băng ở trên mặt, hắn vội vã đưa tay, luống cuống tay chân lau vết ẩm ướt đi, nở nụ cười:
- Không có không có, sao phụ thân có thể khóc chứ, chính là... chính là...
Một câu còn chưa nói xong, giọng nói của hắn lại nghẹn ngào... nghẹn ngào đến cho dù như thế nào đều không thể khống chế và áp chế.
“...” Hắn quay đầu đi, thân thể và giọng nói vẫn đang phát run, nỗ lực điều chỉnh thật lâu, nhưng vốn không cách nào giữ được bình tĩnh, chỉ có thống khổ nói:
- Tâm nhi, con... vì sao... muốn...
Vân Vô Tâm ngắt lời hắn sắp nói ra, khuôn mặt trắng bệch lại lộ ra nụ cười yếu ớt vô cùng thuần mỹ:
- Phụ thân, trước kia người yếu kém như vậy, để cho con không hề có một chút cảm giác an toàn. Về sau, con cuối cùng có thể thỏa sức để cho phụ thân bảo vệ rồi... hì hì.
“...” Trong lòng hắn, thậm chí toàn bộ linh hồn đều bị thứ gì đó ấm áp lấp đầy, hồi lâu, hắn mới khó khăn cất tiếng:
- Phụ thân sẽ... cả đời thủ hộ con... Nếu ai dám tổn thương con... phụ thân... chắc chắn...
Hắn không nói tiếp, cũng không cách nào nói tiếp.
Vân Vô Tâm thật dùng sức lên tiếng trả lời, nàng rõ ràng mất hết huyền lực, thiên phú, trên mặt lại tràn đầy vui vẻ với thỏa mãn:
- Vâng! Vậy phụ thân phải bảo vệ tốt cho mình trước... Ưm, rõ ràng vừa mới tỉnh ngủ... lại hơi buồn ngủ rồi, phụ thân thoạt nhìn rất mệt... cũng đi ngủ, có được không?
Sắc mặt của Vân Triệt vô cùng tiều tụy... chính là Vân Vô Tâm cũng không biết, cấp bậc lực lượng của phụ thân nàng rất cao, đã sớm vốn không cần ngủ.
- Được...
Vân Triệt nhẹ nhàng gật đầu.
Cánh môi Vân Vô Tâm khẽ cong, đôi mắt cũng nặng nề khép kín, nàng giống như thử giãy giụa, nhưng thân thể quá mức mảnh mai vốn không cách nào kháng cự lại buồn ngủ, theo lông mi run rẩy, nàng lại một lần nữa ngủ thiếp đi.
“...” Vân Triệt thở nhẹ một hơi, nhưng ngực lại phập phồng vô cùng kịch liệt.
Yên lặng nhìn Vân Vô Tâm, hắn chậm rãi đưa tay, sờ lên gò má đang trong ngủ yên của bé... nhưng lúc sắp đụng chạm, tay của hắn lại dừng lại, sau đó đột nhiên thu về.
Bàn tay này của hắn đã từng dính vô số tội ác, từng chạm vào vô số hắc ám, từng nhiễm vô số máu tươi... còn tự mình cướp đi thiên phú của nữ nhi.
Cánh tay thu về, hắn không tiếng động đứng dậy, đi ra ngoài.
Ánh mắt đục ngầu, ngơ ngác.
Cửa phòng đẩy ra, không biết từ lúc nào sắc trời đã tối xuống. Phượng Tiên Nhi đứng ở trong góc viện, mắt đẹp rưng rưng, hốc mắt đỏ bừng, nhìn thấy Vân Triệt, nàng cuống quýt lau đi nước mắt trên mặt, đi về phía hắn, chính là bước chân vô cùng sợ sệt...
- Thiếu gia, ta...
Phượng Tiên Nhi cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của Vân Triệt.
Vân Triệt không nhìn nàng, ánh mắt ngơ ngác, giọng nói vô lực:
- Đừng nói. Không phải là lỗi của ngươi.
Giọng nói không chút tình cảm nào của Vân Triệt khiến trong lòng Phượng Tiên Nhi càng sợ hãi:
- Ta... ta... ta thật sự không biết phượng thần đại nhân sẽ... ta...
Mặt Vân Triệt không biểu cảm, thủy chung không nhìn nàng:
- Ngươi đi đi. Trở về nơi nên về.
“...” Phượng Tiên Nhi ngây người, khóc đến nước mắt lã chã rơi:
- Thiếu gia... đừng đuổi ta đi... để cho ta chiếu cố Tâm nhi có được không... ta...
- Ngươi đi đi.
Vân Triệt nhắm hai mắt lại.
“...” Thân thể Phượng Tiên Nhi run run, lệ như suối trào, nàng đưa tay dùng sức đè môi, không để cho mình phát ra tiếng khóc, trong tầm mắt hoàn toàn bị nước mắt làm mơ hồ, nàng kinh ngạc nhìn bóng lưng Vân Triệt hồi lâu, cuối cùng xoay người rời đi...
Dưới bầu trời đêm, để lại nhiều điểm trong suốt giống như ngôi sao.
“...” Vân Triệt ngẩng đầu, nhìn lên trăng tròn trên bầu trời.
Ánh trăng hôm nay đặc biệt ảm đạm, giống như che phủ một tầng mây mỏng u ám. Gió đêm cũng lạnh đến lạ, rõ ràng chính là từng đợt nhè nhẹ, lại có thể rót vào xương tủy.
Hắn nhìn bầu trời đêm, hồi lâu vẫn không nhúc nhích, giống như cứng đờ.
Một bóng dáng đi tới, yên lặng đứng bên cạnh hắn, một thân tuyết y của nàng giống như tiên nữ trên cung trăng hạ phàm dưới ánh trăng, khiến cho cả bầu trời đêm đều giống như vì vậy mà sáng ngời lên rất nhiều.
Vân Triệt không quay đầu, ngơ ngác lên tiếng:
- Tiểu tiên nữ... Nàng nói... ta có phải là... người phụ thân vô dụng nhất, thất bại nhất trên đời này không...
Sở Nguyệt Thiền nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu:
- Đúng.
Vân Triệt chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sở Nguyệt Thiền nói nhỏ:
- Năm đó, khi Tâm nhi còn ở trong bụng đã bị người ra tay hiểm độc, suýt nữa mất mạng. Khi đó, ngươi không bảo vệ con bé, cũng không ở bên cạnh... Thậm chí vốn không hề biết được.
- Khi con bé sinh ra, ta suýt chút nữa tuyệt mệnh, ngươi không chứng kiến con bé sinh ra, còn thiếu chút nữa khiến cho con bé vừa sinh ra đã thành cô nhi không cha không mẹ.
“...” Toàn thân Vân Triệt kịch liệt phát run.
- Mười một năm, con bé và ta sống trong thế giới ngăn cách, con bé làm bạn với ta, bảo vệ ta, mà phụ thân của con bé, thực lực càng ngày càng cường đại hơn, địa vị càng ngày càng cao hơn, nhưng lại chưa bao giờ làm bạn với con bé một khắc, bảo hộ con bé một khắc. Khiến cho cuộc đời của con bé còn cô tịch và không trọn vẹn hơn bất cứ nữ hài nào.
- Nhưng mà, sau sum vầy, con bé lại chưa từng có bất mãn với oán hận gì đối với ngươi, ngược lại chỉ có thân cận. Lúc ngươi bị trọng thương, con bé nguyện ý vì ngươi, không chút do dự bỏ qua thiên phú... cho dù cả đời quay về bình thường.
“...” Thân thể của Vân Triệt lay động trong gió đêm.
Đôi mắt của Sở Nguyệt Thiền trở nên đặc biệt ôn nhu:
- Tâm nhi là nữ nhi tốt, là kiêu ngạo của chúng ta. Nhưng ngươi... lại không phải là người cha tốt, có lẽ giống như lời ngươi nói, là một người phụ thân vô dụng nhất, thất bại nhất.
Nàng xoay người nhìn hắn, ánh mắt còn sáng hơn cả ánh trăng:
- Cho nên, ngươi chuẩn bị dùng tự trách và áy náy tới dỗ dành bản thân, hay chuẩn bị làm một người phụ thân rất tốt, rất cường đại đi thủ hộ cho con bé, bù lại cho con bé?
Linh hồn hỗn loạn giống như bị ôn nhu và trầm trọng va chạm... Thân hình trong run rẩy lay động của Vân Triệt cứng đờ.
Ánh mắt thu hồi, Sở Nguyệt Thiền xoay người sang chỗ khác, chậm rãi rời đi... Đi ra ngoài vài bước, bước chân của nàng đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng nói:
- Mới vừa rồi, ta nhìn thấy Tiên Nhi khóc rời đi... ngươi chắc nên rõ ràng, chuyện này nàng ấy là người bất lực nhất, vô tội nhất.
- Hơn một năm nay đến giờ, mọi người chúng ta đều nhìn ra được, nàng đối với ngươi một mảnh thuần tâm, nhưng từ trước đến giờ không biểu lộ ra, vẫn không hy vọng xa vời được đáp lại. Chuyện của Tâm nhi, nàng ấy quy hết trách nhiệm về mình đã là thống khổ không chịu nổi, ngươi chẳng những không an ủi, lại còn phát tiết bi oán trong lòng mình lên trên người nữ hài vô tội nhất, vả lại vốn vô cùng tự trách...
- Ngươi là phụ thân, ngươi có thể tự mình nghĩ đến, nếu như phụ thân của nàng biết được nữ nhi của mình bị đối đãi như thế, lại sẽ nghĩ như thế nào không.
Vân Triệt: “...”
Sở Nguyệt Thiền rời đi, Vân Triệt vẫn đứng ngây ở đó, hồi lâu không nói tiếng nào, không hề động đậy, liền ngay cả vẻ mặt đều không có một chút thay đổi... Chỉ có ánh mắt lóe lên hỗn loạn vô cùng dưới ánh trăng.
Lời nói khi chia tay của Mạt Lỵ ở Tinh Thần giới...
Hạ Khuynh Nguyệt dứt khoát rời đi sau khi đưa hắn tới luân hồi cấm địa...
Thần Hi hết lần này đến lần khác nói với hắn...
Toàn bộ hiện lên trong đầu hắn, hỗn loạn đan vào.
“Ngươi là người thân mang sáng thế thần lực duy nhất đương thời, có thiên phú và cơ duyên mà người khác mười kiếp đều không dám hy vọng xa vời, ngươi là người duy nhất trên đời này có tư cách có được dã tâm nhất... Vì sao phản ứng đầu tiên của ngươi lại là trở lại hạ giới?”
....
Thời gian không tiếng động trôi đi, hơi bất tri bất giác, một tầng mây đen che phủ ánh trăng sáng lặng yên tan đi.
Hỗn loạn trong lòng dần dần bình ổn, đôi mắt hắn chậm rãi trở nên sáng tỏ, dần dần, ngay cả gió đêm cũng không còn lạnh như băng, ánh trăng chiếu ra trên bầu trời đêm yên tĩnh mà ấm áp.
- Cám ơn nàng, tiểu tiên nữ.
Vân Triệt khẽ lẩm bẩm một tiếng, khóe miệng nhếch lên ý cười rất nhẹ.
Hắn giơ tay lên, nhìn lòng bàn tay mình. Theo thân thể thần tự động khôi phục, hắn đã có thể lại một lần nữa cảm nhận được thân thiết giữa thân thể mình với linh khí thiên địa, như vậy có ý nghĩa Hoang thần lực cũng đã bắt đầu dần dần thức tỉnh.
Bàn tay nắm lại, lại dần dần nắm chặt, trên người tràn đầy không chỉ có lực lượng mới sinh ra, còn cả trách nhiệm vĩnh viễn thủ vững với cuộc đời mới.
Hắn lẩm bẩm trong lòng... Tâm nhi... lực lượng hiện giờ của cha là vì con mà sinh, cho nên, đây không chỉ là lực lượng của cha, cũng là lực lượng của con.
Vì con, vì tất cả những người quan trọng bên cạnh chúng ta, vì không mất đi lại không hối hận, cha sẽ nắm chặt lực lượng hiện giờ, để cho nó cường đại hơn nữa, để cho mình trở thành người cường đại nhất trên đời này, khiến thế gian này không còn ai có thể khiến cho mọi người nhận lấy một chút khi dễ.
Cho dù khó bao nhiêu, cho dù bao nhiêu lâu.
Cho dù hạ giới, hay là thần giới!