.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1391" class="block_" lang="en">Trang 696# 1
Chương 1392: Hòa Lăng thức tỉnh
Quyết ý nổi lên trong lòng khiến áp lực nặng nề trong lòng Vân Triệt ngược lại đột nhiên có một cảm giác quán thông kỳ diệu.
Cả đời hắn, vô số thời gian bị đủ loại tình cảm vướng chân, mỗi một bước hắn đi đều mang theo rất nhiều vướng bận, hơn nữa càng ngày càng nhiều. Lúc ban đầu, thế giới của hắn chỉ ở Thiên Huyền đại lục... sau này đến Huyễn Yêu giới và Thương Vân đại lục, lại tiếp theo nữa, vì truy tìm Mạt Lỵ mà bước lên thần giới, vì thế còn không thể không rời đi tất cả người bên cạnh... Ở thần giới lại suýt chút nữa không cách nào trở về.
Quá trình này, hắn từng có rất nhiều lần do dự, mê man, bó tay bó chân, không biết đi đâu, không biết làm sao...
Bởi vì có quá nhiều người có thể thoải mái nắm vận mệnh của hắn ở trong tay, hắn phải luôn luôn thuận theo, thuận theo quy tắc bọn họ định ra, dè dặt cẩn trọng, nơm nớp lo sợ ở dưới những lực lượng mà hắn không cách nào kháng cự... Giống như trong một năm ở luân hồi cấm địa kia, hắn chỉ có thể tránh ở trong đó, không cách nào tiến vào Trụ Thiên thần cảnh, không cách nào trở lại Ngâm Tuyết giới, càng không cách nào quay về hạ giới.
....
Như vậy, ta là cái gì... không thể tự mình định ra quy tắc của thế giới này!?
Khiến mọi người, đến thích ứng với quy tắc ta định ra!?
Trong khoảng thời gian ở luân hồi cấm địa kia, Thần HI luôn luôn dùng các phương thức khác nhau nói với ta chuyện này, nói với ta có tư cách nói như thế nhất, cũng là người nên làm như thế...
Hơn nữa cho dù ta không nghĩ, không muốn, vận mệnh cũng sẽ lần lượt ép ta như thế...
Một khi đã như vậy...
....
Vân Triệt nắm chặt tay trái, vào lúc này đột nhiên lóe lên một quang hoa màu xanh biếc, Vân Triệt đang trong suy nghĩ dâng trào lập tức phát hiện, chợt cúi đầu xuống, trong lòng càng rung chuyển kịch liệt.
Ngay khi hắn định thử chìm ý thức vào trong Thiên Độc châu, trước người của hắn chậm rãi lộ ra một bóng dáng nữ hài tuyệt mỹ... Nàng có tóc dài màu xanh biếc, đôi mắt màu xanh biếc... hàm chứa lệ quang trong suốt tinh thuần nhất thế gian.
- Hòa... Lăng...
Vân Triệt thì thầm ra tiếng, giống như cách một đời.
- Chủ nhân...
Hòa Lăng gọi một tiếng, lệ quang tràn ngập, nàng chợt nhào về phía trước, nhào vào trên người Vân Triệt, hai tay ôm chặt lấy hắn, bả vai nhỏ nhắn mềm mại ở trong kích động với nghĩ mà sợ run rẩy không ngừng:
- Ta cuối cùng... cuối cùng... hu... ta còn tưởng rằng... cuối cùng... hu hu... hu hu hu...
Hòa Lăng tùy ý khóc lớn một trận ở trước ngực hắn, khóc không thành tiếng thật lâu. Thời gian hơn một năm rưỡi này, mỗi một giây nàng đều trôi qua trong sợ hãi và bóng đêm, hơn nữa... là sợ hãi với bóng đêm vĩnh viễn không có tận cùng. Giờ phút này, nàng cuối cùng giống như mộng lại một lần nữa thấy ánh mặt trời.
Hai tay Vân Triệt khựng lại trong không trung, sau đó nhẹ nhàng khép lại, ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy nỉ non của nàng, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi không có việc gì là tốt rồi, ta còn tưởng rằng... ta đã hại chết ngươi... không có việc gì là tốt rồi.
Hòa Lăng nỉ non thật lâu, nếu không phải chỉ có Vân Triệt có thể nghe được giọng nói của nàng, bằng không khủng bố đến toàn bộ đại viện Tiêu môn đều đã sớm bị kinh động.
Khóc lem hết cả khuôn mặt, lúc này thiếu nữ mộc linh mới cuối cùng thoáng phát tiết kích động và sợ hãi, nàng hít hít mũi, lau nước mắt, sau đó hồi lâu không dám ngẩng đầu nhìn Vân Triệt.
- Hòa Lăng, trong khoảng thời gian này, ngươi đều trong ngủ say sao?
Vân Triệt mềm nhẹ hỏi. Hắn vốn tưởng rằng khi mình chết đi ở Tinh Thần giới, Hòa Lăng cũng vì hắn mất mạng mà chết đi. Mà theo lực lượng của hắn khôi phục, hắn một lần nữa cảm nhận được sự tồn tại của Thiên Độc châu, còn một lần nữa gặp được Hòa Lăng.
Đây không thể nghi ngờ là kinh hỉ quá lớn đối với hắn mà nói.
Hòa Lăng đỏ mắt, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Trong khoảng thời gian này thật ra ta vẫn luôn tỉnh táo, cũng luôn luôn ở bên cạnh chủ nhân, mỗi ngày đều nhìn chủ nhân.
- Hả?
Vân Triệt sửng sốt.
- Nhưng mà, ta giống như bị vây trong một lồng giam vô hình, tuy rằng có thể nhìn thấy chủ nhân, nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhưng không cách nào hiện thân, không cách nào liên hệ linh hồn với chủ nhân, cũng không cách nào khiến cho chủ nhân nghe được giọng nói của ta.
Vân Triệt: “...”
- Ta cho rằng... cho rằng về sao luôn luôn có dáng vẻ này, mỗi ngày đều thật sợ hãi.
Nói tới đây, Hòa Lăng không nhịn được lại khóc thút thít.
Khi quyết định bỏ qua tất cả, trở thành Thiên Độc độc linh, nàng liền nhất định cả đời đều đi theo Vân Triệt, cùng sống cùng chết với hắn, thế giới sau này trừ mình ra cũng chỉ có một mình Vân Triệt. Vân Triệt trùng sinh, thế giới của nàng cuối cùng không còn khả năng lại cô tịch vĩnh hằng.
Vân Triệt đưa tay vỗ nhẹ bờ vai của nàng an ủi:
- Đã qua, về sau sẽ không cần sợ hãi.
Có ý thức tỉnh táo, lại như bị nhốt vào trong nhà giam vĩnh viễn không cách nào tránh thoát. Không thể nghi ngờ còn tàn khốc, đáng sợ hơn ngủ say nhiều.
Nhìn thiếu nữ mộc linh phó thác tất cả cho mình, lại bị bản thân hoàn toàn cô phụ, trong lòng Vân Triệt sinh ra áy náy và đau lòng thật sâu.
Đợi chút...
Nàng luôn luôn có thể nhìn thấy bản thân và thế giới bên ngoài?
Á...
Hòa Lăng gật đầu, nỗ lực lộ ra nụ cười nhẹ được nước mắt tô điểm:
- Ừm. Chúc mừng chủ nhân khôi phục lực lượng.
Khi nói chuyện, nàng đột nhiên nhìn thấy sắc mặt của Vân Triệt hơi cổ quái, trong lòng nghĩ đến hắn tất nhiên đang lo lắng cho Vân Vô Tâm, lập tức nói:
- Chủ nhân, ta biết ngài hiện giờ vì tiểu chủ nhân mà nỗi lòng đại loạn, nhưng mà, đã không cần lo lắng, ngài đã quên mất sinh mệnh thần thủy và long hi ngọc dịch mà Thần Hi chủ nhân lưu lại cho chúng ta rồi sao?
Lời Hòa Lăng nói khiến sắc mặt của Vân Triệt cứng đờ, sau đó giống như bị kim đâm vào mông, lập tức nhảy dựng lên, hai tay nhanh chóng chộp lên bờ vai của nàng:
- Nhanh... nhanh nhanh! Nhanh cho ta!
Một câu nói xong, hắn mới nhớ tới thứ này ở ngay trong Thiên Độc châu, hắn thuận tay có thể lấy được. Vì thế lại lập tức buông ra, trực tiếp lấy sinh mệnh thần thủy từ trong Thiên Độc châu ra, rồi định vọt luôn vào trong phòng.
Hòa Lăng vội vàng đưa tay túm lấy hắn:
- A! Chủ nhân! Ngài... định cho tiểu chủ nhân dùng lúc này sao?
- Đương nhiên!
Vân Triệt gấp không thể chờ nói, huyền lực của Vân Vô Tâm biến mất hoàn toàn, cộng thêm nguyên khí tổn hại nặng nề, hắn đương nhiên không muốn trễ nải dù chỉ nửa giây.
Hòa Lăng vẫn giữ chặt lấy hắn:
- Nhưng mà... tuy rằng sinh mệnh thần thủy có thể khiến cho tiểu chủ nhân lạp tức khỏe mạnh, thế nhưng phải có Quang Minh huyền lực của chủ nhân phụ trợ mới có thể biến hiệu quả lớn nhất, trợ giúp tiểu chủ nhân một sớm thành thần đạo, mà lực lượng của chủ nhân còn chưa khôi phục hoàn toàn, nếu như dùng vào lúc này sẽ lãng phí một phần linh lực rất lớn.
Thân hình Vân Triệt dừng lại, hắn vỗ đầu một cái, thở hắt ra nói:
- Đúng... đúng đúng... lực lượng của ta còn chưa khôi phục hoàn toàn... Haizzz, đầu óc đúng là bị ngói đè.
Trong một ngày này hắn tức giận, cực ngượng, oán giận... còn có đủ loại mất trí, đầu óc quả thật như một đống nhão nhoét.
Vân Triệt nỗ lực bình ổn nỗi lòng, ngẫm nghĩ nói:
- Ta phải tập trung tâm lực, mau chóng khôi phục huyền lực. Sinh mệnh thần thủy và long hi ngọc dịch có tổng cộng bao nhiêu?
- Sinh mệnh thần thủy có mười bảy giọt, long hi ngọc dịch có chín mươi mốt giọt.
Hòa Lăng đáp lại chuẩn xác.
- Ừm.
Vân Triệt gật gật đầu.
Long hi ngọc dịch có khả năng tinh lọc, tăng cường thể chất với huyền mạch, khiến một huyền giả thoát thai hoán cốt, có ích lợi vĩ đại mà người thường tu luyện huyền đạo không cách nào tưởng tượng được.. đơn giản mà nói, đó là có thể tăng cường thể chất, tuổi thọ và tư chất huyền đạo của một người trên biên độ thật lớn về sau.
Mà sinh mệnh thần thủy... một giọt, đủ để cho Vân Vô Tâm trước mắt không hề có bất cứ huyền lực nào trong một sớm thành thần đạo.
Một chút cũng không hề khoa trương.
Đối với huyền giả mà nói, nghe được lời này không thể nghi ngờ là chuyện không có khả năng. Nhưng ở trong vô số linh dược huyền đạo của thần giới to lớn, chỉ luận về dược lực, phóng ra đủ để khiến một phàm nhân thành thần đạo... chẳng những tồn tại, hơn nữa tương đối nhiều, thậm chí có rất nhiều thứ về dược lực còn hơn cả sinh mệnh thần thủy.
Ví dụ như càn khôn ngũ quỳnh đan mà năm đó Vân Triệt đã dùng.
Nhưng mà đó chỉ là dược lực đơn thuần.
Mà linh dược huyền đạo tương tự vĩnh viễn không có khả năng dùng ở trên người huyền giả chưa vào thần đạo, càng không có khả năng dùng ở trên người phàm nhân không có huyền lực. Bởi vì nếu như sử dụng, kể cả có Thần Chủ... kể cả có đại la kim tiên ở bên cạnh phụ trợ cũng sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử.
Vân Triệt có thể chất biến thái cỡ nào, lúc trước vì tăng lên mà cưỡng ép dùng càn khôn ngũ quỳnh đan... Nếu không phải Mộc Huyền Âm, kể cả hắn đều rất có thể sẽ nổ tan xác mà chết.
Mà sinh mệnh thần thủy với long hi ngọc dịch Thần Hi đưa cho... chỗ cường đại nhất này chính là không hề có tác dụng phụ!
Dược lực này ôn hòa đến mức độ khiến cho bất kỳ ai đều không thể lý giải nổi.
Bởi vì loại linh dịch này đến từ dị hoa của luân hồi cấm địa, do Thần Hi có Quang Minh huyền lực duy nhất đương thời lấy “Sinh mệnh thần tích” luyện hóa đề cao, Quang Minh huyền lực thần thánh, nhân ái, cứu rỗi, tinh thuần... Cho nên dược lực cho sinh linh chỉ có chúc phúc, vĩnh viễn sẽ không tạo thành tổn thương gì.
Cho dù một phàm nhân sử dụng!
Người ở cấp bậc thấp hơn tự nhiên không có tư cách biết được sự tồn tại của linh dịch cấp bậc này, ở cấp bậc như tinh giới thượng vị và Vương giới đều biết linh dược huyền đạo thần kỳ nhất, cao cấp nhất thế gian đều ra từ luân hồi cấm địa của Long Thần giới.
Cho dù sinh mệnh thần thủy hay long hi ngọc dịch, cho dù ở Vương giới đều là thánh vật chân chính! Là thứ mà các thần đế đều tha thiết ước mơ. Trước kia cứ cách một đoạn thời gian Thần Hi sẽ ban loại linh dịch này cho bộ tộc Long thần, mỗi một giọt đều là chí bảo của bộ tộc Long thần, chỉ có khi đi đại lễ đại sự của Vương giới nào đó mới có thể cực kỳ ngẫu nhiên tặng cho một giọt... Vả lại cũng sẽ chỉ tặng cho Vương giới, Vương giới không thể nghi ngờ sẽ mừng rỡ như điên.
Một giọt sinh mệnh thần thủy trong một sớm khiến người có tiên thiên tư chất cực kỳ ưu tú từ khởi điểm tăng lên đến thần đạo... đây là khái niệm gì?
Một giọt long hi ngọc dịch trong một sớm tăng tất cả tư chất của một huyền giả lên, mỗi một giọt cũng giống như sáng tạo lên một thần tích.
Đến cấp bậc như Vân Triệt, sinh mệnh thần thủy vẫn có tác dụng rất lớn. Hắn có thể thành Thần Vương trong một năm ngắn ngủi ở luân hồi cấm địa, sinh mệnh thần thủy có hơn phân nửa công lao.
Mà nếu như Long Thần giới biết được một mình Vân Triệt trong thời gian một năm uống trọn vẹn mười hai giọt sinh mệnh thần thủy, đoán chừng đều sẽ hận không thể đi lên nuốt Vân Triệt.
Bởi vì bình quân ba ngàn năm Thần Hi cũng chỉ cho bộ tộc Long thần chừng mười giọt sinh mệnh thần thủy và chừng hai mươi giọt long hi ngọc dịch.
Mà thật ra Vân Triệt cũng không rõ ràng chuyện này, trong tiềm thức còn cho rằng đây là thứ tùy tay có được ở luân hồi cấm địa.
Cũng không biết rằng mười bảy giọt sinh mệnh thần thủy với chín mươi mốt long hi ngọc dịch mà Thần Hi giao cho Hòa Lăng đã là tất cả của nàng... một chút cũng không dư lại.
Nghĩ đến có thể khiến cho Vân Vô Tâm lập tức khôi phục huyền lực, hơn nữa còn hơn ban đầu trăm ngàn lần... Nói không chừng có thể sánh vai, thậm chí vượt qua Phượng Tuyết Nhi, trong lòng Vân Triệt nhất thời kích động khó yên. Tuy rằng thiên phú Tà thần đã mất đi không có khả năng khôi phục, nhưng ít ra, xấu hổ và ân hận trong lòng hắn sẽ thoáng thả lỏng đi một chút.
Phải mau chóng khôi phục lực lượng... Vân Triệt lẩm bẩm trong lòng, sau đó nhìn Hòa Lăng, đột nhiên nói:
- Hòa Lăng, sau khi ta khôi phục lực lượng, sẽ tìm thời cơ quay về thần giới, chuyện ban đầu ta đã đáp ứng ngươi, nhất định sẽ làm được.
Lời Vân Triệt nói khiến Hòa Lăng chợt sửng sốt, sau đó giống như kinh hãi lắc đầu:
- Hả? Chủ nhân, ngài... ngài đang nói gì vậy? Ngài nói... trở về thần giới?
- Đúng vậy.
Vân Triệt rất nghiêm túc gật đầu.
Hòa Lăng xua tay, thật dùng sức xua tay:
- Đừng, đừng mà... đừng mà đừng mà. Chủ nhân, ngài thật không dễ dàng mới trở về được, ở thế giới này, người thân, thê... thiếp của ngài? Nữ nhi đều ở bên cạnh ngài, có thể sống rất tốt đẹp, không buồn không lo, ngài... ngài không cần vì ta... thật sự không cần vì ta mà quay trở lại nơi nguy hiểm kia
Vân Triệt cười nhẹ một tiếng, nhìn dáng vẻ Hòa Lăng, trong lòng hắn dâng lên cảm động thật sâu:
- Ha ha, ta không phải vì ngươi, ta là vì bản thân mà quay về. Hơn nữa... phải trở về
Khi nói chuyện, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm.
- Vì... cái gì?
Hòa Lăng nói nhỏ, nhất thời khó hiểu. Hắn ở thế giới này quả thật tất cả đều tốt đẹp, hiện giờ bắt đầu khôi phục lực lượng, cho dù lại có người của thần giới ngẫu nhiên đến đây cũng sẽ không thể tạo thành chút uy hiếp nào, vì sao lại đột nhiên nói... Hơn nữa nghiêm túc nói muốn quay về thần giới như vậy?