.
._696__2" class="block_" lang="en">Trang 696# 2
Chương 1393: “Sứ mệnh”
Vân Triệt chậm rãi nói, theo trong lòng hắn chậm rãi bình tĩnh lại, ánh mắt dần trở nên thâm thúy lên:
- Hòa Lăng, nếu ngươi từng nhìn thấy cuộc đời ta, sẽ phát hiện ta giống như một tai tinh, cho dù đi đến nơi nào đều sẽ kèm theo đủ loại cơn sóng tai họa, vả lại chưa bao giờ dừng lại.
Hòa Lăng:
- Hả?
- Cho dù ta từng chết một lần, mất đi lực lượng rồi, tai họa vẫn sẽ tìm tới cửa.
Vân Triệt nói cực kỳ thản nhiên:
- Mà tất cả bắt đầu từ năm mười sáu tuổi ấy khi ta nhận được truyền thừa của Tà thần. Trong những năm này, những hồn linh cho ta các loại thần lực kia không chỉ một lần đề cập tới, ta kế thừa Tà thần thần lực đồng thời cũng kế thừa “Sinh mệnh” lưu lại này, đổi một cách nói khác: Ta nhận được lực lượng độc nhất vô nhị thế gian cũng nên nhận lấy trách nhiệm tương ứng.
“...” Hòa Lăng nghe không hiểu được.
- Ta đều ghi tạc trong lòng những nhắc nhở của chúng, nhưng trong tiềm thức lại chưa bao giờ chân chính để ý tới, thậm chí còn có phần không cho là đúng.
- Sau này, ở luân hồi cấm địa, khi ta vừa gặp được Thần Hi, nàng đã từng hỏi ta một vấn đề: Nếu có thể lập tức thực hiện một nguyện vọng của ngươi, ngươi hy vọng nhất là cái gì? Mà câu trả lời của ta khiến cho nàng thất vọng... Thời gian một năm này, rất nhiều lần nàng dùng rất nhiều phương thức nói cho ta, ta đã có sáng thế thần lực độc nhất vô nhị trên đời này, nhất định phải dựa vào đó giỏi hơn trên vạn linh thế gian.
- Kể cả nàng... A, thật cường điệu nói cho ta biết Long hoàng tiền bối yêu quý nàng, cũng muốn ta siêu việt hơn hắn.
- Chủ nhân... ngài đã nghĩ thông suốt lời Thần Hi chủ nhân nói rồi sao?
Hòa Lăng nhẹ nhàng hỏi.
Vân Triệt lại lắc đầu:
- Không, ta tìm được đầy đủ lý do, cũng triệt để suy nghĩ cẩn thận tất cả mọi chuyện.
Ánh mắt của Vân Triệt trở nên u ám:
- Lực lượng thứ này quá quan trọng. Không có lực lượng, không bảo vệ được chính bản thân ta, không bảo hộ được bất cứ kẻ nào, ngay cả mấy con rệp lúc trước không xứng là đối thủ của ta đều có thể đẩy ta vào tuyệt cảnh, còn hại Tâm nhi... haizzz.
Hắn nặng nề thở ra một hơi.
Nghĩ đến bốn người kia, Vân Triệt cắn chặt răng, chân mày cũng nhíu lại... Lúc này thoáng bình tĩnh lại, hắn mới chợt ý thức được, bản thân hoàn toàn không biết được bọn họ tên là gì, đến từ nơi nào, lại vì sao giáng xuống Lam Cực tinh!
Trước khi giết chết bọn họ không dùng Huyền cương nhiếp hồn thì thôi, lại còn không tìm kiếm xem trong tâm hồn của bọn họ có bị hạ hồn tinh hay không... cũng may khi bọn họ chết vẫn không hề có khí tức linh hồn lạ thường gì, bằng không hậu hoạn liền lớn.
Haizzz... phẫn nộ mất trí đến mức độ này, dường như vẫn là lần đầu tiên.
- Lực lượng có thể có được ở trên người ta quá mức đặc thù, nó sẽ đưa đến mơ ước không đếm được, cũng sẽ trong tối tăm đưa đến kiếp nạn không cách nào đoán trước được. Nếu muốn tất cả chuyện như vậy không phát sinh lần nữa, phương pháp duy nhất chính là đứng ở trên đỉnh cao nhất của thế giới này, trở thành người chế định ra quy tắc... Cũng như năm đó, ta đứng ở trên đỉnh cao nhất của mảnh đại lục này, khác nhau chính là lần này tính luôn cả thần giới.
Nhìn đôi mắt kịch liệt chớp lên của Hòa Lăng, hắn mỉm cười:
- Đối với người khác mà nói, đây là vô căn cứ. Nhưng ta... có thể làm được, cũng nhất định phải làm đến. Chuyện ngày hôm nay, cả đời ta đây không muốn lại tiếp nhận lần thứ hai! Chỉ một lý do này cũng đủ rồi!
- Vậy... chủ nhân phải đi về thần giới, là chuẩn bị đi bên chỗ Thần Hi chủ nhân tu luyện sao?
Hòa Lăng hỏi, nơi đó dường như là nơi an toàn, cũng có thể khiến cho hắn nhanh chóng thực hiện được mục tiêu nhất.
Vân Triệt lại lắc đầu:
- Không, ta phải trở về, là vì... ta phải đi hoàn thành cái gọi là “Sứ mệnh” cùng mang đến chung với lực lượng ở trên người ta.
- Sứ mệnh? Sứ mệnh gì?
Hòa Lăng hỏi.
- Hiện giờ chính là đoán sơ được một ít, nhưng mà, sau khi trở lại đông thần vực sẽ có người nói cho ta.
Trong đầu Vân Triệt lóe lên thiếu nữ băng hoàng ở dưới đáy minh hàn thiên trì, ánh mắt của hắn dời sang hướng đông... phía chân trời hướng đông xa xôi, lóe lên một ánh sao màu đỏ, còn chói mắt hơn tất cả các ngôi sao khác.
Nó đã từng ngẫu nhiên chợt lóe lên trên trời rồi biến mất, không biết từ lúc nào, nó liền luôn được khảm ở đó, ngày đêm không tắt.
Vân Triệt tiếp tục nói, cũng vào lúc này, ánh mắt của hắn trở nên hơi mông lung:
- Còn có một chuyện, ta phải nói cho ngươi biết. Để cho ta khôi phục lực lượng, không chỉ vì Tâm nhi, còn vì Hòa Lâm.
Hòa Lăng ngớ ra:
- Hả? Chủ nhân nói... Lâm nhi?
- Linh hồn phượng hoàng muốn dùng một sợi Tà thần thần tức trong huyền mạch của Tâm nhi đến thức tỉnh huyền mạch Tà thần đã yên lặng của ta. Nó thành công bóc Tà thần thần tức khỏi huyền mạch của Tâm nhi, chuyển dời vào trong huyền mạch đã chết đi của ta. Nhưng mà, nó thất bại, Tà thần thần tức không thức tỉnh lại huyền mạch của ta... lại thức tỉnh mộc linh vương châu mà Hòa Lâm cho ta.
“...” Cánh môi Hòa Lăng hé mở, mắt đẹp rung động kịch liệt.
- Bộ tộc mộc linh do Sinh Mệnh sáng thế thần Lê Sa sinh ra từ thời đại xa xưa, lực lượng sinh mệnh trong mộc linh vương châu vốn xuất từ Quang Minh huyền lực. Lực lượng sinh mệnh phóng thích ra sau khi tỉnh lại đã kích động lực lượng của “Sinh mệnh thần tích” đã sớm phụ thuộc vào sinh mệnh của ta. Mà thức tỉnh lại huyền mạch đã chết đi của ta, chính là “Sinh mệnh thần tích”.
Linh hồn phượng hoàng đã nói, huyền mạch Tà thần là huyền mạch của sáng thế thần, có cấp bậc rất cao, muốn thức tỉnh lại nó chỉ có lực lượng cùng cấp bậc... cũng chính là Tà thần thần tức cuối cùng trong huyền mạch của Vân Vô Tâm.
Nhưng nó lại không biết rằng trên người của Vân Triệt còn có một lực lượng thuộc cấp bậc sáng thế thần khác -- Sinh Mệnh sáng thế thần sinh mệnh thần tích.
Quang Minh huyền lực không chỉ phụ thuộc vào huyền mạch, cũng phụ thuộc vào sinh mệnh. Sinh mệnh thần tích cũng như thế. Khi “Sinh mệnh thần tích” yên lặng bị lực lượng của vương tộc mộc linh kích động, nó chữa trị vết thương cho Vân Triệt, đồng thời thức tỉnh huyền mạch ngủ say đã lâu của hắn.
Đây là một kỳ tích, có lẽ còn là kỳ tích mà ngay cả Sinh Mệnh sáng thế thần Lê Sa còn ở trên đời cũng khó giải thích được.
“Khi ta còn rất nhỏ... cha nương đã từng nói... mộc linh châu của ta thật đặc thù, nó là một [mầm mống của kỳ tích], hy vọng có một ngày... nó thật sự có thể... mang đến lực lượng kỳ tích cho Vân Triệt ca ca...”
Lời nói chứa đựng nước mắt của Hòa Lâm năm đó khi tế xuất ra vương tộc mộc linh của mình vang lên trong lòng... tầm mắt của Vân Triệt dần dần mơ hồ, nhẹ nhàng tự nói:
- Hòa Lâm... cám ơn ngươi mang kỳ tích đến cho ta.
Hòa Lăng cắn chặt môi, hồi lâu mới kiềm chế được nước mắt, nhẹ nhàng nói:
- Nếu Lâm nhi biết được, cũng nhất định sẽ thật vui mừng.
“...” Tay Vân Triệt đè lên ngực, có thể nhận thấy rõ ràng sự tồn tại của mộc linh châu. Đúng vậy, cả đời này hắn vì sự tồn tại của Tà thần thần lực mà từng trải qua rất nhiều kiếp nạn, nhưng mà lại đâu phải không gặp được rất nhiều quý nhân, thu hoạch được vô số tình cảm, ân tình.
Nỗ lực xua đi nước mắt trong mắt, Hòa Lăng mới quay mặt sang, hỏi:
- Chủ nhân, vậy ngài chuẩn bị khi nào quay lại thần giới?
Vân Triệt không suy nghĩ mà đáp lại:
- Tu vi ở Thần Vương cảnh xem như cao cấp chỗ thần giới, nhưng người sẽ để mắt đến ta đều quá mức cường đại, cho nên hiện giờ khẳng định không phải là thời cơ để trở về.
- Chủ nhân chuẩn bị tu luyện ở đây, sau khi đủ cường đại rồi mới trở về sao?
Hòa Lăng hỏi... nhưng mà, khí tức thế giới này đục ngầu nông cạn như thế, vốn không thích hợp để tu luyện thần đạo.
Vân Triệt phủ nhận:
- Không, vị diện của Lam Cực tinh quá thấp, tu luyện trong hoàn cảnh dưới tình huống này, tiến cảnh sẽ cực kỳ chậm chạp. Hơn nữa nơi này gần đông thần vực, bên chỗ đông thần vực kia có quá nhiều người đã quen thuộc với khí tức lực lượng của ta, nếu như ta tu luyện ở nơi này, sẽ có mối nguy bị người nhận thấy được.
- Thật ra, thời cơ ta trở về không phải ở chỗ ta, mà ở chỗ ngươi.
Vân Triệt chuyển mắt nhìn Hòa Lăng.
Hòa Lăng mờ mịt, sau đó giống như ý thức được gì:
- Ta? Chủ nhân nói là... Thiên Độc?
Vân Triệt gật đầu:
- Đúng. Ta phải trở về thần giới, nhưng ta trở về cũng không phải tiếp tục nơm nớp lo sợ trốn đông trốn tây giống như chó nhà có tang năm đó.
- Đợi Thiên Độc châu khôi phục độc lực đủ để uy hiếp một Vương giới, chúng ta liền trở về.
Hai mắt Vân Triệt lạnh đi, lá bài tẩy của hắn tuyệt đối không chỉ có Tà thần thần lực. Từ một khắc Hòa Lăng trở thành Thiên Độc độc linh, một con át chủ bài khác của hắn cũng hoàn toàn thức tỉnh.
Cũng có khả năng, trước đó hắn cũng sẽ bị ép trở về... Vân Triệt nhìn thoáng qua “Ngôi sao” màu đỏ ở phương đông.
- Ừm, ta nhất định sẽ nỗ lực.
Hòa Lăng nghiêm túc gật đầu, nhưng lập tức nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì, mặt hiện kinh ngạc hỏi:
- Chủ nhân, ý tứ của ngài... chẳng lẽ ngài định lộ Thiên Độc châu ra?
Vân Triệt không hề do dự gật đầu:
- Ừm! Tuy rằng tối hôm nay đầu óc của ta cực loạn, nhưng cũng đã suy nghĩ đến rất nhiều chuyện. Trong bốn năm ở thần giới, ta luôn luôn cố hết sức giấu giếm bí mật ở trên người, nhưng cuối cùng vẫn bị người phát hiện ra. Thiên Diệp biết được ta thân mang Tà thần thần lực, Đồ Mi lão tặc của Tinh Thần giới cũng vì quan hệ giữa ta và Mạt Lỵ mà một câu nói toạc ra... So ra, sự tồn tại của Thiên Độc châu càng dễ dàng bại lộ ra hơn. Chính là vào ngày đầu tiên gặp Mạt Lỵ nàng vừa liếc mắt đã nhận ra được Thiên Độc châu; trước khi đi tới thần giới, khi ta cứu Băng Vân cung chủ, nàng cũng một lời kêu lên “Thiên Độc châu”.
“...” Hòa Lăng không cách nào chất vấn một điểm này. Độc lực và năng lực tinh lọc của Thiên Độc châu thiên hạ vô song, một vài loại độc chỉ có Thiên Độc châu có thể giải được, một vài loại độc chỉ có Thiên Độc châu có thể loại trừ. Cho nên thật dễ dàng bị người của thần giới liên tưởng đến.
Sắc mặt của Vân Triệt bình tĩnh lạ thường:
- Thần giới quá mức khổng lồ, lịch sử và nội tình vô cùng thâm hậu. Nhận thức đối với một vài bí mật thượng cổ hơn xa hạ giới có thể sánh bằng. Ta đã quyết định quay lại thần giới, như vậy bí mật ở trên người luôn có một ngày có thể hoàn toàn bại lộ. Nếu như thế, còn không bằng ta chủ động bại lộ ra. Che giấu sẽ khiến cho chúng nó trở thành cố kỵ của ta, hồi tưởng lại vài năm kia, gần như mỗi một bước ta đều bị trói tay trói chân, vả lại phần lớn là do tự mình trói buộc.
- Còn nếu như chủ động lộ ra... Mặc dù có ý nghĩa không cách nào quay đầu nhưng có thể nghĩ biện pháp để cho chúng nó ngược lại trở thành cố kỵ đối với người khác.
Ánh mắt Vân Triệt khép hờ, ngưng lên một chút hàn mang.
Một năm mất đi lực lượng này, mỗi ngày hắn đều thanh nhàn thảnh thơi, không buồn không lo, phần lớn thời gian đều hưởng lạc, không hề quan tâm những chuyện khác. Thật ra đây càng nhiều hơn là đắm chìm bản thân, cũng không khiến người bên cạnh lo lắng.
Mà ân, oán, tình, thù này chưa xong... sao hắn có thể chân chính quên đi và giải thoát.
Đã hơn một năm này, hắn từng có vô số lần nghĩ, nhất là liên tục nghĩ tới, trong vài năm ở thần giới, nếu để cho bản thân lựa chọn lại một lần nữa, làm lại từ đầu, bản thân nên làm như thế nào có thể làm như thế nào...
- Bốn năm ở thần giới, vội vàng mà qua, mỗi một bước đều bước ra... Trước khi quay về ta sẽ nghĩ kỹ nên làm cái gì.
Vân Triệt nhắm mắt lại, không chỉ có tương lai, vài năm ở thần giới trong quá khứ, mỗi một bước đi, mỗi một người đã gặp được, mỗi một mảnh đất đã từng bước qua, thậm chí mỗi một câu nghe được, hắn đều sẽ suy nghĩ lại một lần nữa.
Năm đó hắn không chút do dự đi theo Mộc Băng Vân đến thần giới, mục đích duy nhất chính là vì tìm Mạt Lỵ, một chút không hề muốn ở lại đó, cũng không muốn có ân oán ràng buộc gì với nơi đó.
Nhưng nếu quay lại thần giới lại hoàn toàn khác.
Lúc Vân Triệt nói chuyện vẫn nhắm mắt lại, giọng nói đột nhiên nhẹ đi, hơn nữa mang theo chút tối nghĩa:
- Còn có một vấn đề. Ngươi... có nhìn thấy Hồng nhi không?
“...” Đôi mắt của Hòa Lăng ảm đạm đi.
Một hồi lâu, Vân Triệt không nhận được câu trả lời của Hòa Lăng, hắn hơi miễn cưỡng cười cười, xoay người, đi về phía phòng Vân Vô Tâm đang ngủ yên, nhưng không đẩy cửa vào, mà ngồi ở bên cửa, lẳng lẳng bảo vệ buổi tối cho con bé, cũng điều chỉnh lại nỗi lòng sống lại của mình.