.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1393" class="block_" lang="en">Trang 697# 1
Chương 1394: Tinh lọc
Thương Phong quốc, Vạn Thú sơn mạch, Phượng Hoàng di tộc.
Huyền thú náo động ở Vạn Thú sơn mạch vẫn đang tiếp tục, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt thêm. Nhưng cũng may Phượng Hoàng di tộc có phượng hoàng kết giới thủ hộ, thủy chung chưa bị lan đến.
Quang ảnh chợt lóe, Vân Triệt hiện thân ỏ trong Phượng Hoàng di tộc, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, trong lòng hắn cảm khái ngàn vạn.
Hắn nhận được phượng hoàng truyền thừa ở nơi này, sống lại ở trong này, yên lặng ở trong này, cũng tìm được Sở Nguyệt Thiền và Vân Vô Tâm ở trong này.
Năm đó dưới đuổi giết ngoài ý muốn bị rơi xuống nơi đây, khi đó hắn tất nhiên không ngờ tới được nơi thế ngoại nho nhỏ này lại liên tục thay đổi cuộc đời của hắn.
Trong tầm mắt, một thiếu niên phượng hoàng đang ngưng tâm tu luyện, ấn ký phượng hoàng trên mi tâm lóe lên viêm quang càng ngày càng nồng đậm. Lúc này hắn hình như có nhận biết, đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy được Vân Triệt đang đứng ở trước mặt hắn, mặt mỉm cười.
- Tổ Nhi, xem ra ngươi lại có tinh tiến.
Vân Triệt mỉm cười nói.
Phượng Tổ Nhi thở nhẹ một tiếng, vội vàng đứng lên:
- A! Ân nhân ca ca, huynh... huynh đã đến rồi.
- Ừm, ta tới tìm Tiên Nhi.
Vân Triệt nói, tầm mắt ném về phía trước, cảm nhận được chỗ khí tức của Phượng Tiên Nhi.
Nghe được hai chữ “Tiên Nhi”, hưng phấn trên mặt Phượng Tổ Nhi hơi cứng lại, hắn âm thầm cắn môi, gục đầu xuống, giọng nói mang theo khẩn cầu thật sâu:
- Ân nhân ca ca, đệ... đệ biết Tiên Nhi muội ấy phạm phải sai lầm lớn, nhưng... nhưng mà muội ấy thật sự không phải cố ý. Hai ngày này, muội ấy... khóc rất nhiều lần, mỗi ngày đều nhốt mình ở trong phòng nhỏ, một bước không chịu bước ra... muội ấy... muội ấy thật sự đã tự trách, huynh tha thứ cho muội ấy có được không?
“...” Gương mặt Vân Triệt căng chặt, khẽ thở một hơi, nói:
- Tổ Nhi, Tiên Nhi nàng cho tới bây giờ đều không sai, người nên cầu tha thứ không phải là Tiên Nhi, mà là ta.
- Hả?
Phượng Tổ Nhi sửng sốt, không biết làm sao. Hắn vừa định nói gì nữa, bóng dáng của Vân Triệt đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Khuê phòng của Phượng Tiên Nhi, một căn nhà gỗ cực kỳ đơn giản. Nàng ngồi ở bên cửa sổ, mắt đẹp vô thần nhìn ngoài cửa sổ.
Vân Triệt không tiếng động xuất hiện... Trong không khí tràn ngập hương vị thương tổn giá lạnh.
- Tiên Nhi.
Hắn nhẹ nhàng lên tiếng.
Thân thể mềm mại của Phượng Tiên Nhi run lên, sau đó cuống quýt đứng dậy, khi xoay người, đôi mắt đẹp vẫn còn mang theo nước mắt, tỏ vẻ không tin nổi nhìn Vân Triệt đột nhiên xuất hiện... Ngây ngốc suốt một lúc lâu mới cuống quýt cúi đầu, hai tay nắm chặt cạp váy:
- Thiếu.. Ân nhân ca ca, muội... muội...
Giọng nói của nàng e dè sợ sệt, lo sợ không yên luống cuống, đầu cúi sâu, không dám nhìn vào ánh mắt hắn, giống như tiểu cô nương phạm phải lỗi lầm lớn.
Vân Triệt ôn nhu nói:
- Tiên Nhi, hai ngày này ngươi không ở bên người, ta vô cùng không quen. Cho nên, ngươi quay về có được không?
Phượng Tiên Nhi ngẩng đầu, mắt đẹp trợn trừng, giống như không thể tin được âm thanh đã nghe thấy, sau đó nàng càng thêm hoảng loạn không thôi:
- Hả? Muội... phạm phải sai lầm lớn như vậy, là muội hại Vô Tâm, muội vốn không xứng ở...
Vân Triệt ngắt lời nàng:
- Phạm sai lầm không phải là ngươi, mà là ta. Ngươi từ đầu tới cuối đều không phạm phải bất cứ lỗi lầm gì, ngược lại là ngươi đã cứu ta và Vô Tâm. Mà ta... lúc đó tức giận đầy lòng, không hề có lý trí, khi rời khỏi phòng Tâm nhi đầu óc lại không cẩn thận bị ván cửa kẹp, mới nói những lời quá đáng như vậy với ngươi.
- Phụt...
Một câu nói bất ngờ của Vân Triệt khiến Phượng Tiên Nhi lòng không hề đề phòng phụt ra tiếng, sau đó gương mặt nàng “Vụt” cái trở nên đỏ bừng, đầu cũng cúi xuống thấp hơn.
Vân Triệt dùng giọng nói vô cùng êm ái nói:
- Tha thứ cho ta có được không? Ta cam đoan, về sau sẽ không bao giờ nói chuyện như vậy với ngươi nữa, sẽ không để cho ngươi rời đi.
“...” Hai tay Phượng Tiên Nhi đan chặt vào nhau, lí nhí nói:
- Nhưng mà... nhưng mà muội...
Vân Triệt lại cắt ngang lời nàng nói:
- Đúng rồi, ta đã tìm được phương pháp để cho Tâm nhi khôi phục, sau khi ngươi trở về cùng với ta, chúng ta cùng nhau để cho Tâm nhi khôi phục.
Phượng Tiên Nhi ngẩng mạnh đầu lên:
- Hả!? Có... có thật không?
Vân Triệt nhìn vào ánh mắt nàng, vô cùng nghiêm túc gật đầu:
- Đương nhiên là thật. Chẳng những huyền lực của con bé sẽ khôi phục lại, hơn nữa còn càng cường đại hơn trước kia.
Tuy rằng tất cả đều không nên trách lên trên người Phượng Tiên Nhi, nhưng nàng lại ôm lấy tất cả lỗi lầm lên trên người mình... Bởi vì do nàng đưa Vân Vô Tâm đến trước mặt linh hồn phượng hoàng, Vân Vô Tâm mất đi tất cả lực lượng cũng là sự thật.
Cho nên, đây cũng thành một khúc mắc nàng tự bó buộc lại cho mình.
Nếu như Vân Vô Tâm có thể khôi phục hoàn hảo, khúc mắc này của nàng tự nhiên sẽ cởi ra.
Vân Triệt mỉm cười, trong lời nói cũng nhiều thêm một chút cứng rắn:
- Theo ta trở về, sau đó cùng ta nhìn Tâm nhi khỏe lên. Không chỉ có ta, Nguyệt Thiền, Tuyết Nhi, Thải Y... còn có cha nương ta, bọn họ đều ngóng trông ngươi về, khụ khụ... cũng đều mắng ta một trận.
“...” Phượng Tiên Nhi kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên mắt đẹp long lanh nước mắt, nàng đưa tay che cánh môi, muốn dùng hết toàn lực kiềm chế nước mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ lã chã mà rơi.
Vân Triệt vội vàng tiến lên trước một bước:
- Tiên Nhi... ngươi... có phải vẫn không đồng ý tha thứ cho ta không?
Phượng Tiên Nhi thật dùng sức lắc đầu, thân thể mảnh mai của nàng kịch liệt run rẩy, một hồi lâu mới mang theo giọng khóc nói:
- Về sau muội... thật sự có thể... luôn luôn đi theo bên cạnh huynh sao?
Vân Triệt không hề do dự gật đầu:
- Ừm! Chỉ cần ngươi không ghét bỏ là được rồi.
“...” Bả vai của Phượng Tiên Nhi run run càng thêm lợi hại, lại nói không nên lời.
Vân Triệt nghiêng đầu đi, giọng điệu mềm mại:
- Còn có một chuyện, ta phải hơi oán giận. Lúc ngươi rời đi lại mang tất cả quần áo tắm rửa của ta, cho nên hai ngày này ta đều phải đành lòng mặc lại quần áo bẩn.
- A!
Lời Vân Triệt nói khiến Phượng Tiên Nhi thở nhẹ một tiếng, nàng theo bản năng đưa tay sờ lên trên không gian giới chỉ, trên khuôn mặt lê hoa đái vũ phủ kín một chút hoảng loạn:
- Muội... muội quên mất... muội không phải cố ý...
Vân Triệt cười lớn một tiếng, đưa tay kéo bàn tay nhỏ nhắn của Phượng Tiên Nhi qua:
- Ha ha ha, vậy còn không nhanh chóng theo ta trở về.
- Ừm..
Bị hắn kéo đột ngột, toàn thân Phượng Tiên Nhi căng thẳng, nhưng chỉ giãy giụa vô cùng yếu ớt một cái đã mặc kệ hắn kéo ra ngoài phòng, mới đi vài bước, một chút rặng mây đỏ đã lan tràn từ trên gương mặt nàng tới cổ.
Vân Triệt không mang Phượng Tiên Nhi rời đi lúc này mà đi bái phỏng phu thê Phượng Bách Xuyên Phượng Thải Vân, cũng hơi trịnh trọng thông báo một phen, sau đó hắn và Phượng Tiên Nhi cùng đi chỗ phượng hoàng thí luyện.
Chính là chỗ của phượng hoàng thần linh.
- Thiếu gia, ngài.... có phải còn đang trách phượng thần đại nhân không?
Phượng Tiên Nhi nhẹ giọng hỏi.
Vân Triệt lắc đầu:
- Ngày đó, sau khi ta tỉnh lại nhìn thấy Tâm nhi hoàn toàn không có huyền lực, khí tức mỏng manh không chịu nổi... lúc đó đúng là ai cũng hận, sau khi tỉnh táo lại ta mới hiểu được, người duy nhất mà ta có tư cách hận cũng chỉ có bản thân.
Vân Triệt khẽ thở dài:
- Nó sẽ lựa chọn để cho ngươi đi theo bên cạnh ta, cũng chính là bởi vì nó biết ngươi tuyệt đối sẽ không hại ta, do đó để cho ta sẽ không hề bố trí bất cứ phòng vệ nào đối với ngươi về mặt tâm lý. Thật ra, ta nên phát hiện ra sớm hơn.
Hai người tới trước nơi phượng hoàng thí luyện, kết giới phượng hoàng trước mắt đang thong thả xoay tròn, nhưng có khác biệt rất lớn với trong trí nhớ.
Huyền quang phóng thích ra trên kết giới chính là mỏng manh lạ thường.
Vân Triệt đưa tay, ngay khi bàn tay sắp chạm vào kết giới, viêm quang đỏ đậm trước mắt đột nhiên lóe lên trong nháy mắt... sau đó từ từ tan hết.
“...” Tay Vân Triệt cứng lại trong không trung.
- A...
Phượng Tiên Nhi khẽ rên lên, phượng mâu của nàng chậm rãi thất thần, sau đó dâng lên bi thương thật sâu, thân thể cũng chậm rãi quỳ xuống đất:
- Phượng thần... đại nhân...
Khí tức phượng hoàng chiếm cứ, thủ hộ ở trong này thật nhiều năm đã biến mất vào một khắc này.
Hơn nữa còn là biến mất vĩnh viễn.
Vào một khắc này Phượng Hoàng di tộc trở nên vô cùng yên tĩnh, mỗi một người đều cảm ứng được rõ ràng phượng thần mất đi, toàn bộ bọn họ quỳ rạp xuống đất, ngửa mặt nhìn lên trời, nước mắt ràn rụa.
Nó mất đi không chỉ là di tộc nhỏ bé này mất đi phượng thần, cũng có ý nghĩa... toàn bộ không gian hỗn độn, linh hồn phượng hoàng chứa đầy lấy ý chí phượng hoàng cuối cùng cũng tiêu tán giữa trời đất.
Từ đó về sau, dấu vết cuối cùng của phượng hoàng ở lại thế gian chỉ có người đã kế thừa huyết mạch với lực lượng của nó.
Vân Triệt nhắm mắt lại, thở dài thật dài, hắn quỳ một chân trên đất, trịnh trọng cúi đầu về phía trước.
Năm đó, sau khi nó ban hồn nguyên và ngọn lửa niết bàn cho mình, thời gian còn thừa lại của nó đã không còn bao nhiêu, ba ngày trước khi dẫn Tà thần thần tức từ trong huyền mạch của Vân Vô Tâm ra, nó càng dồn hết tất cả còn sót lại...
Nó luôn luôn gắng gượng không tiêu tán đi là vì chờ thừa nhận oán hận với phẫn nộ của Vân Triệt. Mà ngay mới vừa rồi, nó nghe được giọng điệu của Vân Triệt không còn oán hận đối với nó nữa... cuối cùng bình yên trôi đi.
Vân Triệt đứng dậy, khẽ lẩm bẩm:
- Ngươi đã nói ta là “Hy vọng”. Ta sẽ không trốn tránh và bác bỏ nữa, mà sẽ dốc cố gắng lớn nhất, trước khi “Ngày đó” đến, để cho mình trở thành “Hy vọng” mà ngươi hy vọng... Đây là báo đáp duy nhất mà ta có thể cho ngươi.
Khẽ nói xong lời này, ánh mắt của hắn đột nhiên liếc sang.
Theo linh hồn phượng hoàng trôi đi, phượng hoàng kết giới thủ hộ Phượng Hoàng di tộc cũng tự nhiên tiêu tán theo.
Một mảng lớn khí tức huyền thú đang hỗn loạn tới gần, hơn nữa mỗi một khí tức đều hung bạo lạ thường.
Lúc này, một giọng nói dồn dập vang lên trên không Phượng Hoàng di tộc:
- Tộc trưởng! Không xong! Kết giới phượng hoàng biến mất, lượng lớn huyền thú bạo loạn đang vọt tới, phải lập tức nghênh chiến!
Trước kia khi không có kết giới phượng hoàng, bởi vì uy hiếp của khí tức phượng thần nên huyền thú của Vạn Thú sơn mạch vẫn không dám tới gần. Mà bây giờ đã không có kết giới phượng hoàng, lại không có khí tức phượng thần, huyền thú vốn ôn hòa lại trở nên vô cùng hung bạo, nơi thế ngoại đã từng yên tĩnh này, vì ở trung tâm của Vạn Thú sơn mạch mà không thể nghi ngờ đã bỗng chốc trở thành nơi tai họa.
Tiếng la hét này khiến không khí của Phượng Hoàng di tộc nhất thời trở nên vô cùng nặng nề, từng đường phượng hoàng viêm cấp tốc dấy lên, mọi người như gặp đại địch. Phượng Tiên Nhi cũng cuống quýt đứng dậy, bay lên trên không, liếc mắt nhìn lại, tất cả các phương hướng đều có lượng lớn khí tức nóng nảy đang tới gần mảnh đất mà trong quá khứ chúng nó không cách nào đặt chân đến.
Thân thể của Vân Triệt vừa chuyển, lắc mình đi tới bên người Phượng Tiên Nhi, âm thanh to rõ truyền tới bên tai mỗi một người:
- Mọi người đừng kinh hoảng, thu liễm huyền khí, tạm thời lui lại trước.
Trong lúc nói chuyện, hắn chìa hai tay, Quang Minh huyền lực vận chuyển, một tầng bạch mang rất nhạt mỏng nhưng tinh thuần tới cực điểm không tiếng động che phủ, bao phủ nơi Phượng Hoàng di tộc, sau đó cấp tốc lan tràn, trong thời gian vài giây đã bao phủ toàn bộ Vạn Thú sơn mạch.
Nhất thời, tiếng kêu của huyền thú nóng nảy bỗng nhiên trở nên yếu ớt, cho đến hoàn toàn dừng lại, toàn bộ huyền thú trong phát cuồng đứng yên tại chỗ, tròng mắt hỗn loạn trong đôi mắt giống như ngọn lửa dần dần bị dập tắt, cấp tốc tiêu tán đi, chuyển thành vẻ mê man với bình thản.
Khí tức nguy hiểm, luống cuống làm cho trong lòng người ta run sợ cũng giống như thủy triều cấp tốc trôi đi về các phương hướng.
Không chỉ có huyền thú, tất cả hậu duệ phượng hoàng, bọn họ cảm giác thân thể của mình giống như rơi vào trong mây, thoải mái nói không nên lời, tâm linh giống như có từng dòng nước suối ôn nhuyễn chảy xuôi qua, phất nhẹ kinh hãi, hoảng loạn, bất an mới vừa rồi còn lay động không nghỉ trong lòng bọn họ... Thậm chí bọn họ cảm giác cảm xúc tiêu cực vẫn luôn luôn ẩn sâu trong linh hồn đều lặng yên tiêu tán đi, toàn bộ linh hồn đều trở nên càng thêm tinh thuần, trong lòng chỉ có yên ổn chưa bao giờ có.
- Đây... là... lực lượng gì?
Phượng Bách Xuyên nhìn lên trên không, thì thào nói.