.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1426" class="block_" lang="en">Trang 713# 2
Chương 1427: “Số mệnh”
Tử quang chớp lên bên người Mộc Huyền Âm, hiện ra bóng dáng của Hạ Khuynh Nguyệt, nàng nhìn phương hướng cha con Thủy Thiên Hành rời đi, cười như không cười:
- Nữ nhân của Vân Triệt ngược lại thật sự vô cùng tốt, hạ giới như thế, thần giới cũng như thế.
- Tiểu nha đầu này thật đúng là cực kỳ kỳ diệu. Hiện giờ nàng danh chấn các giới, lực lượng chèn ép Lạc Trường Sinh, thiên hạ không có ai xứng với nàng, lại cứ tình nguyện gả cho, còn cam nguyện hồn ấn dưới phản phệ, quả thật không thể lý giải.
Mộc Huyền Âm nói, không nghe ra được là khen hay chê.
Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Vô Cấu thần hồn của Lưu Quang tiểu công chúa và Vô Cấu thần thể của mẫu thân ta đều vốn đến từ khí tức hồng mông hiện giờ đã ít ỏi, là “Thần tích” ở cấp bậc ngang nhau. Cho nên, thứ mà linh hồn nàng ấy cảm ứng được không giống với bất cứ kẻ nào, có lẽ còn vượt qua nhận thức của hai người chúng ta.
Mộc Huyền Âm: “...”
Hạ Khuynh Nguyệt mỉm cười:
- Từ trong ký ức những năm qua của các đời Nguyệt Thần đế, người có được Vô Cấu thần hồn, có thể dễ dàng nhìn trộm tâm linh người khác, cũng có khả năng nhìn trộm “Bản chất” với “Chân thật”. Có lẽ bởi vì như thế, “Bản chất” nào đó ở trên người Vân Triệt có lực hấp dẫn mà nàng ấy không cách nào kháng cự. So sánh với “Linh hồn ấn ký”, có lẽ đây mới là nguyên nhân chân chính.
- Nhìn trộm... tâm linh người khác?
Mộc Huyền Âm khẽ nhíu mày.
Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Ừm, nói không chừng, mới vừa rồi khi nàng ấy ở bên người chúng ta, nàng đều mơ hồ có thể thấy được suy nghĩ trong lòng chúng ta.
Mộc Huyền Âm: “...”
Hạ Khuynh Nguyệt chuyển ánh mắt qua, nhìn mặt bên tuyệt mỹ của Mộc Huyền Âm:
- Thật ra so với Lưu Quang tiểu công chúa, ta ngược lại tò mò về một người khác. Mộc tiền bối, vì sao ngươi lại đối xử tốt với Vân Triệt như vậy?
Mộc Huyền Âm lạnh lùng trả lời:
- Hắn là đệ tử của ta! Cũng là đệ tử thân truyền của Mộc Huyền Âm ta, che chở hắn là chuyện đương nhiên, bằng không chẳng phải tát vào mặt Băng Hoàng tông chủ ta.
Hạ Khuynh Nguyệt quay mắt lại, nhìn về phía thế giới băng tuyết vô tận, giống như tự hỏi, giống như tự nói:
- Chính là như thế sao?
Mộc Huyền Âm trả lời quá nhanh, nhanh đến... làm cho nàng đã nhận được đáp án.
Hạ Khuynh Nguyệt buồn bã nói:
- Hắn đúng là có thể nhận được thiện cảm của giới nữ. Kể cả Thần Hi tiền bối không nguyện lây dính phàm trận đều bằng lòng dạy hắn tu luyện Quang Minh huyền lực. Cho dù Thần Hi tiền bối xuất phát từ nguyên nhân gì, chỉ một điểm này, hắn đã thêm một tầng che chở. Nếu như hắn có thể hóa giải được ma khí ở trên người Trụ Thiên thần đế, Trụ Thiên thần đế cũng chắc chắn sẽ toàn lực che chở hắn, hơn nữa Mộc tiền bối... kể từ đó, cho dù là Thiên Diệp Ảnh Nhi vô cùng mơ ước bí mật lớn nhất trên người Vân Triệt, trước khi xuống tay cũng phải cẩn thận cân nhắc suy nghĩ.
Vân Triệt hiện giờ có tu vi Thần Vương cảnh cấp một, thực lực của hắn, ở trong người cùng thế hệ không ai có thể bằng, cũng sẽ không ai có thể quên thành tựu hạng nhất phong thần của hắn. Nhưng mà đây tất cả đều chỉ giới hạn trong lứa trẻ tuổi.
Nhưng mà, chính là hắn như vậy, lúc trở về lại dẫn tới mây động tám phương, vả lại dẫn động đều là tồn tại cao cấp nhất đông thần vực.
Chỉ bằng điểm này, chỉ sợ không còn người thứ hai có thể làm được.
- Ngươi quên nói đến chỗ dựa vào lớn nhất của hắn.
Mộc Huyền Âm nhìn về phía nàng.
Hạ Khuynh Nguyệt khẽ lắc đầu, nhưng không giải thích gì, mà đột nhiên nói:
- Mộc tiền bối để lộ át chủ bài ra, có một nguyên nhân khác là vì chấn nhiếp Thiên Diệp đi?
“...” Mộc Huyền Âm chậm rãi gật đầu.
Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Thật ra, Mộc tiền bối cũng không cần lo lắng quá mức. Trong thời gian ngắn Thiên Diệp tuyệt đối sẽ không bước vào Ngâm Tuyết giới.
Đuôi chân mày Mộc Huyền Âm khẽ động, sau đó như có đăm chiêu:
- Hả? Trước khi tới đây, ngươi đã bức lui nàng ta? Xem ra chắc phải trả cái giá không nhỏ đi.
Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng bâng quơ:
- Thủ đoạn nhỏ mà thôi, không coi là giá cao gì. Hiện giờ tất cả đã không có chuyện gì, ta cũng cần phải trở về.
Trong trí nhớ của Vân Triệt, Hạ Khuynh Nguyệt gần như chưa từng cười. Hiện giờ nàng đã thành Nguyệt Thần đế giống như đã học được cười, nhưng không phải là kiểu mà Vân Triệt hy vọng nhìn thấy.
Mộc Huyền Âm gọi nàng lại:
- Chờ đã, khó có được ngươi tới đây, sẽ không muốn nói nhiều thêm một chút với hắn sao?
Hạ Khuynh Nguyệt nhắm mắt lại:
- Không cần. bên cạnh hắn có ngươi như vậy là đủ rồi. Ta và hắn đã cắt đứt quan hệ phu thê, chuyện ta cần làm là cần rời hắn càng xa càng tốt... hôm nay tới đây đã là sai lầm.
Mộc Huyền Âm chậm rãi nói:
- Ngươi sẽ không muốn biết năm đó hắn chết như thế nào? Vài năm nay lại thân ở chỗ nào? Lại vì sao trở về đây sao? Ngươi không phải là thánh nhân, thỉnh thoảng lưu lại cho bản thân chút thời gian cũng không sai.
Hạ Khuynh Nguyệt: “...”
- Ta nói cho ngươi biết, ba năm này, hắn về tới tinh cầu mà các ngươi xuất thân. Mà tinh cầu kia, mấy năm gần đây cũng không yên bình, hoạn nạn nhiều lần phát sinh. Đây là nguyên nhân lớn nhất để hắn trở về đây.
“...” Hạ Khuynh Nguyệt cuối cùng thoáng thay đổi sắc mặt.
Mộc Huyền Âm tiếp tục nói:
- Nhưng mà với chính hắn mà nói, vài năm này cũng sống đặc biệt thoải mái, còn tìm được nữ nhi của mình. Nếu không phải kiếp nạn của tinh cầu kia, ta đoán chừng hắn vốn không nghĩ tới quay về đây.
- Nữ nhi?
Trong mắt Hạ Khuynh Nguyệt hiện vẻ kinh ngạc, càng làm cho nàng thay đổi sắc mặt là hai chữ “Tìm được”, nàng xoay người lại, hỏi:
- Mẫu thân của nữ nhi hắn là...
- Sở Nguyệt Thiền.
Mộc Huyền Âm nói.
“...” Hạ Khuynh Nguyệt ngẩng đầu lên, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khẽ thì thầm:
- Thì ra là thế, cuộc đời của hắn cuối cùng ít đi một tiếc nuối rất lớn.
Nhưng mà, tâm tình phập phồng của nàng chỉ kéo dài một cái chớp mắt vô cùng ngắn ngủi rồi lại quay về bình thường, nàng nói nhỏ:
- Cảm tạ Mộc tiền bối báo cho biết, nhưng mà, Khuynh Nguyệt đã lưu lại quá lâu, là lúc nên quay về... Gặp lại ở Trụ Thiên.
Mộc Huyền Âm nhíu mày lại, mặt lộ vẻ không hiểu rất sâu:
- Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Hạ Khuynh Nguyệt: “...”
- Bốn năm trước, ngươi cắt đứt quan hệ phu thê với Vân Triệt là vì khi đó tin tưởng hắn muốn giải trừ phạm hồn cầu tử ấn thì cần phải ở lại luân hồi cấm địa năm mươi năm, sợ trong vòng năm mươi năm này ngươi báo thù Thiên Diệp bị thua hoặc bị chết mà kéo hắn vào trong đó. Nhưng hiện giờ thì sao?
Mộc Huyền Âm đứng trước người Hạ Khuynh Nguyệt, nhìn vào ánh mắt nàng:
- Hắn rời khỏi luân hồi cấm địa trước thời hạn, tự quay về đông thần vực. Còn tranh chấp giữa ngươi với Thiên Diệp còn chưa chính thức bắt đầu. Vân Triệt hiện giờ có ta bảo hộ, có Lưu Quang bảo hộ, có liên hệ với Long hậu Thần Hi, rất có khả năng còn có thể được Trụ Thiên toàn lực bảo hộ... Lý do trước kia đã xem như không còn tồn tại nữa. Ngươi cũng đã kế vị Nguyệt Thần đế, vả lại đế vị củng cố, nhưng trong lời nói việc làm lại ngược lại vẫn cố hết sức rời xa hắn...
Hạ Khuynh Nguyệt: “...”
Băng mi của Mộc Huyền Âm càng thêm nhíu chặt:
- Ta cũng không tin tưởng ngươi thật tâm như thế, bằng không cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này. Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Hoặc là, lại có nguyên do đặc thù gì?
“...” Bị ánh mắt của Mộc Huyền Âm nhìn thẳng vào, ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt lại không hề rung chuyển.
Trầm mặc hồi lâu, Hạ Khuynh Nguyệt cuối cùng mở miệng, lại hỏi một vấn đề rất kỳ quái:
- Mộc tiền bối, Vân Triệt có từng đề cập với tiền bối, trên người hắn thừa nhận lấy một “Sứ mệnh” đặc thù nào đó không?
Vấn đề này khiến Mộc Huyền Âm ngạc nhiên, sau đó gật đầu:
- Hắn đã đề cập tới, hơn nữa ngay tại hôm qua... hắn từng nói cho ngươi?
-... Không.
- Vậy sao ngươi có thể biết được?
Hạ Khuynh Nguyệt chưa trả lời, nàng nhìn phương xa, giọng nói mơ hồ ngân nga:
- Trên người Vân Triệt kế thừa Tà thần thần lực, là lực lượng sáng thế thần chưa từng hiện thế, trừ đó ra, trên người hắn còn có rất nhiều bí mật khác, mỗi một cái đều phá vỡ lịch sử, kinh hãi thế tục, cũng không tầm thường.
- Mà ta, là người đầu tiên đồng thời có được “Lưu ly tâm” với “Linh lung thể”, cũng là tồn tại dị thường phá vỡ lịch sử với nhận thức.
“...” Mộc Huyền Âm không biết vì sao nàng lại nói lời này, im lặng nghe tiếp.
- Vân Triệt và ta cùng sinh ra ở một tinh cầu, một mảnh đại lục. Nhưng có lẽ ngươi còn không biết, ta với hắn không chỉ cùng ở một mảnh đại lục, còn vừa khéo sinh ra trong cùng một tòa thành nhỏ, kể cả tuổi tác cũng giống nhau, với lại vừa sinh ra đã định con dâu từ bé, chính là... từ lúc mới sinh ra, vận mệnh của ta đã có liên hệ trời định với hắn.
Mộc Huyền Âm: “...”
- Sau này mới biết cha mẹ hắn đều không phải là người của mảnh đại lục này, mà mẫu thân của ta cũng không phải người của thế giới kia, Vân Triệt và ta thật ra cũng không phải là người nên sinh ra và lớn lên ở đó, lại cứ cùng trưởng thành trong một thành nhỏ kia đến mười sáu tuổi, cũng vào năm mười sáu tuổi ấy thành thân.
- Sau đó, ta và hắn chia lìa, đi vào thế giới khác nhau, vốn tưởng rằng sẽ không còn gặp mặt nữa. Nhưng mà mới chia ra không đến một năm, ta đã gặp lại hắn... Sau này hắn thế mà lại cùng vào một tông môn với ta, một tông môn vốn chưa từng có nam nhân... lại sau đó, tông môn gặp kiếp nạn, ta được đưa đến thế giới này, nhưng mà hai thế giới khác nhau một trời một vực, ta lại gặp lại hắn ở Nguyệt Thần giới.
- Giữa ta và hắn, giống như bắt đầu từ khi sinh ra đã trong tối tăm có sợi chỉ vô hình nối liền. Cho dù vận mệnh thay đổi như thế nào, không gian ngăn cách ra sao đều luôn có thể dính vào một chỗ... Nghe rất kỳ quái, đúng không?
“...” Nghe đến đó, mày nhỏ của Mộc Huyền Âm khẽ động.
Cùng tuổi, cùng nơi sinh ra, cùng thân thế kỳ dị, cùng có tư chất dị thường cực đoan, cho dù chia lìa rất xa vẫn luôn có thể nhanh chóng gặp lại... Chỉ riêng một hai thứ nào đó trong đó còn có thể nói là trùng hợp, nhưng tổng hợp lại toàn bộ, nếu nói là trùng hợp đúng thật là quá mức ly kỳ.
Nhất là... hai người bọn họ đều tư chất thiên phú quá mức không tầm thường. Ngay cả thần giới đều từ xưa đến nay chưa hề có, lại đồng thời xuất hiện trong cùng một thành nhỏ ở một hạ giới...
- Ngươi nói những lời này... là có ý gì?
Mộc Huyền Âm hỏi.
- Trước kia, cho tới bây giờ ta đều không cảm thấy chuyện này có gì kỳ quái, hoặc là nói chưa từng để ý tới, cho đến có một ngày...
Nàng khẽ dừng lại, rồi nói tiếp:
- Mộc tiền bối chắc từng nghe nói tới, người có được lưu ly tâm, đều được gọi là “Thiên đạo chi nữ”.
- Danh hiệu này bắt đầu từ thời Trụ Thiên thái tổ, tất cả mọi người đều biết.
Mộc Huyền Âm nói.
- Lời thiên đạo hư vô mờ mịt. Cho dù mạnh như nghĩa phụ cũng không tránh khỏi được tiên đoán tử vong của Thiên Cơ giới, ta vẫn không cách nào tin hết sự tồn tại của “Thiên đạo”. Cho đến ba năm trước, ta kế thừa Tử Khuyết thần lực của nghĩa phụ, lưu ly tâm của ta cũng theo tu vi tăng trưởng mà cấp tốc thức tỉnh... trong vài nháy mắt như vậy, ta thấy được mấy hình ảnh rất mơ hồ.
“...?” Mộc Huyền Âm sửng sốt, hỏi tới:
- Hình ảnh gì?
Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta không cách nào nói rõ. Cũng vì những hình ảnh này khiến cho ta đột nhiên phát hiện ra, giao điểm vận mệnh bắt đầu từ khi sinh ra cho tới nay giữa hắn và ta lại lộ ra nhiều điểm quái dị như vậy... thậm chí là quỷ dị.
Mộc Huyền Âm nhíu chặt chân mày:
- Những lời ngươi nói có liên quan gì đến vấn đề ta hỏi ngươi?
Ánh mắt của Hạ Khuynh Nguyệt trở nên sâu thẳm, không có ai có thể lý giải nổi thứ ba hàm trong ánh mắt của nàng:
- Lực lượng đặc thù của hắn kèm theo “Sứ mệnh” đặc thù. Mà ta cũng như thế. Khác biệt chính là ta cực kỳ có khả năng đều không phải là sứ mệnh, mà là “Số mệnh”. Ta rất muốn hoàn toàn không biết gì cả, rất muốn tin tưởng thứ nhìn thấy chính là ảo giác hư vô... Nhưng mà, đã nhìn thấy thì nhất định không cách nào chân chính giả bộ như không nhìn thấy.
- Mặt khác, khi ta nghe thấy tin tức Vân Triệt còn sống thế mà lại không hề có quá nhiều kinh ngạc, càng nhiều hơn ngược lại là cảm giác “Đương nhiên”. Cảm giác này giống như đang chứng minh cái gì đó... vô cùng không tốt.
“...??” Mộc Huyền Âm hoàn toàn không nghe hiểu được lời Hạ Khuynh Nguyệt đang nói. Nhưng nàng vẫn có thể cảm giác ra được, lời nói của Hạ Khuynh Nguyệt cũng không phải thuận miệng nói bừa.
Hạ Khuynh Nguyệt nhắm hai mắt lại:
- Ta có thể trả lời chỉ có thứ này. Ta thật kinh ngạc rằng ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện này, có lẽ bởi vì ta nghe thấy nhìn thấy nhận thấy, đều tin tưởng ngươi vĩnh viễn sẽ không hại hắn.
Mộc Huyền Âm nheo mắt nói:
- Nhưng mà, ta lại không nghe hiểu được một chữ, càng không biết chuyện này có liên quan gì đến vấn đề ta hỏi ngươi?
Hạ Khuynh Nguyệt xoay người sang chỗ khác, thân thể chậm rãi lơ lửng lên, nói một câu vô cùng mơ hồ:
- Có lẽ có một ngày ngươi sẽ rõ, cũng có lẽ... vĩnh viễn sẽ không có ai rõ ràng. Tuy rằng... [một ngày này] chắc rất gần.
Giọng nói vừa dứt, bàn tay của nàng vừa đẩy, một khối tử ngọc lóe ra dị quang lơ lửng trên tay Mộc Huyền Âm:
- Về sau, nếu như Ngâm Tuyết có chuyện gì không thể giải quyết, Mộc tiền bối có thể dùng nó truyền âm, Khuynh Nguyệt sẽ dốc hết khả năng... Lời mới vừa rồi, kính xin đừng nói cho Vân Triệt.
Hạ Khuynh Nguyệt bay đi, đảo mắt biến mất trong tầm mắt của Mộc Huyền Âm.
Mộc Huyền Âm đứng yên tại chỗ, chân mày cau chặt lại hồi lâu:
- Nàng ấy rốt cuộc... đang nói cái gì?
Nàng chỉ hỏi một vấn đề khiến cho nàng không hiểu, nhưng nhận được lại là đáp án làm cho nàng càng thêm không hiểu.