Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1426 - Chương 1428: “Đại Hội Trụ Thiên”

. ._714__1" class="block_" lang="en">Trang 714# 1

 

 

 

Chương 1428: “Đại hội Trụ Thiên”



Trong Băng Hoàng cung, Vân Triệt ngồi ngay ngắn trước mặt Trụ Thiên thần đế, hai tay đều đưa ra, một tầng huyền quang màu trắng thánh tụ lại ở trước ngực Trụ Thiên thần đế.

Hắn giữ động tác này đã sáu canh giờ.

Sắc mặt của Trụ Thiên thần đế bình thản, mà giờ phút này sắc mặt của hắn đã tốt hơn bất cứ một ngày nào trong vài năm này.

Quang Minh huyền lực là khắc tinh lớn nhất của Hắc Ám huyền lực. Tuy rằng lực lượng của Vân Triệt còn kém “Tà Anh” thật sự quá xa, nhưng Quang Minh thần quyết mà hắn tu luyện lại là “Sinh mệnh thần tích” có cấp bậc cao đến không thể cao hơn, ma khí mà với lực lượng thần đế của Trụ Thiên thần đế đều rất khó hóa giải lại bị tinh lọc từng chút một dưới Quang Minh huyền lực của hắn.

Huyền mạch Tà thần của hắn cũng không có mầm mống quang minh, thời gian tu luyện Quang Minh huyền lực cũng rất ngắn, nhưng năng lực khống chế của hắn đối với Quang Minh huyền lực lại mạnh đến kinh người. Lúc trước Thần Hi từng phỏng đoán đây nhất định... cũng chỉ có khả năng liên quan đến Tà thần huyền mạch của hắn, dù sao đó là huyền mạch cấp bậc sáng thế thần.

Sáu canh giờ, Vân Triệt đã gần như kiệt lực. Lúc này, Trụ Thiên thần đế mở to mắt, ôn hòa nói:

- Vân Triệt, liền dừng lại ở đây đi.

Vân Triệt cũng mở to mắt, sau đó theo lời thu lại Quang Minh huyền lực, buông cánh tay xuống, thở dài một hơi nói:

- Tu vi của vãn bối vẫn còn quá yếu kém, xin tiền bối ở lại Ngâm Tuyết giới thêm một thời gian, trong vòng năm ngày vãn bối nhất định tinh lọc được toàn bộ ma khí trong cơ thể tiền bối.

Trụ Thiên thần đế cười nói:

- Ha ha, lực lượng Tà Anh có bao nhiêu đáng sợ, lão hủ có thể rõ ràng hơn ngươi. Sáu canh giờ ngắn ngủi có thể hóa giải đến mức độ như thế này, lão hủ đã cảm thấy ngoài ý muốn sâu sắc. Nhưng mà, gần đến kiếp nạn đỏ ửng, mười chín ngày sau là đại hội Trụ Thiên ứng đối với kiếp nạn đỏ ửng, lão hủ đã không rảnh lo cái khác.

- Nhưng mà có ngươi hỗ trợ, lão hủ dưới toàn lực áp chế, ít nhất trong vòng một tháng ma khí sẽ không phạm nữa. Như thế, đối với lão hủ, đối với đại hội Trụ Thiên, thậm chí... đối với đông thần vực ta đều là trợ giúp và ân tình thật lớn.

Trụ Thiên thần đế nói ra từ đáy lòng, nhưng sau đó, ánh mắt hắn âm u đi, thở dài một tiếng thật dài.

Vân Triệt không kiên trì, nói:

- Như thế, là vinh hạnh của vãn bối... Tiền bối, vãn bối thử đoán, tiền bối dường như cực kỳ bi quan đối với trận kiếp nạn đỏ ửng này?

Trụ Thiên thần đế ngạc nhiên, không phủ nhận, cười khổ nói

- Đúng là như thế... đâu chỉ bi quan, haizzz.

Vân Triệt cau chặt chân mày, hỏi:

- Nói như thế, hay là... tiền bối đã biết được nguy cơ sau lưng phi hồng liệt ngấn... hoặc nói là bí mật?

- Ừm.

Trụ Thiên thần đế vẫn không phủ quyết, chậm rãi gật đầu. Mà đột nhiên nói đến chuyện này, vui vẻ với thoải mái đã sinh ra vì ma khí đã được hóa giải trên diện rộng đã biến mất toàn bộ, ngược lại hắn ngưng trọng sâu đậm.

- Kia rốt cuộc là...

Vân Triệt vừa hỏi tới ra khỏi miệng đã chợt nhận ra, vội vàng ngậm miệng lại, xin lỗi nói:

- Vãn bối nhiều lời, hỏi chuyện không nên hỏi, xin tiền bối thứ tội.

Trụ Thiên thần đế vẫn cười ôn hòa, không hề có ý tứ trách hỏi:

- Không sao không sao. Thời kỳ đại hội huyền thần diễn ra, lão hủ không biết phi hồng liệt ngấn là thứ gì, chỉ có đủ loại suy đoán mông lung. Nhưng mà sau khi đưa một đám người trẻ tuổi vào trong Trụ Thiên thần cảnh... khi đó lão hủ đã biết được chân tướng phi hồng liệt ngấn xuất hiện. Người nói cho lão hủ biết chân tướng này chính là Trụ Thiên châu.

-... Thì ra là thế.

Vân Triệt chậm rãi gật đầu. Đúng vậy, Trụ Thiên châu là tồn tại như thế nào, nó chẳng những ở cấp bậc cực kỳ cao, khí linh này cũng tự nhiên có trí nhớ của thời đại chư thần, hiểu biết rộng rãi, cũng không phải sinh linh đương thời có thể sánh bằng.

Tuy rằng hắn rất muốn biết chân tướng rốt cuộc là cái gì, nhưng hắn cũng đã rõ chân tướng này thủy chung không truyền ra ở thần giới đã nói rõ đó là thứ là hắn không thể hỏi tới.

- Đó là một “Chân tướng” vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến ngay cả lão hủ cũng không dám lộ ra với bất cứ kẻ nào, bởi vì một khi chân tướng truyền ra, nhất định sẽ dẫn đến mọi người khủng hoảng thật lớn.

- Vạn linh khủng hoảng, dẫn tới có lẽ sẽ là tai họa còn đáng sợ hơn bản thân “Kiếp nạn đỏ ửng”.

Trụ Thiên thần đế than thở nói.

Vân Triệt gật đầu, chấp nhận sâu sắc:

- Vãn bối nghe sư tôn đề cập tới, “Đại hội Trụ Thiên” lần này chỉ có Thần Chủ có thể tham gia, vả lại tất cả Thần Chủ của đông thần vực đều phải tham gia, hay là tiền bối đã chuẩn bị công bố “Chân tướng”?

Trụ Thiên thần đế liếc nhìn Vân Triệt một cái thật sâu, nói

- Khứu giác của ngươi thật sâu sắc. Không sai, cho dù chân tướng đáng sợ nữa cũng đã đến thời khắc không thể không công khai trên phạm vi nhỏ. Bởi vì tin tức Trụ Thiên châu cho... Kiếp nạn đỏ ửng đã đến bên bờ bất cứ lúc nào cũng có khả năng triệt để bùng nổ.

Trong lòng Vân Triệt chợt trầm xuống.

Tuy rằng đông thần vực phát sinh thú loạn trên phạm vi lớn, nhưng còn xa mới đến trình độ “Kiếp nạn”, ít nhất, vận mệnh của đông thần vực không nhận đến ảnh hưởng rõ ràng gì.

Tất cả mọi người không biết, một trận tai họa thật lớn thật ra đã gần trong gang tấc... mà Trụ Thiên thần đế người duy nhất biết được chân tướng cũng không thể nghi gnowf đang thừa nhận sợ hãi với áp lực trầm trọng nhất.

Đồng thời, cũng gánh lấy trọng trách đối với trận kiếp nạn này trên vai mình.

Năm đó ở đại hội huyền thần, Vân Triệt đã từng vì “Gian lận” mà dẫn đến sinh lòng hờn giận Trụ Thiên thần đế, suýt chút nữa trục xuất Vân Triệt ra khỏi Trụ Thiên giới cũng dẫn đến Vân Triệt hờn giận trách cứ... Mà giờ khắc này, hắn cảm thấy kính nể Trụ Thiên thần đế.

So với các Vương giới khác, tuy rằng Trụ Thiên thần giới không phải mạnh nhất, nhưng có lẽ là Vương giới xứng với cái tên “Vương giới” nhất. Tồn tại này đã là may mắn của đông thần vực, cũng khó trách nhận được thừa nhận của Trụ Thiên châu, cho dù Trụ Thiên thái tổ nhận chủ đã sớm không còn trên đời này, nhưng vẫn nguyện ý luôn luôn thuộc về sở hữu của Trụ Thiên thần giới.

Vân Triệt suy nghĩ ngắn ngủi, đột nhiên nói:

- Vãn bối còn nghe nói, tiền bối tụ tập lực lượng của đông thần vực xây dựng lên một thứ nguyên đại trận đả thông gần nửa hỗn độn, có thể nối thẳng Trụ Thiên thần giới đến cực đông hỗn độn. Hay là, đại hội Trụ Thiên này... sẽ tận mắt đánh giá phi hồng liệt ngấn ở cực đông hỗn độn?

Trụ Thiên thần đế nở nụ cười:

- Ha ha ha ha, ngươi quả nhiên thông minh, đúng là như thế. Mà có thứ nguyên đại trận này, tương lai lúc kiếp nạn đỏ ửng bộc phát, liền có thể lập tức tới cực đông hỗn độn ứng đối.

Hắn lại lắc đầu:

- Chuyện này cũng chỉ là chúng ta có khả năng làm ra nỗ lực lớn nhất, tranh thủ đến cũng chỉ là “Khả năng” lớn nhất mà thôi... Nhưng mà, khả năng lớn nhất này, ở trước mặt chân tướng đó cũng là không chịu nổi vô cùng xa vời.

Nhìn phản ứng của Vân Triệt, Trụ Thiên thần đế ý thức được mình đã nói hơi quá nhiều, hơi áy náy nói:

- Ngươi còn rất trẻ tuổi, còn xa mới đến thời điểm thừa nhận chuyện này, là lão hủ nói một vài chuyện không nên nói, ngươi đừng vì thế mà ảnh hưởng tới tâm tình. Cũng hoặc là tình huống cũng không bi quan giống như lão hủ nghĩ, tập hợp tất cả lực lượng Thần Chủ, cũng nhất định nghĩ ra kế sách ứng đối. Cho nên ngươi quên lời nói mới vừa rồi đi thì tốt hơn.

Vân Triệt chau mày, sau đó quyết định nói:

- Tiền bối, nể công lao vãn bối hóa giải ma khí cho tiền bối, có thể đáp ứng một thỉnh cầu bốc đồng của vãn bối không?

- Hả?

- Vãn bối muốn đi tham gia đại hội Trụ Thiên, cũng chính mắt đánh giá phi hồng liệt ngấn.

Ánh mắt Vân Triệt kiên định nói.

- Cái này...

Trụ Thiên thần đế khẽ nhíu mày, nhưng lập tức lại giãn ra, chậm rãi gật đầu:

- Được.

- Hả...

Vân Triệt hơi sửng sốt, hắn vốn tưởng rằng thỉnh cầu này của bản thân nhất định nhận lấy lực cản, không nghĩ tới Trụ Thiên thần đế chỉ do dự trong khoảnh khắc đã trực tiếp gật đầu đồng ý:

- Vãn bối... thật sự có thể?

Trụ Thiên thần đế cười hề hề nói:

- Đương nhiên có thể. Sở dĩ đại hội Trụ Thiên lần này hạn định Thần Chủ tham gia chỉ vì lực lượng dưới Thần Chủ khó có triển vọng gì, cũng vì không để “Chân tướng” công khai trên phạm vi lớn, cũng không có nguyên nhân cấm kỵ đặc thù gì khác. Lão hủ vừa nhận ơn của ngươi, nếu ngươi có ý định tham gia, lão hủ có lý do gì để cự tuyệt.

Vân Triệt lập tức nói:

- Như thế, đa tạ tiền bối thành toàn. Vãn bối sẽ cùng sư tôn nhanh chóng vào Trụ Thiên giới, đến lúc đó cũng có thể lại một lần nữa hóa giải ma khí cho tiền bối.

- Ha ha, được.

Trụ Thiên thần đế mỉm cười đáp ứng.

Trụ Thiên thần đế rời đi, sau khi tự mình tiễn hắn đi, Vân Triệt lại không tìm được bóng dáng của Hạ Khuynh Nguyệt và cha con Thủy Thiên Hành.

- Khuynh Nguyệt và Thủy tiền bối bọn họ đi đâu rồi?

Vân Triệt liếc nhìn quanh bốn phía.

- Đi rồi.

Mộc Huyền Âm nói.

Vân Triệt ngạc nhiên trố mắt:

- Đi rồi? Đi khi nào?

- Sáu canh giờ trước.

“...”

Mộc Huyền Âm liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Thế nào? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy các nàng nên quyến luyến không thôi ở lại chỗ này, chờ đợi ngươi sau khi hết bận “Bố thí” chút thời gian cho các nàng?

Câu nói này rất nặng, dọa Vân Triệt thoáng nhảy dựng, vội vàng nói:

- Đệ tử tuyệt đối không có ý này, là... là đệ tử có phần không nỡ.

“...” Mộc Huyền Âm không nói gì nữa.

- Khuynh Nguyệt nàng... trước khi rời đi có lưu lại lời gì cho ta không?

Vân Triệt hơi lo sợ hỏi, còn chưa biết vì sao mới vừa rồi Mộc Huyền Âm lại “Đâm” hắn một câu.

Mộc Huyền Âm nâng tay, truyền âm tử ngọc mà Hạ Khuynh Nguyệt lưu lại đã bay đến trong tay Vân Triệt:

- Về sau nếu như gặp phải phiền toái hoặc nguy hiểm gì, tự mình truyền âm cho nàng ấy. Hiện giờ ở đông thần vực, chỉ cần ngươi không chủ động đi trêu chọc Phạm Đế thần giới thì sẽ không có chuyện gì mà nàng ấy không giải quyết được.

Vân Triệt đưa tay nhận tử ngọc, lật nhìn xem, mất mát trong lòng cuối cùng ít đi một phần, ngẩng đầu nói:

- Sư tôn, Khuynh Nguyệt nàng... thật sự đã là Nguyệt Thần đế?

Cho tới bây giờ, trong lòng hắn vẫn có phần không thể tin được. Hắn vốn định giáp mặt hỏi Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng hiện giờ tự nhiên chỉ có thể hỏi Mộc Huyền Âm.

Nguyệt Thần đế... ba chữ có ý nghĩa như thế nào. Cho dù như thế nào hắn đều không có thể kết hợp ba chữ này với Hạ Khuynh Nguyệt.

Mộc Huyền Âm bình thản nói:

- Chuyện này, còn có chuyện Tà Anh, lát sau ta sẽ nói toàn bộ cho ngươi nghe. Về tiểu công chúa của Lưu Quang giới, ngươi không có gì muốn hỏi hả?

“...” Vân Triệt ngẫm nghĩ, lắc đầu:

- Không có.

Mộc Huyền Âm đảo mắt qua:

- Chẳng những không muốn hỏi gì, dường như ngươi còn thở phào nhẹ nhõm một hơi? Nói như vậy, ngươi không hề có tình yêu nam nữ đối với nàng ấy?

Vân Triệt giật giật chân mày, vẫn gật đầu:

- Đương nhiên không có. Ta và nàng ấy không có quá nhiều tiếp xúc, cũng không có hiểu biết gì, tự nhiên đừng nói tới có cảm tình gì.

Mộc Huyền Âm nói:

- Hôn ước giữa ngươi với tiểu công chúa Lưu Quang, năm đó xem như thiên hạ đều biết. Chuyện này, ngươi định nói như thế nào?

Vân Triệt thở nhẹ một hơi:

- Chuyện này... Băng Vân cung chủ và đại trưởng lão bọn họ đều biết, hôn ước này, thật ra năm đó sợ bị Lưu Quang Giới Vương trách hỏi mà lâm thời nghĩ ra kế sách tạm thời ứng đối, bản thân Lưu Quang Giới Vương cũng rất rõ ràng. Vốn tưởng rằng nàng ấy chỉ vì nhất thời đùa giỡn, sau Trụ Thiên ba ngàn năm khẳng định đã quên không còn một mảnh, không nghĩ tới nàng ấy lại... A...

Hắn phát hiện mình càng ngày càng không hiểu nổi nữ nhân.

Nữ tử bên người hắn, giữa các nàng với hắn hoặc là có chung đụng đáng kể, hoặc là có trả giá sâu đậm với nhau... Còn Thủy Mị Âm, sau khi đánh một trận ở trận chiến phong thần, đột nhiên đã chủ động dính lấy hắn, hơn nữa ba ngàn năm... trọn vẹn ba năm ngàn năm đó, lại còn có vẻ nhớ mãi hắn không quên.

Quả thật không thể tưởng tượng nổi!

Mà tất cả biến hóa đều phát sinh sau một trận chiến linh hồn giữa mình với nàng.

Mà theo lẽ thường mà nói, dùng phương thức hèn hạ vô sỉ xấu xa hạ lưu không biết xấu hổ như vậy để thắng lợi, sẽ khiến cho nàng cực kỳ xấu hổ và giận dữ, do đó hết sức hèn mọn chán ghét hắn, khi đó Vân Triệt thậm chí đã làm xong chuẩn bị sẽ bị tỷ tỷ của nàng Thủy Ánh Nguyệt hành hạ một chút...

Nằm mơ cũng chưa nghĩ đến, xuất hiện chính là một kết quả hoàn toàn bất ngờ.

Hay là từ nhỏ tiểu nha đầu này đã mơ hồ có một khuynh hướng chịu ngược kỳ quái nào đó?

Mộc Huyền Âm híp băng mâu lại, nhìn thẳng vào hắn, vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, nhìn đến khiến Vân Triệt hơi sợ sệt trong lòng, mới chậm rãi mở miệng nói:

- Năm đó, sau trận chiến đầu tiên giữa ngươi và Lạc Trường Sinh, nàng đánh cắp sinh mệnh thần thủy cứu ngươi? Có chuyện này không?

- Ừm.

Vân Triệt gật đầu.

- Hôm nay, nàng tự mình từ Lưu Quang giới chạy đến nơi này, hơn nữa thời gian không kém Lạc Cô Tà bao nhiêu, hiển nhiên sau khi nhận được tin tức đã lập tức bằng tốc độ nhanh nhất đến đây, cũng cố tình kéo theo phụ thân là Giới Vương. Ngươi biết nó có ý vị gì không?

Mộc Huyền Âm lại hỏi.

-... Biết.

- Chuyện này, ngươi chuẩn bị đáp lại như thế nào?

“...” Vân Triệt trầm mặc sau một lúc lâu, nói:

- Đệ tử sẽ dốc hết toàn lực báo đáp nàng... và Lưu Quang giới.

Mộc Huyền Âm hơi nhíu mày:

- Báo đáp? Ngươi còn hiểu nữ nhân hơn tinh thông huyền đạo, ngươi cảm thấy... nàng sẽ muốn ngươi báo đáp sao?

Vân Triệt: “...”

- Ta không quan tâm ngươi nghĩ như thế nào, hoặc là có cố kỵ gì của chính ngươi, nhưng mà chuyện Lưu Quang tiểu công chúa này...

Mộc Huyền Âm xoay người đi, không nhìn hắn nữa, nhưng giọng nói lại trở nên uy lăng:

- Hôn ước đã định, vả lại lưu danh hậu thế... Nếu như ngươi đã chết thì thôi, nhưng đã còn sống vậy không còn gì để nuốt lời đổi ý!

- Ngươi... nhất... định... phải... cưới... nàng!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment