Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1427 - Chương 1429: Nát Tâm

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1428" class="block_" lang="en">Trang 714# 2

 

 

 

Chương 1429: Nát tâm



“...” Vân Triệt chợt ngẩng đầu, tỏ vẻ lơ mơ:

- Sư tôn, chuyện này...

Mộc Huyền Âm lạnh lùng cắt ngang lời hắn nói:

- Đừng nhiều lời! Chuyện này a không phải đang hỏi ý kiến của ngươi. Ngươi đáp ứng cũng phải đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng!

Vân Triệt: “...”

- Thân là nam nhi, tuyệt đối không thể dễ dàng hứa hẹn. Chuyện hôn ước liên quan đến nhân sinh, càng liên quan đến danh dự nữ tử, càng không thể xem thường như trò đùa! Ngươi đã hứa hẹn, vả lại mọi người đều biết thì không thể bội bạc. Huống chi...

- Luận về gia thế xuất thân, nàng là tiểu công chúa của Lưu Quang giới; luận về tư chất, nàng có được Vô Cấu thần hôn duy nhất đương thời, mới ba ngàn tuổi đã là Thần Chủ cấp bảy, người đời đều lan truyền tương lai nàng nhất định có thể dựa vào thực lực của mình đạt tới cấp bậc thần đế; luận về dung mạo, sợ rằng đông thần vực trừ bỏ Thiên Diệp ra chính là nàng.

- Ngươi vừa mới quay về thần giới, tự nhiên không rõ ràng bốn chữ “Mị Âm thần nữ” hiện giờ có ý vị như thế nào ở đông thần vực. Thanh danh của nàng quá lớn, đã sớm vượt qua phụ thân của nàng, vượt qua tất cả Giới Vương thượng vị... Ở trước nàng, đông thần vực chân chính có danh xưng “Thần nữ” luôn luôn chỉ có một mình Thiên Diệp Ảnh Nhi.

“...” Vân Triệt khẽ nhếch miệng, nữ tử năm đó cuồng phạm háo sắc, hiện giờ gặp lại, vẫn vui cười thản nhiên giống như thiếu nữ, nhưng lại trải qua chói mắt đến trình độ như vậy.

- Cho dù ở phương diện nào, nàng xứng một trăm ngươi đều dư dả. Càng đáng quý hơn chính là nàng tình sâu ý nặng với ngươi, tuyệt đối không giả dối, vả lại phụ thân của nàng cũng không có ý tứ phản đối, đây đối với ngươi hiện giờ mà nói...

Trong mắt Mộc Băng Vân lóe lên một chút phức tạp:

- Ít nhất, tuyệt đối không có chỗ xấu.

Đây là ngày thứ hai Vân Triệt quay về thần giới, hắn còn chưa bắt đầu làm chuyện mình cần làm, một hôn ước năm đó “Cái khó ló cái khôn” đã đập vào trên đầu hắn trước tiên, thật sự khiến cho hắn trở tay không kịp. Quan trọng chính là, đột nhiên ép làm hôn ước này lại không phải là người nào khác mà chính là Mộc Huyền Âm.

- Nhưng mà, chuyện này...

Mộc Huyền Âm rõ ràng không cho hắn cơ hội cự tuyệt gì, giọng nói uy nghiêm lạnh lùng lạ thường:

- Không có nhưng nhị gì hết! Ngươi nghe đây, hiện giờ chuyện ngươi còn sống đã bại lộ, rất nhanh sẽ khiến mọi người đều biết, ngẫm lại năm đó ngươi trúng phạm hồn cầu tử ấn như thế nào, lại bị ép vào Long Thần giới như thế nào xem?

Vân Triệt: “...” (Nàng lại biết chuyện phạm hồn cầu tử ấn, là Khuynh Nguyệt nói cho nàng biết à?)

- Ở trong cùng thế hệ, ngươi đúng là không ai có thể bằng. Nhưng mà đừng quên người để mắt đến ngươi có bao nhiêu đáng sợ, giống như Lạc Cô Tà hôm nay, nếu như không có người khác ở bên, chỉ bằng chính ngươi đã sớm chết không nơi táng thân! Mà đệ tử của nàng Lạc Trường Sinh hiện giờ có thực lực đã ở trên ngươi xa xa, ngươi gần như ngay cả ngưỡng vọng đều không có tư cách... Chứ đừng nói chi đến Phạm Đế thần nữ cho dù thực lực, tâm cơ, thủ đoạn đều đáng sợ cực đoan.

Mộc Huyền Âm nói từng chữ nặng nề, từng chữ mang theo ý tứ cảnh cáo sâu đậm:

- Đạo lý hoài bích có tội, những năm này chắc ngươi còn biết rõ hơn bất cứ kẻ nào. Đã không có lực lượng tự bảo vệ mình, vậy chỉ có thể tìm chỗ dựa vững chắc cho mình!

- Hiện giờ, Nguyệt Thần đế là chỗ dựa vững chắc cho ngươi, nhưng chỉ có một mình nàng chứ không phải toàn bộ Nguyệt Thần giới! Ngươi ra ơn với Trụ Thiên thần đế, hắn chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi, nhưng chính là bảo vệ ngươi, “Ân tình” này còn chưa sâu đến mức hắn có thể vì che chở cho ngươi mà thương tổn đến Trụ Thiên thần giới. Nhưng mà, nếu như ngươi cưới tiểu công chúa của Lưu Quang giới, như vậy toàn bộ Lưu Quang giới -- tinh giới thượng vị hiện giờ xếp hạng thứ nhất này đều sẽ là chỗ dựa vững chắc của ngươi... Như thế, ngươi đã hiểu chưa?

“...” Vân Triệt khựng lại ở đó, không biết trả lời như thế nào.

Nhớ tới đôi mắt giống như hắc bảo thạch của Thủy Mị Âm, trong lòng Mộc Huyền Âm nhất thời hơi phức tạp:

- Đây thật sự là có ý tứ lợi dụng Lưu Quang tiểu công chúa. Nhưng mà nàng biết rõ như thế vẫn sẽ cam tâm tình nguyện. Hiểu rõ ý tứ của ta không?

Vân Triệt hơi đờ đẫn gật đầu:

-... Hiểu.

- Về phương diện tình cảm, ngươi và nàng chậm rãi bồi dưỡng là được.

Ánh mắt Mộc Huyền Âm khẽ nghiêng đi, đột nhiên hừ lạnh một tiếng:

- Hừ, người háo sắc thành tính, không nữ không vui như ngươi, lấy dung mạo phong tư của Lưu Quang tiểu công chúa, ta tin tưởng ngươi cũng không có cảm tình gì với nàng, nhưng tuyệt đối không tin tưởng ngươi không có nhớ nhung gì nàng!

“...” Vân Triệt cúi đầu... Giọng điệu và ý tứ trong lời nói này sao lại giống với Mạt Lỵ năm đó như vậy.

- Chuyện hôn ước, đại hội Trụ Thiên mười chín ngày sau, ta sẽ nhắc đến với Lưu Quang Giới Vương, không cần ngươi lo lắng, ngoan ngoãn nghe lời là được rồi.

Vân Triệt đè chóp mũi, nhỏ giọng nói:

- Sư tôn, trước đó không phải ngài đã nói ta không phải là đệ tử của ngài sao?

“...” Mộc Huyền Âm chậm rãi xoay người, băng mâu tuyệt mỹ nheo lại một khe hở hẹp dài:

- Cho dù ta không phải là sư tôn của ngươi, ngươi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời cho ta! Hai chuyện này không liên quan gì với nhau!

Vân Triệt không phản bác được.

- Hỏa Phá Vân luôn ở bên kia chờ ngươi, chắc có chuyện muốn nói với ngươi.

Thân thể Mộc Huyền Âm vừa xoay đi, bóng dáng đã biến mất trong tầm mắt của Vân Triệt, chỉ còn thừa lại giọng nói truyền đến:

- “Giải quyết” xong, đến thánh điện tìm ta!

Vân Triệt đã sớm nhận ra sự tồn tại của Hỏa Phá Vân, những người khác đều đã rời đi, chỉ có hắn vẫn chờ ở đó.

Vân Triệt đi qua, vào lúc này Hỏa Phá Vân cũng xoay người lại, hai người hai mắt nhìn nhau, Vân Triệt nói:

- Phá Vân huynh, thương thế của ngươi như thế nào?

Hỏa Phá Vân cười lắc đầu, không để ý đến nói:

- Đã sớm không có chuyện gì, đừng để ở trong lòng. Vân huynh đệ, ta thật sự khó mà tin được, ngươi thật sự còn sống.

- Thật ra, năm đó ta cũng từng không thể tin nổi mình còn sống.

Vân Triệt cười nói, hắn đi tới bên người Hỏa Phá Vân, nói ra tự đáy lòng:

- Phá Vân huynh, chúc mừng ngươi thành Thần Chủ. Viêm Thần giới lấy ngươi làm vinh quang vĩnh hằng.

Hỏa Phá Vân không hề có thái độ đắc ý hay kiêu ngạo, bình thản cười nói;

- Cuối cùng không khiến cho sư tôn bọn họ thất vọng. Ta cũng thật không ngờ, thời gian ba ngàn năm, ta lại có thể đặt chân đến độ cao như bây giờ. Lại nói tiếp, đây chẳng qua chỉ vì do kim ô thần linh ban ơn và Trụ Thiên thần cảnh có linh khí cực kỳ cao cấp, may nhờ có ngươi.

- Ta?

Hỏa Phá Vân trịnh trọng gật đầu:

- Ừm. Năm đó, trước khi vào Trụ Thiên thần cảnh, nếu không có ngươi hết lần này đến lần khác cởi mở tâm kết và tâm ma cho ta, ta đây mang theo khúc mắc với tâm ma tiến vào trong Trụ Thiên thần cảnh, con đường tu hành nhất định trải qua cản trở cực lớn. Sư tôn cũng nói với ta, Vân huynh đệ là đại ân nhân của ta, cũng là đại ân nhân của Viêm Thần giới, cho dù báo đáp như thế nào đều không quá.

Vân Triệt cười lắc đầu:

- Ha ha... Không cần. Thời điểm đó, ngươi là bằng hữu duy nhất của ta ở thần giới, cho dù ta cố tình áp chế Quân Tích Lệ tiết hận cho ngươi hay là cởi bỏ tâm ma cho ngươi đều là chuyện nên làm, vĩnh viễn đừng đề cập đến hai chữ “Báo đáp”.

“...” Ánh mắt Hỏa Phá Vân chuyển qua:

- Thời điểm... đó?

Vân Triệt không chuyển tầm nhìn theo hắn, vẫn nhìn phương xa, ánh mắt bình tĩnh mà thâm thúy:

- Huống chi, tâm cảnh, tâm tính của con người sẽ theo thời gian lắng đọng lại mà dần dần biến hóa, cho dù năm đó không có ta, ngươi ở trong Trụ Thiên thần cảnh sẽ tự hóa giải khúc mắc với tâm ma. Đúng rồi, ta đoán... Trong ba ngàn năm ở Trụ Thiên thần cảnh, quan hệ giữa ngươi và Lạc Trường Sinh bọn họ chắc không tệ đi.

“...” Môi Hỏa Phá Vân mấp máy, ánh mắt chấn động.

Vân Triệt mỉm cười nói:

- Nếu như ngươi có thể thành Thần Chủ, như vậy, Viêm Thần giới tổng hợp lại thực lực vốn rất mạnh, lại có tam đại Thần Quân đỉnh phong, không thể nghi ngờ sẽ tiến thân vào tinh giới thượng vị. Mà ngươi, cũng chắc chắn trở thành chúa tể vô thượng của Viêm Thần giới. Đến cấp bậc như tinh giới thượng vị, muốn đứng vững gót chân, củng cố địa vị, giao hảo với những người sau khi ra khỏi Trụ Thiên thần cảnh cũng có thể đứng ở đỉnh thế giới, không thể nghi ngờ là lựa chọn chính xác nhất, sáng suốt nhất... Nhất là nhân vật như Lạc Trường Sinh.

- So với ngươi năm đó chỉ chấp nhất trên huyền đạo, vì một trận so đấu huyền lực bị thua mà tâm vỡ, ngươi hiện giờ đã chân chính thoát thai hoán cốt trên ý nghĩa... Xa không chỉ trên tu vi huyền đạo. Ngươi như vậy có lẽ cũng đã có tư cách nhận lấy tương lai của Viêm Thần giới, trở thành Viêm Thần Giới Vương.

Lời Vân Triệt nói, mỗi một câu đều là tán thành, mỗi một câu đều là khen ngợi. Nhưng mà nghe lời nói của hắn, đôi mắt của Hỏa Phá Vân lại đang run run, về sau thậm chí còn co rúm lại rất nhỏ... Cũng hồi lâu đều không thể nói được ra lời.

Vân Triệt giống như không hề phát hiện ra phản ứng vô cùng dị thường này của hắn, hắn xoay người sang chỗ khác, bình tĩnh nói:

- Sư tôn mới vừa triệu hồi, xin lỗi không tiếp được. Thay ta vấn an Hỏa tông chủ, ngày khác nếu rảnh rỗi, ta chắc chắn tới Viêm Thần giới bái phỏng.

Nói xong, hắn không lưu lại, cất bước đi thẳng.

- Đợi chút!

Phía sau hắn truyền đến giọng nói của Hỏa Phá Vân... Hai chữ ngắn ngủi lại gầm nhẹ ra tiếng kèm theo tiếng thở dốc ồ ồ đến lạ thường của Hỏa Phá Vân.

Bước chân của Vân Triệt dừng lại.

- là ta... là ta truyền âm báo cho Lạc Trường Sinh biết ngươi còn sống! Là ta!!

Hắn gào thét lên với bóng lưng của Vân Triệt, từng chữ phát run.

Vân Triệt không hề thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt đáp lại:

- Ta biết. Trong Huyễn Yên thành, ngươi nghe lén ta và Mộc Phi Tuyết nói chuyện.

Lạc Cô Tà tới quá nhanh, quá đột ngột, chỉ có khả năng... trước khi hắn trở lại tông môn đã bị bại lộ.

Mà trước đó, biết được thân phận của hắn chỉ có Mộc Phi Tuyết.

Khi hắn thừa nhận thân phận ở trước mặt Mộc Phi Tuyết, chẳng những cố hết sức hạ thấp giọng nói, còn lấy linh giác quét nhìn bốn phía, xác nhận tuyệt đối không có người khác ở bên cạnh.

Nhưng chỉ có khả năng ngoài ý muốn duy nhất, đó là Hỏa Phá Vân.

Hắn đã thành Thần Chủ, muốn chạy thoát khỏi linh giác của Vân Triệt, quả thật quá mức đơn giản.

Hắn không muốn tin tưởng... nhưng mà, kia cố tình chính là khả năng duy nhất.

Giọng Hỏa Phá Vân trở nên khàn khàn:

- Vậy vì sao ngươi không nói ra! Ngươi đang thương hại... hay vốn khinh thường!

- Ta đây nên như thế nào? Rít gào gầm to, cuồng loạn giống như ngươi?

Sắc mặt, giọng điệu của Vân Triệt vẫn hết sức bình thản, giống như đang nói ra chuyện của người khác.

“...” Hỏa Phá Vân tiến lên trước một bước, hai tay nắm lại, gương mặt thống khổ run run:

- Lạc Cô Tà muốn giết ngươi nhất! Toàn đông thần vực đều biết đến! Ta nói cho Lạc Trường Sinh vì kêu Lạc Cô Tà tới giết ngươi... Tới giết ngươi đó! Hiểu không! Hiểu không!! Ngươi... ngươi cứ bỏ qua cho ta như vậy? Sư tôn của ngươi lợi hại như vậy, nàng ngay cả Lạc Cô Tà đều có thể đánh bại, ngay cả Lạc Cô Tà cũng dám giết, chỉ cần một câu nói của ngươi, nàng có thể dễ dàng phế ta đi, giết ta, ngươi... vì sao ngươi... vì sao ngươi...

Giọng nói của hắn đã càng ngày càng khàn khàn, nói xong lời cuối cùng, hàm răng của hắn đã cắn chặt muốn vỡ, trên mặt chính là chảy xuống hai hàng nước mắt.

Chậm rãi, hắn quỳ xuống trong đống tuyết, thân thể run rẩy vô cùng kịch liệt, trong miệng phát ra tiếng lầm bầm hỗn loạn:

- Năm đó... ta thành Thần Chủ... ra khỏi Trụ Thiên thần cảnh, người đầu tiên muốn nói cho không phải là sư tôn... mà là ngươi... lại nhận được tin tức ngươi đã chết... ta chưa bao giờ bi thương giống như khoảnh khắc đó...

- Nhưng mà... vì sao ngươi lại còn sống... vì sao ngươi lại trở về... vì sao...

“...” Vân Triệt thở ra một hơi thật dài, thấp giọng nói:

- Sở dĩ ta không nói toạc ra ở trước mặt mọi người, là vì ta biết, khi nỗi lòng người ta cực kỳ hỗn loạn sẽ làm ra một vài hành động thoát khỏi lý trí, sau đó bản thân cũng không thể tin được... ngươi sẽ đến Ngâm Tuyết giới, là bởi vì ngươi hối hận. Khi Lạc Cô Tà đột nhiên ra tay công kích ta, ngươi lấy mạng che chở, cũng là áy náy, cũng là thật tình.

Vân Triệt nhắm mắt lại:

- Còn có, nguyên nhân quan trọng nhất... Ngươi đã từng là bằng hữu duy nhất của ta ở thần giới.

Hỏa Phá Vân cúi đầu, khóe miệng phát ra tiếng cười thê lương lạnh lẽo:

- Bằng hữu... bằng hữu... a... ha ha... ngươi thật sự... từng coi ta là bằng hữu sao?

“...” Vân Triệt nhíu chân mày.

- Năm đó, ở Trụ Thiên thần giới, ta bị Mộc Phi Tuyết hấp dẫn, ngươi có còn nhớ rõ... lời ngươi khuyên giải an ủi ta chứ?

Vân Triệt: “...?”

Hỏa Phá Vân ngẩng đầu, tiếng thở dốc càng ngày càng dồn dập:

- Nhưng mà... nhưng mà... ta chính tai nghe được... hai đệ tử Băng Hoàng nói nàng đã sớm được sư tôn của ngươi ban thưởng cho ngươi làm bạn song tu! Đó là chính tai ta nghe được... chính tai nghe được! Ngươi lại không hề nhắc đến nửa chữ với ta! Chỉ có giả vờ khuyên giải an ủi, vốn... vốn chính đang nhìn trò cười của ta!

Vân Triệt xoay người lại, chân mày nhíu sâu:

- Ngươi nghe đây, năm đó sau khi hoàn thành nghi lễ bái sư, sư tôn đúng là từng chỉ tên Phi Tuyết làm bạn song tu của ta, vả lại tuyên bố trước mặt mọi người. Nhưng mà... sau đó, ta cự tuyệt, sư tôn cũng đáp ứng.

“...” Hỏa Phá Vân chấn động toàn thân, ánh mắt trợn thẳng.

- Bởi vì sư tôn đã công bố chuyện đó ở trước mặt mọi người, như vậy sau đó công bố chuyện nàng bị ta từ chối, không thể nghi ngờ sẽ khiến Phi Tuyết bị người nhạo báng, cho nên đã không công khai nữa. Ta và Phi Tuyết cũng không phải quan hệ bạn song tu, vài năm ta ở Ngâm Tuyết giới, thời gian chung đụng với nàng cộng lại còn không bằng thời gian nói mấy câu ở Huyễn Yên thành kia!

- Nếu ngươi không tin, hiện giờ có thể chứng thực với sư tôn của ta!

“...” Như bị một đường sấm sét bổ trúng, Hỏa Phá Vân khựng lại ở đó, im hơi lặng tiếng, giống như mất hồn.

Vân Triệt xoay người lại, không nhìn hắn nữa:

- Thôi, tin hay không tùy ngươi, đã không quan trọng gì đối với ta. Còn có, đây là một lần cuối cùng ta gọi ngươi Phá Vân huynh.

Bước chân của hắn nặng nề, lại không quay đầu lại rời đi:

- Hỏa thiếu tông chủ... sau này còn gặp lại.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment