.
._77__1" class="block_" lang="en">Trang 77# 1
Chương 153: Thương Nguyệt
Ước chiến của Vân Triệt và Mộ Dung Dật kết thúc như vậy, kết quả của cuộc tỷ thí này ngoài dự đoán của mọi người, chấn động tâm thần mọi người. Sau đó, không hề phải hồi hộp, tên Vân Triệt giống như một trận gió bão thổi quét toàn bộ Thương Phong huyền phủ, thậm chí toàn bộ Thương Phong hoàng thành.
Chân Huyền cấp hai, chính diện đánh bại Chân Huyền cấp chín, chỉ một điểm này, cũng đủ để cho toàn thành oanh động. Mà Vân Triệt chỉ có mười bảy tuổi, còn lấy huyền lực Chân Huyền cấp hai tùy tâm khống chế Bá Vương cự kiếm mấy trăm năm qua cũng không có ai có thể thành công khống chế, điều này càng gia tăng thêm vài phần sắc thái truyền kỳ cho Vân Triệt.
Trong lúc nhất thời, vô số vầng hào quang dưới đủ kiểu lời truyền tụng trùm lên trên người Vân Triệt, như là mấy từ ngữ khoa trương “Ngôi sao mới hàng đầu của Thương Phong huyền phủ”, “Thiên tài đệ nhất mấy trăm năm qua của Thương Phong huyền phủ”, “Yêu nghiệt tuyệt thế có thể khiêu chiến vượt cấp gần như một đại cảnh giới”, thậm chí còn có “Trụ cột tương lai của Thương Phong hoàng thất” linh tinh.
Trong một đêm, Vân Triệt từ không có tiếng tăm gì, trở thành gần như toàn thành đều biết. Theo đủ loại phiên bản đồn đãi truyền ra, trở thành đối tượng vô số huyền giả trẻ hâm mộ ghen tỵ sùng bái.
Chỉ có điều tất cả chuyện này, Vân Triệt hồn nhiên không biết.
Sau khi trận chiến với Mộ Dung Dật kết thúc, Vân Triệt bị Lam Tuyết Nhược kéo về chỗ ở.
Ngoại thương nơi sườn Vân Triệt tương đối không nhẹ, miệng vết thương dài chừng nửa thước, máu tươi tràn ra ngoài nhiễm đỏ mảng lớn áo khoác màu trắng. Lam Tuyết Nhược rửa sạch miệng vết thương cho hắn xong, cẩn thận bôi thuốc mỡ đã chuẩn bị xong trước đó, sau đó dùng băng vải quấn một vòng thật dày. Tuy rằng, tổn thương như vậy còn nhẹ hơn dự tính của nàng nhiều, nhưng nhìn thấy miệng vết thương ghê người và vết máu này vẫn khiến trong lòng nàng co rút đau đớn từng trận.
- Sư tỷ, đừng lo lắng, sẽ nhanh tốt.
Vân Triệt mỉm cười nói. Có đại đạo phù đồ quyết trong người, lúc trước bị tiểu tiên nữ đạp một cái chết nửa cái mạng, còn có thể không đến mười ngày liền khôi phục bảy tám phần, huống chi vết thương nhỏ này.
Cả quá trình, hắn đều ánh mắt mềm nhẹ nhìn Lam Tuyết Nhược, động tác của Lam Tuyết Nhược thật không lưu loát, hiển nhiên rất ít… Thậm chí chưa từng rửa miệng vết thương, bôi thuốc cho người khác, điều này khiến cho toàn thân hắn tràn ngập dòng nước ấm áp.
- Chính là, quần áo mới sư tỷ vừa làm cho ta, lại bị nhiễm đến.
Vân Triệt cầm lấy quần áo luyện công bị rách một miếng lớn, hơn nữa bị máu tươi nhuộm đỏ một mảng, rất buồn bực nói.
- Không sao, ta lại làm nhiều hơn cho ngươi vài bộ, người không có chuyện gì lớn là tốt rồi.
Cột xong băng vải cuối cùng, Lam Tuyết Nhược đã mồ hôi nhỏ giọt. Nàng vẫn nhớ được rõ ràng một khắc kia khi Vân Triệt bị trường thương của Mộ Dung Dật quét trúng, nàng cảm giác trái tim mình giống như rơi xuống vực sâu vạn trượng. HIện giờ tuy rằng vết thương của Vân Triệt khiến cho nàng đau lòng, nhưng đồng thời cũng làm cho nàng có một cảm giác trở lại thiên đường.
- Thật sao?
Nghe được Lam Tuyết Nhược nói như vậy, Vân Triệt bỗng chốc vui sướng nở nụ cười:
- Đây chính là ước hẹn chỉ có của nữ hài với phu quân của mình… Sư tỷ, ngươi cuối cùng bằng lòng cùng với ta rồi?
- Ngươi ngươi ~~
Mặt Lam Tuyết Nhược bỗng chốc nhuộm đầy rặng mây đỏ, trong lòng loạn cả lên, nàng cắn cắn môi, nỗ lực nghiêm mặt lên nói:
- Hừ! Ngươi tiểu nam nhân hoa tâm đã kết hôn này! Ta còn chưa kịp trách hỏi ngươi mạo phạm ta trước, còn dám được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! Về sau… Về sau không được lại… Không được lại hôn trộm ta!
- A, không thể hôn trộm… Nói chính là, ta có thể hôn quang minh chính đại?
Vân Triệt khẽ nở nụ cười, dáng vẻ nghiêm mặt lên của Lam Tuyết Nhược không hề đáng sợ chút nào, ngược lại nhiều thêm một phần dáng vẻ đáng yêu của tiểu cô nương.
Lam Tuyết Nhược hoàn toàn như tờ giấy trắng trong phương diện tình cảm không phải là đối thủ của Vân Triệt, bị một câu nói của Vân Triệt liền hoàn toàn lộn xộn, nàng còn chưa kịp nghĩ kỹ nên nói cái gì, bỗng nhiên trên tay ấm áp, tay nhỏ bé tràn đầy mồ hôi đã được Vân Triệt nhẹ nhàng nắm trong tay, trước mắt nàng, khuôn mặt mang theo nụ cười ấm áp của Vân Triệt càng tới gần một chút, càng ngày càng gần… Hơi thở nam nhi khiến cho tim nàng đập rộn lên chậm rãi truyền đến.
- Ngươi… Ngươi định làm gì?
Lam Tuyết Nhược theo bản năng lui người ra sau, hoang mang rối loạn nói.
- Lúc trước là hôn trộm, hù sợ sư tỷ, là ta không đúng. Cho nên, vì bồi thường cho sư tỷ, ta cần rất chân thành hôn sư tỷ một lần nữa.
Vân Triệt nhẹ nhàng nói, từng chữ, đều khiến tim Lam Tuyết Nhược đập nhanh thêm một phần, trong lúc mơ màng, mặt Vân Triệt đã rất gần cực kỳ gần, nàng có thể cảm thấy rõ ràng hơi thở ấm áp của hắn đang phả lên trên mặt nàng, nếu nàng lại không lùi bước, một giây sau, môi của nàng sẽ bị hắn hôn lên…
m thanh lý trí nói cho nàng biết nên lập tức tránh đi, nhưng nữ nhân, cho tới bây giờ cũng không phải động vật lý trí là chủ đạo.
Tim của nàng đập nhanh điên cuồng hơn, ửng hồng trên mặt đã lan tràn đến sau gáy trắng như tuyết, lại không cách nào làm ra động tác muốn tránh đi… Bởi vì chỗ sâu nhất trong nội tâm nàng, vốn một chút cũng không bài xích “Bị mạo phạm” này, ngược lại có một… Cảm giác chờ mong và cảm giác khát vọng mà nàng không cách nào lý giải.
Trong lúc giật mình, nàng cảm giác được môi mềm của mình cuối cùng vẫn bị nhẹ nhàng phủ lên, eo nhỏ cũng bị một cánh tay vụng trộm ôm lấy. Thân thể của nàng cứng đờ, tầm mắt trở nên càng lúc càng mông lung, sau đó lặng yên nhắm hai mắt lại…
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, một giọng nói sang sảng kèm với cười to truyền vào:
- Ha ha ha ha! Vân Triệt tiểu tử, biểu hiện hôm nay cực tốt! Ngươi quả nhiên khiến ta chấn kinh một phen. Cho nên kim lân hóa long đan này, ta làm sao cũng phải đích thân đưa cho ngươi…
Tần Vô Ưu mang theo một trận đạp gió tiến vào, vừa gào được một nửa, giống như bị tảng đá chặn lại im bặt, đôi mắt thoáng cái trừng đến còn lớn hơn mắt trâu… Trước mắt hắn, trên người Vân Triệt, bên hông quấn lấy một tầng băng vải, cánh tay trái ôm chặt eo nhỏ yếu ớt của Lam Tuyết Nhược, đang hôn môi ngươi tình ta nồng…
- A ––––––
Lam Tuyết Nhược kêu lên một tiếng sợ hãi, nhanh như tia chớp tránh thoát khỏi trong lòng Vân Triệt, chân tay luống cuống quay lưng đi, hai tay che mặt, gò má tuyệt diễm hoàn toàn đỏ bừng.
Vân Triệt ngược lại lạnh nhạt, hắn ý còn chưa hết liếm một chút nước miếng thơm còn lưu lại bên khóe miệng, nghiêm túc nói:
- Tần đạo sư, ngươi đã đến rồi.
- Ta ta ta ta ta ta…
Tần Vô Ưu đường đường là một trong những thủ tịch đạo sư trung phủ Thương Phong huyền phủ vào lúc này đúng là miệng méo mắt hí, vẻ mặt sợ hãi, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp:
- Ta ta… Đi… Đi lộn chỗ, ngươi ngươi ngươi ngươi các ngươi… Tiếp tục… Tiếp tục…
Tần Vô Ưu vừa nói vừa lui lại phía sau, khi lui đến cửa còn bị vấp một cái, suýt chút nữa ngã lộn cổ ra ngoài cửa. Hắn khó khăn lắm mới đứng vững, cũng không dám ngẩng đầu nhìn nhiều một cái, giống như chạy trốn rời đi.
Một loạt hành động này của hắn khiến Vân Triệt nhìn trố mắt, thấp giọng nói:
- Người đã nhiều tuổi như vậy rồi, còn không nhìn được ta và sư tỷ thân thiết? Chuyện bé xé ra to. A… Ừm, sư tỷ, chúng ta tiếp tục.
- Ai… Ai muốn tiếp tục với ngươi! Ta… Ta còn có việc, không… Không để ý đến ngươi!
Lam Tuyết Nhược đưa tay cầm quần áo luyện công rách nát bị nhuốm máu của Vân Triệt lên, vẻ mặt như rặng mây đỏ chạy ra, lưu lại làn gió thơm mịt mù.
Vân Triệt đứng dậy, tùy tiện tìm một bộ quần áo mặc vào. Sau đó đi tới trước cửa, vừa định đóng cửa phòng, liền nhìn thấy Tần Vô Ưu đi rồi lại quay lại, mang theo vẻ mặt cổ quái đến cực điểm.
- Tần đạo sư, lần này có đi sai chỗ không?
Vân Triệt cười hề hề nói.
- Ngươi… Ngươi tiểu tử này.
Khóe miệng Tần Vô Ưu giật giật, sau đó bỗng nhiên “Haizzz” thở dài một tiếng, đi thẳng vào phòng, đặt mông ngồi trước bàn, bưng ấm trà trên bàn lên rót một tách trà, sau đó nhấp một ngụm.
Ở trong mắt Vân Triệt, hành động này, nhìn sao lại giống như an ủi.
- Tần đạo sư, ngươi tự mình đến đưa kim lân hóa long đan cho ta?
Vân Triệt ngồi vào đối diện Tần Vô Ưu, biết rõ còn cố mà hỏi.
Tần Vô Ưu lại không gật đầu, mà trợn mắt nhìn hắn, giọng điệu quái dị nói:
- Ba tháng trước, ngươi nói ngươi và Tuyết Nhược khoảng thời gian kia… Khụ khụ, ngủ cùng nhau, ta còn chín phần hoài nghi, không nghĩ tới, ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…
Hắn thật sự không tìm ra lời gì để nói Vân Triệt. Hắn rõ ràng thân phận của Lam Tuyết Nhược là gì. Mà bỏ qua thân phận của nàng, vẻ ngoài của nàng cũng khuynh quốc khuynh thành, những năm này thanh niên tài tuấn theo đuổi nàng, chỉ với hắn biết đã là đếm không hết, mà trong số những ngươi này, tổng hợp lại các điều kiện của Mộ Dung Dạ đến lót đáy cũng không được tính. Nhưng mặc dù Lam Tuyết Nhược ôn nhu dịu dàng với bất kỳ ai, lại không hề gần thêm một bước tiếp xúc và quan hệ với nam tử nào. Trong lòng nàng chứa đầy rất nhiều chuyện, cũng vốn không có tâm tư trên phương diện này.
Không nghĩ tới Vân Triệt tiểu tử này chẳng những thiên phú kinh hãi thế tục, liên tục ngoài dự đoán của mọi người, hơn nữa còn là cao thủ tán gái, lại trong thời gian chưa tới nửa năm liền bắt được Lam Tuyết Nhược. Mấu chốt là Vân Triệt không hề có bối cảnh, ngay cả thân nhân cũng khỏi nói, còn nhỏ hơn Lam Tuyết Nhược hai tuổi, lại đã lập gia đình! Những thứ này theo Tần Vô ưu, thật sự là… Rất không khoa học!
- Ta thích Tuyết Nhược sư tỷ, Tuyết Nhược sư tỷ cũng yêu thích ta, chẳng qua là chuyện rất bình thường đi?
Vân Triệt rất lạnh nhạt nói.
Tần Vô Ưu lắc lắc đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt Vân Triệt, nói:
- Vậy ngươi biết bối cảnh thân phận của Tuyết Nhược là gì không?
Vân Triệt ngẩn ra, chợt lắc đầu:
- Ta không biết. Vốn dĩ từ lời nói khí chất của sư tỷ, còn có rất nhiều lần ta cảm thấy, Tuyết Nhược sư tỷ chắc có một thân phận rất tôn quý. Nhưng ta cũng không hỏi tới, cũng không cố hết sức thăm dò. Nếu nàng không muốn cho ta biết, ta hỏi tới cùng, sẽ chỉ khiến cho nàng khó xử. Khi nàng cho rằng là thời cơ thích hợp, nàng tự nhiên sẽ nói cho ta. Ta chỉ biết nên nói rằng, nàng nhất định sẽ không hại ta.
- Không biết thân phận của nàng, ngươi liền dám làm bậy như vậy với nàng, ngươi rõ là… Rõ là… Haizzz!
Tần Vô Ưu lại thở dài, vô cùng rối rắm gãi đầu, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, nói:
- Nếu nàng không nói cho ngươi biết, vậy để cho ta nói cho ngươi biết là được… Tuy rằng, ta thừa nhận ngươi là thiên tài trăm năm khó gặp, không chỉ ta, huynh trưởng của ta Tần Vô Thương cũng bị biểu hiện ngày hôm nay của ngươi làm cho khiếp sợ thật sâu. Nhưng mà, tuổi của ngươi bây giờ quá nhỏ, chính là như con chim ưng non, trong nhóm trẻ tuổi, cho dù đặt ở toàn bộ Thương Phong đế quốc, ngươi đều đã hoàn toàn xứng đáng được chú ý, nhưng bỏ qua phạm trù tuổi tác này, thực lực của ngươi, như trước vẫn chính là tầng dưới chót. Trên đại vũ đài, vốn không có năng lực nhấc lên gợn sóng chân chính gì.
- Ta hy vọng ngươi nghe xong lời nói tiếp theo của ta, cân nhắc thật kỹ một chút năng lực của mình, sau đó cân nhắc bản thân có đủ năng lực và quyết đoán đi nghênh đón thứ có khả năng phải nghênh đón không… Nếu ngươi cảm thấy mình có thể không hề sợ hãi chút nào, không sợ hậu quả, liền cố hết sức bản thân đi bảo vệ Tuyết Nhược. Nếu như không đủ giác ngộ, như vậy, xin ngươi chủ động kéo xa khoảng cách với nàng. Vì tương lai của nàng, hơn nữa vì tính mạng của mình.
“…” Lời Tần Vô Ưu mang theo trịnh trọng vô cùng, lòng Vân Triệt cũng theo đó trầm tĩnh lại, nhíu mày, chăm chú hỏi:
- Thân phận của Tuyết Nhược sư tỷ… Rốt cuộc là gì?
Tần Vô Ưu nói rõ ràng từng chữ:
- Thương Nguyệt, là nữ nhi duy nhất của Thương Phong đại đế tại vị, công chúa duy nhất của Thương Phong hoàng thất. Phong hào “Thương Nguyệt công chúa”.
“…” Sắc mặt Vân Triệt lập tức cứng đờ, tròng mắt bắt đầu chuyển động run run kịch liệt.
- Tên Lam Tuyết Nhược, đến từ mẫu phi của nàng. Mẫu phi của Thương Phong công chúa họ Lam, khi nàng mười bốn tuổi đã qua đời, trước khi qua đời liền đổi tên nàng thành “Tuyết Nhược”, hy vọng nàng thuần khiết ngây thơ như tuyết trắng, rời xa trần thế không sạch sẽ và ồn ào náo động. Có lẽ khi đó, mẫu phi của nàng đã nhận ra hoàng thất sắp bùng nổ nguy cơ, hy vọng Thương Nguyệt công chúa có thể rời xa náo động, bảo vệ bản thân.