.
._773__1" class="block_" lang="en">Trang 773# 1
Chương 1547: Tuyệt cảnh?
Thần phục, hoặc là chết!
Mấy chữ ngắn ngủi, giống như một đế vương đang cúi mắt nhìn xuống phán xét vài bình dân hèn mọn!
Mà tám người hắn đang đối mặt lại là tồn tại cao cấp nhất của một phương biên giới này!
Tất cả bọn họ sửng sốt, sau đó cũng đều nở nụ cười, giống như nghe được chuyện cười cực lớn, lại giống như khó thở mà cười.
Lấy thực lực, địa vị của bọn họ, chưa bao giờ có người nào khinh thường như thế! Cho dù là Đại Giới Vương cũng tuyệt đối không nói ra những lời như thế với bọn họ... Đây không phải là hai chữ “Cuồng vọng” có thể hình dung được.
Yêm Tinh lâu chủ trực tiếp cười to ra tiếng:
- Ha ha, ha ha ha ha! Thú vị, thật thú vị! Ta còn tưởng là đại nhân vật nào đó rất tài ba, hóa ra chính là kẻ điên không biết gì.
- Thu hồi lời nói mới vừa rồi, sau đó lăn ra khỏi Đông Khư giới, Toái Nguyệt ta xem như có thể không ra tay.
Toái Nguyệt quan chủ bình thản nói.
Hắc Sát tông chủ liếc nhìn Minh Kiêu, không phải không có trào phúng nói:
- Xem ra, biên giới phía đông của chúng ta đã bình yên quá lâu, lại có người định dẫm lên trên đầu mọi người chúng ta, a, thật sự buồn cười. Minh Kiêu tộc trưởng, ngươi chính là bị thứ hàng này dọa bể mật?
“...” Minh Kiêu tính khí nóng nảy lại không nói gì.
Nghe thấy và đích thân nhìn thấy, vĩnh viễn là hai khái niệm khác nhau. Hơn nữa, khí tức huyền khí ở trên người Vân Triệt thật sự chỉ có Thần Vương cảnh cấp một, mà trong tám người bọn họ, yếu nhất cũng là Thần Vương cấp bảy, sao lại cảm thấy một chút cảm giác áp bách nào từ trên người Vân Triệt.
Thanh Huyền chân nhân trầm giọng nói:
- Hừ! Đừng nhiều lời vô nghĩa với hắn! Vân Triệt! Cho dù ngươi có bối cảnh lai lịch gì, ngươi giết phó phủ chủ với đại hộ pháp của Thái Âm thần phủ ta, bản tôn đã tự mình đến đây, hôm nay ngươi cũng đừng mong đi ra khỏi được Hàn Đàm phong này!
Tinh!
Một tiếng vù vù điếc tai, trong tay Thanh Huyền chân nhân đã nhiều thêm một thanh đỉnh dài rộng nửa trượng.
Đỉnh này vừa ra, mọi người đều sợ hãi.
- Thái Âm quỷ đỉnh!
Cho dù ở phía trên hay trong không trung đều truyền đến hàng loạt tiếng kinh hô.
- A, lại mang cả thần đỉnh trấn phủ đến, xem ra hôm nay Thái Âm phủ chủ thế xác định.
Huyết Thủ độc quân cười híp mắt nói.
Thanh Huyền chân nhân liếc mắt nói:
- A, mối thù của Tử Huyền, sao có thể không trả bằng máu chứ. Lại nói, độc quân ngươi còn không phải cảm thấy như thế sao. Hương vị của “Độc thủ” nhưng không lừa được người!
Khóe miệng Huyết Thủ độc quân nhếch lên, theo âm quang chớp động, tay phải của hắn đã đeo lên một bao tay tối đen... trong nháy mắt, một luồng độc tức khủng bố cấp tốc tràn ngập, khiến các tông chủ đều thoáng biến sắc.
Đeo bao tay tối đen, ánh mắt Huyết Thủ độc quân nhìn về phía Vân Triệt đã như đang nhìn một người chết.
Lại một trận cười to vang lên, Yêm Tinh lâu chủ chậm rãi cầm lấy một Tinh Trận bàn:
- Ha ha ha ha, xem ra các vị cũng không định để cho hắn còn sống rời đi.
- Hừ, dám khiêu khích và miệt thị chín đại tông chúng ta như thế, nếu hôm nay để cho hắn còn sống rời đi, chúng ta chẳng phải thành trò cười!
Đúng vậy, bọn họ không hề xem nhẹ Vân Triệt, Minh Kiêu bị trọng thương cũng không phải là giả dối. Cho nên bọn họ tự mình tới, hơn nữa đề mang theo huyền khí cực kỳ cường đại!
Giết người của chín đại tông, còn to gan lớn mật đến một mình khiêu khích tất cả bọn họ... sao bọn họ có thể để cho hắn có kết cục tốt được!
Mà cuồng vọng với coi khinh của Vân Triệt làm cho bọn họ buồn cười rất nhiều, không thể nghi ngờ nhiều hơn là phẫn nộ... Thủ đoạn cũng sẽ chỉ càng thêm âm ngoan.
Mắt Vân Triệt không gợn sóng, khẽ gật đầu:
- Đây là câu trả lời của các ngươi? Rất tốt.
Nói xong, hắn tiến lên trước một bước, trong đôi mắt bình thản chớp lên hắc mang, tóc dài đen nhánh không gió bay lên, kèm theo một luồng uy áp vô hình chợt dựng lên.
Thật sự là khí tức của Thần Vương cấp một, nhưng không biết vì sao, luồng linh áp hắc ám đến từ Thần Vương cấp một này lại trong nháy mắt thấm thẳng vào chỗ sâu nhất trong linh hồn của bọn họ, khiến cho bọn họ nhất tề sinh ra sợ hãi trong khoảnh khắc.
Không sai, là sợ hãi... Sợ hãi siêu việt ý chí của bọn họ, bản năng vốn từ linh hồn.
Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng khiến cho vẻ mặt của toàn bộ bọn họ cứng đờ. Mà kèm theo sợ hãi trong khoảnh khắc, không thể nghi ngờ là bất an mơ hồ. Nhất là Minh Kiêu đã tự mình lĩnh giáo thực lực của Vân Triệt, trên mặt rõ ràng hiện ra hoảng sợ thật sâu... Sau đó lại cố gắng cắn chặt răng, gắt gao áp chế hoảng sợ không nên xuất hiện này xuống, trong mắt lóe lên một chút quỷ dị.
- A, khí thế không tệ! Đáng tiếc... càng muốn tìm chết!
Thanh Huyền chân nhân tay trái cầm đỉnh, tay phải cầm kiếm, trong lúc râu tóc bay lên, thân hình của hắn đã như quỷ ảnh xuất hiện ở trên không của Vân Triệt, kiếm thể xanh biếc cuốn động lên một luồng gió lốc xanh đen, đột nhiên chụp xuống về phía Vân Triệt.
Đó là một luồng âm phong khủng bố giống như đến từ dưới đáy địa ngục, trong nháy mắt, huyền giả ở dưới đỉnh Hàn Đàm phong phía xa đều cảm giác được giống như địa ngục mở cửa ra, vô tình cắn nuốt về phía bọn họ, mang lên vô số tiếng kêu sợ hãi.
Đông Khư giới, thậm chí U Khư năm giới, ở trong một phần rất lớn tông môn cao cấp kia đều kiêm tu huyền lực hệ phong. Gió thúc giục hắc ám, hắc ám cuốn động lên phong bạo sẽ kết hợp ra lực lượng hủy diệt vô cùng kinh người.
Ở dưới đỉnh Hàn Đàm phong phía xa đã như thế, có thể nghĩ luồng hắc ám phong bạo này có bao nhiêu dữ dội đáng sợ.
Thanh Huyền chân nhân là người đầu tiên ra tay, những người khác vẫn chưa có động tác. Bọn họ muốn thấy Vân Triệt rốt cuộc có thực lực như thế nào. Mà Thanh Huyền chân nhân không thể nghi ngờ là người thử tốt nhất.
Đứng ở trung tâm gió lốc, áo đen của Vân Triệt bay phấp phới... Nhưng khiến mọi người không hề nghĩ tới chín là, đối mặt với hắc ám âm phong của Thanh Huyền chân thân, Vân Triệt lại không hề dời thân tránh lui, không có huyền khí bùng nổ, mà vô cùng tùy ý chìa tay, đón hắc ám phong bạo trảo thẳng về phía Thanh Huyền chân nhân mà đi.
Một màn này làm cho bọn họ nhíu mày không hiểu, sau đó tròng mắt đồng thời nhảy dựng.
Theo bàn tay của Vân Triệt cào ra, hắc ám phong bạo làm cho người ta sợ hãi lại bị trừ khử từng tầng, như bị hư không vô hình cắn nuốt, mà trước khi bàn tay hắn ép đến trước Thanh Huyền chân nhân, hắc ám phong bạo đã biến mất vô tung, thanh thế mới vừa rồi giống như là ảo ảnh hoàn toàn bị xóa đi.
Cả kinh này không phải nhỏ, đôi mắt của Thanh Huyền chân nhân suýt chút nữa kinh hãi đến nổ tun, hắn dưới kinh hãi cũng không hoàn toàn mất đi phương tấc, không lấy kiếm cường công, áo xanh nhìn như thường thường không có gì lạ ở trên người lấp lóe lên một chút quang mang kỳ lạ, ở trong một nháy mắt hóa thành một áo giáp tối đen như hư như thật.
Rầm!
Một tiếng vang thật lớn, Hàn Đàm phong kịch chấn, Thanh Huyền chân nhân giống như một bó cỏ bị một chưởng của Vân Triệt hất bay ra ngoài, thân thể của hắn liên tiếp nện lên mười mấy ngọn núi đá to lớn, sau đó thân thể hung hăng khảm vào trong núi, mang theo một đường huyết vụ lớn nổ tung.
Hàn Đàm sơn mạch nháy mắt như hóa thành quỷ vực, yên tĩnh đến dọa người.
Thanh Huyền chân nhân, phủ chủ Thái Âm thần phủ, Thần Vương cấp bảy cường đại này, một trong những bá chủ được biên giới phía đông công nhận hoàn toàn bị một chiêu của Vân Triệt... trực tiếp đánh bay bị thương nặng!
Ầm rầm!
Đoạn thân núi bị Thanh Huyền chân nhân nhập vào kia vào lúc này nứt vụn sụp đổ, Thanh Huyền chân nhân từ trong đá vụ thò người ra, gương mặt nhuốm máu không còn vẻ uy lăng chắc chắn như lúc trước mà là vẻ kinh hãi thật sâu... Hắn biết rõ, nếu như không có áo xanh hộ thể, một chưởng vừa rồi đủ để đánh rơi nửa cái mạng của hắn!
Lực lượng của Vân Triệt thế mà lại khủng bố đến mức độ như vậy!
- Đồng loạt ra tay!
Thanh Huyền chân nhân gầm to một tiếng.
Thanh Huyền chân nhân mới vừa dứt lời, hai bóng dáng đã cùng bổ nhào về phía Vân Triệt.
Một chiêu làm trọng thương Thanh Huyền chân nhân, nhìn chung toàn bộ biên giới phía đông này, chỉ có một mình Vẫn Dương kiếm chủ có thể làm được. Đến giờ phút này, bọn họ trong chấn kinh đã không thể không nhận rõ một sự kiện... Vân Triệt trước mắt, mặc dù chỉ có Thần Vương cấp một, nhưng lực lượng chân thật rất có thể có khả năng so sánh được với Vẫn Dương kiếm chủ!
Cũng không phải bất cứ người nào trong bọn họ có thể địch nổi!
Bọn họ nhất định đã phải liên thủ, đồng thời, bọn họ cũng bắt đầu thấy may mắn vì bảo vệ không chút sơ hở nào, tất cả đều mang theo huyền khí cấp bậc trấn tông ở trên người.
Yêm Tinh lâu chủ và Huyết Thủ độc quân đồng thời ra tay, hai luồng lực lượng hắc ám quấn lấy sương mù kịch độc, gắt gao phong tỏa không gian chỗ Vân Triệt.
Vân Triệt lại không hề nhúc nhích, bàn tay vô cùng tùy ý trảo về trước.
Xoẹt rẹt!
Hắc Ám huyền lực dưới hai đại tông chủ dung hợp như một tấm màn sân khấu yếu ớt, bị xé rách trong chớp mắt, hai người bọn họ vẫn chưa tới gần đã bị một luồng lực lớn nện lên người, hung hăng lật ra.
Nhưng mà, gần như trong cùng một khoảnh khắc, lại bốn bóng dáng ép thẳng tới Vân Triệt!
Khốc Hồn thái trưởng lão, Toái Nguyệt quan chủ, Hắc Sát tông chủ, Dạ Xoa ma quân, Hắc Ám huyền lực của bốn đại tông chủ đồng thời bùng nổ, cấp tốc ngưng hợp, nhất thời, Hàn Đàm phong lại hiện ra một lốc xoáy hắc ám khổng lồ, mắt mọi người nhìn lốc xoáy hắc ám kia, lại cảm giác được tầm mắt, linh hồn của mình giống như bị vật vô hình dẫn đi, giống như bất cứ lúc nào đều sẽ bị cắn nuốt vĩnh hằng vào trong đó.
Cánh tay Vân Triệt nâng lên, năm ngón tay xòe ra, lòng bàn tay chớp động hắc quang, nháy mắt tăng vọt nghênh đón thẳng lốc xoáy hắc ám đang tới gần.
Hai luồng huyền lực hắc quang va chạm, toàn bộ Hàn Đàm phong thoáng chốc tối đen đi, một luồng âm hàn lạnh thấu xương giây lát đắm chìm từng cái góc của sơn mạch. Trong bóng tối, bốn người chấn động toàn thân, nghịch huyết tuôn lên, suýt nữa phun ra.
Mà đối mặt với hai đại tông chủ thêm với hai đại thái trưởng lão hợp lực, Vân Triệt cuối cùng không còn nguy nga bất động, thân trên của hắn hơi ngửa ra sau, dưới chân cũng lui về sau non nửa bước.
Tuy rằng bốn người bọn họ hợp lực, nhưng tình huống còn kém xa Vân Triệt. Ở dưới hắc quang do Vân Triệt tiện tay ngưng tụ lại, lốc xoáy hắc ám ngưng tụ lực lượng của bốn người bọn họ bị áp chế từng tầng, cắn diệt, thân thể của bọn họ cũng như bị vạn lưỡi sao đâm người, thống khổ không chịu nổi, giống như bất cứ lúc nào đều sẽ nứt vụn, trong lòng kinh hãi càng đến tột đỉnh
Khi bọn họ hết sức chống đỡ, đồng thời bốn người khác vẫn chưa tiến lên trước, Yêm Tinh lâu chủ, Thanh Huyền chân nhân, Huyết Thủ độc quân... trên người bọn họ cũng bắt đầu khởi động lên dòng khí quỷ dị.
Mà Minh Kiêu ngược lại đã sớm trốn ra xa xa, hắn trọng thương trong người, không ra tay cũng có vẻ là chuyện đương nhiên.
Rầm!!
Một tiếng vang thật lớn, hắc quang phá nát, bốn người giằng co với Vân Triệt cuối cùng tan tác, toàn bộ phun máu bay ra, cùng lúc đó, ánh sáng tinh bàn trong tay Yêm Tinh lâu chủ dừng lại, thân thể của hắn vừa chuyển, bay vút lên không trung, tinh bàn chợt rớt xuống, phóng xuất ra hắc ám tinh trận kỳ dị, một cái chớp mắt bao lấy Vân Triệt mới vừa đánh văng bốn người ra, cũng khóa vào tâm trận.
Một màn này khiến mọi người nhất tề lộ ra vẻ mặt vui mừng, Yêm Tinh lâu chủ gầm to một tiếng:
- Ra tay!
- Làm rất tốt!
Thanh Huyền chân chân lộ ra từ trong đống hoang tàn, Thái Âm quỷ đỉnh rời tay bay ra, khi bay đến trên không chỗ Vân Triệt đã lớn đến trăm trượng, sau đó đột nhiên hạ xuống, nhốt Vân Triệt thẳng vào trong đó.
Trơ mắt nhìn Vân Triệt bị Thái Âm quỷ đỉnh nuốt hết, Thanh Huyền chân nhân phát ra một tiếng cuồng tiếu phát tiết:
- Ha ha ha ha! Vân Triệt! Ta xem ngươi còn kiêu ngạo như thế nào!
Tiếng kinh hô đầy khắp núi đồi.
- Haizzz...
Đông Hàn quốc chủ thở dài một tiếng nặng nề, nhắm hai mắt lại. Vân Triệt một chiêu trọng thương Thanh Huyền chân nhân, một người đánh nát bốn người hợp lực, kinh hãi nhân tâm cỡ nào. Nhưng khi hắn bị Yêm Tinh trận phong tỏa, bị Thái Âm quỷ đỉnh chụp xuống, Đông Hàn quốc chủ đã biết, tất cả đều đã kết thúc.
- A...
Đông Phương Hàn Vi cấp tốc che cánh môi, thân thể run rẩy, không nói được gì.
Mặc dù nàng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết Thái Âm quỷ đỉnh là cái gì.
Nghe nói, Thái Âm quỷ đỉnh từng luyện hóa vô số thi hài hắc ám, do đó ngưng tụ tử khí, quỷ khí, oán khí vô tận, một khi bị bắt vào trong đó, sẽ gặp tử khí, quỷ khí, oán khí dày đặc, đáng sợ đến cực điểm ở trong đó mà dần dần tinh thần hỏng mất.
Tinh thần đã tan vỡ, thân thể cường thịnh hơn nữa cũng sẽ cấp tốc bị luyện hóa thành thi hài hắc ám... nghe nói người bị nhốt vào trong đó chưa từng có ai có thể trốn đi ra được.
Huống chi, đồng thời với bị nhốt vào trong đó, bản thân hắn đã rơi vào Yêm Tinh trận.
- Hừ! Khó trách có lá gan khiêu khích chín đại tông chúng ta, về thực lực mà nói, đúng là có tư cách. Đáng tiếc... là kết cục như vậy!
Yêm Tinh lâu chủ cười lạnh nói.
Huyết Thủ độc quân chìa tay phải ra:
- Vân Triệt, dám coi rẻ chín đại tông ta như thế, coi rẻ biên giới phía đông, ngươi vẫn là người đầu tiên. Về phần kết cụ, ngươi sẽ lập tức biết được. Tất cả đều là do ngươi gieo gió gặt bão. Ta tới tiễn ngươi một đoạn đường!
Cánh tay phải của hắn chìa ra, tay phải đeo “Độc thủ” trong một nháy mắt tăng vọt tới trăm trượng, bóng dáng ngón tay tối đen chộp lên trên Thái Âm quỷ đỉnh, khói độc hắc ám làm cho người ta nghe mà biến sắc kia phóng thích ra, vào thẳng trong quỷ đỉnh.
Khốc Hồn thái trưởng lão tiến lên trước, trầm giọng nói:
- Có thể làm cho chúng ta ra tay đến tận đây, ngươi cũng coi như chết không oan! Đáng tiếc, bây giờ cho dù ngươi quỳ xuống đất xin khoan dung cũng đã muộn rồi!
Vừa nói bàn tay hắn vừa đẩy ra, một cái chuông nhỏ bé tối đen bay ra, bay đến bên cạnh quỷ đỉnh, trong lúc lay động lại phủ lên từng tầng ma văn tối đen.
Nhất thời, toàn bộ Hàn Đàm sơn mạch đều vang lên tiếng quỷ khóc kinh hồn nhiếp vía.
Khốc Hồn chung! Ma khí hạng nhất của Khốc Hồn quan! Cũng là khí ma âm mạnh nhất của Đông Khư giới!
Tinh trận, quỷ đỉnh, độc thủ, Khốc Hồn... nhìn hình ảnh trên Hàn Đàm phong, cảm nhận được khí tức với âm thanh đáng sợ tới cực điểm cho dù ở khoảng cách xa xôi, bọn họ không cách nào tưởng tượng được, đây đối với Vân Triệt mà nói là khổ hình như thế nào, tuyệt vọng như thế nào.
Tất cả đều đã triệt để kết thúc, đây chính là hậu quả chọc giận chín đại tông.