.
._789__1" class="block_" lang="en">Trang 789# 1
Chương 1578: Thiền Y thần bí
Chương 1578: Thiền Y thần bí
Chương 1578: Thiền Y thần bí
U Khư năm giới, Thần Quân là trời.
Đông Khư giới, Tây Khư giới, Bắc Khư giới, Nam Khư giới có tổng cộng mười mấy Thần Quân.
Cuộc chiến Trung Khư còn là cuộc chiến Thần Vương đỉnh phong gần với cấp bậc Thần Quân nhất.
Mà một ngày này, ở dưới một kiếm của Vân Triệt, những tồn tại tối cao ở U Khư năm giới này đã yếu ớt như rơm rạ chôn diệt thành đám.
Bốn Đại Giới Vương, chết ba người.
Kể cả Bắc Hàn Sơ và Lục Bất Bạch đến giám sát cuộc chiến Trung Khư cũng chết ở nơi này.
Cuộc chiến Trung Khư trở thành cuộc chiến tai họa đáng sợ tuyệt luân. Mà tất cả của tất cả...
Bóng đen lóe lên, thân thể Vân Triệt trầm xuống, rơi vào trước Nam Hoàng chiến trận. Khí tức trên người trầm xuống, không hề có huyết khí lệ khí, nhưng cả kinh người của Nam Hoàng đều toàn thân căng thẳng, hốt hoảng lui về phía sau.
Đã chết...
Mọi người... tất cả đã chết rồi...
Một kiếm... chỉ một kiếm?!
Một người như vậy thế mà lại đại biểu cho Nam Hoàng bọn họ... tham gia cuộc chiến Trung Khư!?
Trên đời này còn có chuyện nào buồn cười, vớ vẩn hơn chuyện này sao?
Nam Hoàng Mặc Phong tiến lên trước, toàn thân căng chặt giống như lò xo nén chặt, hắn chắp tay cúi người với Vân Triệt:
- Cảm tạ Vân... tôn giả hạ thủ lưu tình.
Hai chân Nam Hoàng Tiễn giật giật hai ba cái mới cuối cùng tiến lên trước một bước, cố giả bộ trấn định nói:
- Hôm nay có thể liếc nhìn thấy phong thái của Vân tôn giả, Nam Hoàng Tiễn... có chết không uổng.
- Haizzz.
Nam Hoàng Thần Quân thở dài thật dài, nhìn chiến trường Trung Khư đã hóa thành vực sâu, trong lòng kinh hãi vô tận, thổn thức vô tận, bi thương vô tận.
Ba Đại Giới Vương, ngàn vạn huyền giả cứ chết đi như vậy.
Còn có cả một Bắc Hàn Sơ đã vào bắc vực thiên quân bảng cùng với Lục Bất Bạch có địa vị không thấp ở Cửu Diệu thiên cung.
Kể cả hắn muốn hoàn toàn tiếp nhận chuyện hôm nay cũng cần thời gian không ngắn.
Bắc thần vực là thế giới cực kỳ tàn khốc, thứ không nên tồn tại nhất chính là chùn tay và thương hại. Nhưng mà mặt không đổi sắc chôn diệt ngàn vạn... đây đã không phải là tàn nhẫn và máu lạnh có thể hình dung, mà là ác ma chân chính.
Hắn có thể đoán được, ở trong một đoạn thời gian rất dài tiếp theo, những người sống sót của Nam Hoàng này bao gồm cả Nam Hoàng Thần Quân hắn ở trong đó, mỗi lần nhớ tới hình ảnh ngày hôm nay đều sẽ không rét mà run.
Hắn không nói chuyện với Vân Triệt, xoay người xua tay:
- Chúng ta đi thôi.
Hắn biết bọn họ đều ước gì lập tức cách Vân Triệt với Thiên Diệp Ảnh Nhi càng xa càng tốt.
- Cung tiễn phụ vương.
Nam Hoàng Thiền Y nhẹ nhàng thi lễ.
Không có ai nhiều lời hỏi cái gì, mang theo tim đập nhanh sâu đến cực hạn và ngơ ngác rời đi, chỉ có Nam Hoàng Thiền Y vẫn ở chỗ đó, tự mình đối mặt với Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Dường như Nam Hoàng Thần Quân cũng không quá lo lắng cho sự an nguy của nàng.
Nam Hoàng Thiền Y nói:
- Yên tâm đi, chuyện hôm nay, Nam Hoàng ta sẽ không có bất cứ kẻ nào truyền ra nửa từ. Bên chỗ Cửu Diệu thiên cung kia cũng không thể biết đến tên của các ngươi. Nhưng mà...
- Các ngươi cũng thật ngoan độc.
Không nhìn thấy dung nhan của nàng, cũng không nhìn thấy ánh mắt của nàng. Nhưng mà giọng nói của nàng cũng không có rung chuyển quá lớn.
Còn nếu như đổi lại là những người khác, cho dù là huynh trưởng của nàng Nam Hoàng Tiễn, đừng nói lạnh nhạt bình tĩnh như thế, sợ rằng lời nói cơ bản nhất đều không thể lưu loát rõ ràng được.
- Hừ, còn không phải bởi vì ngươi!
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng nói.
Hiện giờ bọn họ giết Bắc Hàn Sơ và Lục Bất Bạch rồi, nhưng quả quyết không thể trêu vào Cửu Diệu thiên cung. Một tông môn khổng lồ của tinh giới thượng vị mạnh bao nhiêu, bọn họ rõ ràng.
Nếu muốn chân chính không lưu lại hậu hoạn, bên chỗ Nam Hoàng cũng nên hoàn toàn gạt bỏ... Nhưng mà cho dù là Vân Triệt hay là Thiên Diệp Ảnh Nhi đều lựa chọn không xuống tay với Nam Hoàng, nhất là Vân Triệt càng cố gắng tránh đi.
Không phải là không muốn, mà là không thể.
Bởi vì Nam Hoàng Thiền Y người này...
Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi tới tham gia cuộc chiến Trung Khư, cần chính là mảnh giới vực với tài nguyên của Trung Khư giới. Sự tình phát triển đến nông nỗi này, Nam Hoàng Thiền Y thật sự là nguyên nhân chính. Cho dù “Khúc mắc” giữa nàng với Bắc Hàn Sơ hay là đủ loại trợ giúp của nàng.
Ánh mắt Nam Hoàng Thiền Y khẽ chuyển, dừng ở trên người thiếu nữ váy trắng đã ngơ ngác hồi lâu:
- Ta? Chẳng lẽ không phải bởi vì nàng ta sao?
Trước khi thiếu nữ váy trắng xuất hiện ở nơi này, Vân Triệt chính là giẫm lên mặt mũi của Bắc Hàn Sơ, chiếm lấy Tàng Thiên kiếm của hắn, dùng để thử ngược lại Nam Hoàng Thiền Y. Mà thiếu nữ xuất hiện ngược lại khiến cho mâu thuẫn trở nên gay gắt triệt để, đầu Bắc Hàn Sơ càng do Thiên Diệp Ảnh Nhi một kiếm bổ ra... khác biệt trước sau, rất lớn đi.
- Ta muốn Trung Khư giới.
Vân Triệt đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
Nam Hoàng Thiền Y gật đầu, không chút do dự:
- Được. Từ giờ trở đi, Trung Khư giới sẽ là của ngươi. Trong vòng năm trăm năm, ngươi muốn dùng bao lâu thì cứ dùng bấy nhiêu lâu.
- Trước khi ta rời khỏi Trung Khư giới, ta không muốn bị bất cứ kẻ nào quấy rầy.
Vân Triệt tiếp tục nói.
Nam Hoàng Thiền Y vẫn tiếp tục gật đầu:
- ... Có thể. Bắt đầu từ ngày mai, trừ các ngươi ra, không có bất cứ kẻ nào đặt chân vào Trung Khư giới, các ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, nổ Trung Khư giới cũng tùy ý.
Đáng chết đều đã chết, tuy rằng Cửu Diệu thiên cung sẽ không biết Bắc Hàn Sơ và Lục Bất Bạch chết như thế nào, nhưng nhất định biết được bọn họ chết ở Trung Khư giới. Tốn không bao lâu, nhất định phái người đến Trung Khư giới.
Mặt khác, Giới Vương của Đông Khư giới, Tây Khư giới, Bắc Khư giới, chiến trận, thậm chí tất cả người đến xem cuộc chiến đều hài cốt không còn, có thể nghĩ Trung Khư giới tiếp theo sẽ không bình ổn như thế nào.
Lấy khả năng của Nam Hoàng Thiền Y, chống đỡ ba giới khác còn có thể làm được, nhưng khẳng định không có khả năng chống đỡ được Cửu Diệu thiên cung.
Nhưng Nam Hoàng Thiền Y lại vẫn đáp ứng.
Nàng đã nói, Vân Triệt muốn, nàng nhất định cho được.
Mà đáp án nàng muốn, cũng đã chiếm được.
Cánh môi Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ động, truyền một câu nói cho Vân Triệt.
- Được, sáu tháng sau, ta sẽ đến Trung Khư giới gặp các ngươi.
Nam Hoàng Thiền Y nói.
“...!!” Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đồng thời thay đổi ánh mắt.
Bởi vì câu nói mà Thiên Diệp Ảnh Nhi mới truyền cho Vân Triệt chính là “Để cho nàng sáu tháng sau đến Trung Khư giới”.
Nam Hoàng Thiền Y giống như đang mỉm cười:
- Yên tâm, chúng ta là bằng hữu. Chỉ có đám đông thần vực, tây thần vực, nam thần vực ngu xuẩn kia mới có thể lựa chọn trở thành kẻ địch với quái vật... lại còn là tử địch không đội trời chug.
“...” Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi im lặng.
Nam Hoàng Thiền Y xoay người, nhẹ nhàng rời đi, chậm rãi đi xa:
- Vân Triệt, Vân Thiên Ảnh, hoan nghênh đến bắc thần vực. Phong tư hôm nay của các ngươi càng khiến cho ta thêm tin tưởng, thế giới bị thiên đạo vứt bỏ này cuối cùng nghênh đón một ánh rạng đông có thể xoay người nghịch thế... cho dù là ánh rạng đông của hắc ám.
Mắt vàng của Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nheo lại, dưới chân mày chiếu ra không phải là khiếp sợ và may mắn mà là ý lạnh vô cùng nguy hiểm... Giây lát sau, khóe môi nàng nhếch lên một đường cong cực đẹp rất nhỏ.
Dự tính trở thành sự thật, đủ loại hành động lạ của Nam Hoàng Thiền Y quả nhiên là bởi vì nàng đã sớm biết được cái tên “Vân Triệt” này.
Bắc thần vực với ba phương thần vực bài xích lẫn nhau, tin tức về nhau cũng bế tắc. Tuy rằng Vân Triệt nở rộ ra vầng hào quang chói mắt hơn bất cứ thứ gì ở đông thần vực... nhưng đây dù sao cũng chỉ là đại hội huyền thần của nhóm huyền giả trẻ tuổi, khi Vân Triệt đoạt được hạng nhất phong thần cũng mới chỉ là Thần Linh cảnh trung kỳ.
Nếu bắc thần vực khó khăn nhận được đến tin tức của ba phương thần vực, sao lại cố tình chú ý đến nhân vật cấp bậc như vậy.
Cũng như Thiên Diệp Ảnh Nhi, với thân phận Phạm Đế thần nữ của nàng, biết được bắc thần vực có sự tồn tại của bắc vực thiên quân bảng, nhưng cũng không biết thiên tài đứng đầu bảng mỗi thế hệ là ai, cũng lười muốn biết. Dù sao, thiên tài trẻ tuổi thứ này thật sự rất nhiều, cũng thay đổi quá mức thường xuyên.
Cho dù khi Vân Triệt đột nhiên thành ma nhân, bị cả giới đuổi giết cũng mới chỉ là Thần Vương cấp một.
Về phần Kiếp Uyên trở về, Vân Triệt cứu thế... cùng với tất cả những chuyện đã phát sinh trong giai đoạn đó, tin tức đều bị gắt gao che giấu đi, ba phương thần vực trừ bỏ tồn tại cao nhất ra đều không có bao nhiêu người biết, huống chi là bắc thần vực từ đầu tới cuối đều không hề tham dự vào.
Mà nghiêm chỉnh mà nói, tất cả bên ngoài, bắc thần vực cũng không phải không có khả năng hoàn toàn không biết được... nhưng tuyệt đối không phải là cấp bậc như U Khư năm giới này.
Có thể duỗi chân đến mức độ này, nên là...
Nam Hoàng Thiền Y biết được thân phận của Vân Triệt, cũng rất có khả năng biết được thân phận của Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Mà bọn họ lại hoàn toàn không biết gì về Nam Hoàng Thiền Y cả... trừ bỏ “Nam Hoàng thái nữ”.
- Có thể đại khái đoán ra được tu vi của nàng ta không?
Vân Triệt đột nhiên hỏi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lắc đầu:
- Ít nhất, chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng ta.
Chỉ bằng nàng ta có thể dễ dàng cướp đi truyền âm của nàng như thế.
“...” Sắc mặt Vân Triệt trầm xuống. Ở tinh giới trung vị của bắc thần vực lại gặp được nhân vật bậc này, thật sự đại bất hạnh... Bởi vì đây là một chuyện xấu quá lớn, lại quá mức đột ngột, còn hoàn toàn nằm ngoài tầm tay.
- Nàng ta nói, chúng ta là bằng hữu, ngươi cảm thấy như thế nào?
Thiên Diệp Ảnh Nhi hỏi.
Vân Triệt nâng mắt lên, lạnh lùng nói:
- Bắc thần vực... chỉ có công cụ, không có bằng hữu!
Thiên Diệp Ảnh Nhi rất hài lòng với câu trả lời này của Vân Triệt:
- Tốt! Vậy biến Nam Hoàng Thiền Y thành công cụ, hoặc là...
Trong mắt nàng lóe lên một chút quang mang kỳ lạ:
- Nô bộc.
Vân Triệt xoay người, nhìn về phía sau. Trung Khư giới này có thể trở thành nơi thuộc riêng về hắn và Thiên Diệp Ảnh Nhi. Nhưng ra chuyện xấu vĩ đại hôm nay, nơi này đã là nơi không nên lưu lại.
Nhìn ánh mắt của Vân Triệt, Thiên Diệp Ảnh Nhi có điều nhận thấy, nói:
- Nói như vậy, mới vừa rồi ngươi đưa ra muốn Trung Khư giới với Nam Hoàng Thiền Y, cùng với không bị quấy rầy đều là ngụy trang? Ngươi vốn định giấu giếm nàng ta rời đi lúc này?
Vân Triệt nói:
- Khi nàng ta muốn ta tự mình chiến mười Thần Vương, ta đã biết nàng ta đang thử ta. Ngươi nói không sai, bây giờ chúng ta cần là thời gian, chuyện xấu gì đều phải tránh đi. Nơi này có Nam Hoàng Thiền Y, chính là không nên ở lại.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Cái nhìn của ta lại hoàn toàn ngược lại. Chính bởi vì có Nam Hoàng Thiền Y người này, Trung Khư giới ngược lại sẽ trở thành nơi yên ổn nhất.
Chân mày Vân Triệt khẽ động.
Thiên Diệp Ảnh Nhi tiếp tục nói:
- Mặt khác, lúc ngươi ở trên chiến trường Trung Khư, ta luôn luôn quan sát nàng ta, ta phát hiện rất nhiều phương diện của nàng ta đều không hề sơ hở, nhưng lại có một điểm vô cùng ngu xuẩn.
Vân Triệt: “?”
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Đó là nhân từ. Nhất là mới vừa rồi khi một kiếm của ngươi hạ xuống, nàng ta rõ ràng có ý đồ ra tay, cho nên một khắc cuối cùng mới miễn cưỡng nhịn xuống... Nếu không phải không định bại lộ cái gì, ở tình huống khác nàng ta nhất định sẽ chặn lực lượng của ngươi lại.
- Còn có, nàng ta kính trọng phụ thân cũng phát ra từ phế phủ.
Nói xong câu đó, trong mắt nàng thoáng qua một chút trào phúng lạnh như băng.
Suy nghĩ ngắn ngủi, Vân Triệt nhìn về phía nữ hài váy trắng được cứu. Lúc trước khi đánh Lục Bất Bạch, nàng dũng cảm mà quật cường, giờ phút này trên khuôn mặt nàng lại tràn đầy khiếp sợ, vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, lại không dám nói chuyện.
- Ngươi tên là gì?
Vân Triệt hỏi.
“...” Thiếu nữ chu môi, hồi lâu mới nhỏ giọng sợ hãi trả lời:
- Vân... Thường.
Vân Triệt duỗi tay về phía nàng:
- Theo ta đi, ta có một vài lời muốn hỏi ngươi.
Nàng tận mắt thấy Van Triệt hóa thế giới nơi này thành vực sâu tử vong trong chớp mắt, nàng không dám cự tuyệt, cũng không có lựa chọn nào khác, ngoan ngoãn, vô cùng cẩn thận đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào trong tay Vân Triệt.
- Không giải thích một chút trước với ta sao?
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng nói
Vân Triệt chưa trả lời, kéo tay thiếu nữ, im lặng đi vào chỗ sâu Trung Khư giới yên tĩnh.
Bên rìa Trung Khư giới, Nam Hoàng Thiền Y đứng lại, im lặng xoay người.
Nàng chìa tay ngọc, trên ngón tay nhỏ nhắn chậm rãi lộ ra một chiếc nhẫn màu đen, theo quang mang trong mắt nàng chớp động, một đóa sen màu đen kỳ lạ không tiếng động nở rộ trên chiếc nhẫn:
- Chủ nhân, hắn đã đến...