.
._789__2" class="block_" lang="en">Trang 789# 2
Chương 1579: Tội Vân tộc
Chương 1579: Tội Vân tộc
Chương 1579: Tội Vân tộc
Trung Khư giới, chỗ sâu.
Cuồng phong thổi quét, gào thét rung trời, tầm nhìn bị hạn chế rất lớn. Nơi này là trung tâm của Trung Khư giới, là một nơi tai họa chân chính, mỗi một làn gió xẹt qua đều mang theo lực hủy diệt đáng sợ.
Không gian chỗ Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi lại hoàn toàn yên tĩnh, gió lốc bị lực lượng của bọn họ hoàn toàn ngăn cách bên ngoài, không cách nào xâm nhập được chút gì.
Vân Thường ngoan ngoãn đứng bên người Vân Triệt, bàn tay nhỏ nhắn được nắm lấy tràn đầy mồ hôi, nàng không biết hai người ở bên cạnh là ai, lại vì sao cứu nàng, càng không biết bản thân sẽ nghênh đón vận mệnh ra làm sao.
Thân thể nhỏ bé và yếu ớt của nàng căng cứng, vẫn còn chưa hồi hồn lại từ trong hình ảnh thế giới bị chôn diệt trước đó... sinh mệnh và tử vong, ở trước mặt lực lượng và tai họa như vậy, hèn mọn đến thậm chí làm cho người ta không cảm thấy tàn nhẫn.
Vân Triệt xoay người, tay hắn vừa lật, nhéo lên trên cổ tay nữ hài, theo khí tức của hắn dũng mãnh vào, nữ hài thất thố rên lên một tiếng, trên cánh tay của nàng nhất thời hiện lên một đường tử mang sâu thẳm... cách iêm y trắng như tuyết vẫn sáng ngời đến chói mắt.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Đây dường như là một loại lực lượng huyết mạch. Lúc trước nàng bị Lục Bất Bạch phong kín huyền khí nhưng vẫn có thể phóng thích ra, cũng chỉ có loại lực lượng huyết mạch cực kỳ hiếm thấy này.
Người bình thường nhất định khó hiểu loại lực lượng huyết mạch này, nhưng Thiên Diệp Ảnh Nhi là tồn tại hạng nào... thậm chí bộ tộc Phạm Thần của bọn họ chẳng những có lực lượng phạm hồn rất mạnh, cũng có thần lực huyết mạch của riêng mình.
Thân thể nữ hài hơi hơi run rẩy, khẩn trương không dám nói gì, trong đôi mắt sáng trừ bỏ sợ hãi ra còn có kinh ngạc rất sâu... Vì sao hắn có thể khiến cho lực lượng này của ta tự động hiện ra?
Nhìn vết tích màu tím sáng ở trên cánh tay nữ hài, ánh mắt Vân Triệt hơi nheo lại.
Bởi vì, đây rõ ràng là...
Huyền cương!
Huyền cương chỉ thuộc về bộ tộc Vân thị của hắn!
Kể cả sau khi người thiếu nữ này thoát khỏi nhà giam đã phóng thích ra cái gọi là lôi quang về phía Lục Bất Bạch khi chạy trốn... lôi điện pháp tắc súc tích trong đó cũng cực kỳ giống với “Tử Vân công” huyền công gia tộc của Vân gia hắn!
Huyền cương... Tử Vân công... nữ hài này lại họ Vân...
Vân Triệt hỏi:
- Gia tộc của ngươi ở đâu, tại sao lại bị người của Cửu Diệu thiên cung đuổi giết? “Tội tộc” ở trong miệng của bọn họ là có chuyện gì?
Cánh môi Vân Thường mấp máy, nhưng không nói gì, hiển nhiên vẫn còn đang sợ... mặc dù là Vân Triệt cứu nàng ra khỏi tay Lục Bất Bạch.
Giọng điệu của Vân Triệt thoáng chậm lại:
- Ngươi yên tâm, ta đã cứu ngươi thì sẽ không hại ngươi. Hơn nữa ta cũng họ Vân.
Lời nói phen này của hắn cũng không mang đến tác dụng quá lớn... đã trải qua vận mệnh thay đổi, từ trong tới ngoài Vân Triệt đều biến hóa cực lớn, giống như cả người đều bao bọc ở trong u ám, ánh mắt càng lạnh lẽo như đầm sâu. Cho dù bị hắn liếc nhìn một cái đều sẽ cảm thấy lạnh lẽo thất vọng đau khổ.
Huống chi Vân Thường chỉ là một thiếu nữ còn chưa đầy hai mươi tuổi hoa, lại tận mắt nhìn thấy sự đáng sợ của hắn, còn gần hắn như thế.
Nhưng lúc này, trong mắt luôn luôn che phủ sợ hãi của nàng lại khựng lại, rơi vào trên cổ Vân Triệt... Sau đó nàng chủ động mở miệng, phát ra tiếng lầm bầm rất nhẹ:
- Lưu âm thạch...
Vân Triệt: “?”
- Là nữ nhi của ngươi tặng cho ngươi à?
Cánh môi nàng khẽ động, giọng nói rất nhẹ, nhưng vấn đề hơi đột ngột.
“...” Thần sắc Vân Triệt thay đổi rất nhỏ, trả lời:
- Đúng... sao ngươi biết được?
Câu nói sau cùng, hắn gần như vô ý thức nói ra.
- Bởi vì trước khi phụ thân rời đi, ta đã khắc âm thanh của mình ở trên lưu âm thạch... Bọn họ nói chỉ có nữ hài tử ngây thơ mới có thể thích thứ ngây thơ như vậy. Nhưng mà phụ thân lại rất thích, hơn nữa còn treo nó ở trên cổ... Cũng như ngươi.
Vân Triệt: “...”
Vân Thường ngẩng mặt lên nhìn hắn, trong bất tri bất giác dã màn lệ lờ mờ:
- Lợi hại giống như ngươi, lại đeo viên đá bình thường như vậy, cho nên... quả nhiên cũng là nữ nhi của ngươi đưa cho ngươi. Chính là... chính là... cầu ngươi đừng lừa gạt nữ nhi của ngươi, được không?
- ... Có ý tứ gì?
Khóe mắt Vân Triệt giật giật.
- Phụ thân rõ ràng đã từng nói sẽ cả đời đều bảo hộ ta, không để cho ta bị bất cứ kẻ nào tổn thương, nhưng mà... nhưng mà... thế nhưng mà phụ thân lại nói dối... không còn trở về
Giọng Vân Thường run run, nước mắt vỡ đê, lưu âm thạch mà Vân Triệt đeo ở trên cổ xúc động vết thương đau nhất trong đáy lòng nàng.
- Ngươi...
Tâm hồn như bị một lưỡi dao độc vô cùng tàn nhẫn trực tiếp đâm thủng, toàn thân Vân Triệt giật giật, trong nháy mắt trên mặt không còn huyết sắc.
Thiên Diệp Ảnh Nhi tiến lên trước, một phát túm lấy bả vai của Vân Triệt.
Vân Thường không nhận thấy sự khác thường của Vân Triệt, ánh mắt của nàng thủy chung dính ở trên lưu âm thạch:
- Lưu âm thạch thật đẹp, ngươi nhất định có một nữ nhi thật yêu ngươi, cầu ngươi... đừng lừa gạt nàng... được không...
Bởi vì nàng biết “Lừa gạt” này là tàn nhẫn cỡ nào.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh giọng nói:
- Câm miệng! Không được nói nữa!
Đối với Vân Triệt hiện giờ mà nói, trên đời đã không có bao nhiêu thứ có thể làm cho hắn thay đổi sắc mặt... kể cả tử vong.
Mà lời nói nhỏ của nữ hài dưới bị xúc động tiếng lòng mất hồn, ngực Vân Triệt phập phồng kịch liệt, trọn vẹn vài giây mới cứng rắn hòa hoãn lại. hắn hơi cắn răng, vừa định nói chuyện, nhưng nhìn thấy trên má nữ hài chậm rãi chảy xuống nước mắt cùng với đôi mắt không nguyện rời khỏi lưu âm thạch của nàng, lời nói sắp nói ra lại bị cứng rắn nghẹn ở trong cổ.
Cánh tay Vân Triệt phất lên, gạt tay Thiên Diệp Ảnh Nhi ra, dáng người hơi hạ thấp, nói:
- Vân Thường, ngươi nghe, trả lời vấn đề của ta... chỉ cần ngươi trả lời đàng hoàng tử tế, ta sẽ cam đoan... đưa ngươi về gia tộc của ngươi!
Mắt đẹp của thiếu nữ run rẩy, nàng dùng sức lau gò má, nói:
- Hả... ngươi... không gạt người?
Vân Triệt nheo mắt nói:
- Ta cam đoan không lừa ngươi! Lấy danh nghĩa một phụ thân!
- Nhưng mà, chuyện về “Tội tộc” ta, không phải mọi người đều biết đến sao?
Vân Thường nghi hoặc nói, bởi vì ở trong nhận thức của nàng, không chỉ là vị diện của nàng, trung vị, hạ vị cũng đều nên biết mới đúng.
Vân Triệt nói:
- Vậy ngươi nói những gì ngươi biết cho ta là được rồi. Trước ngươi trả lời ta, gia tộc của ngươi tên là gì, ở tinh giới nào.
“...” Thái độ của Vân Triệt đối với Vân Thường khiến chân mày của Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi trầm xuống. Ánh mắt nàng liếc nhìn Vân Thường, chỗ sâu trong đôi mắt chợt hiện lên sát khí sâu thẳm.
Vân Thường trả lời:
- Tội Vân tộc. Đây là cách gọi của mọi người đối với bộ tộc của chúng ta. Tinh giới chỗ chúng ta tên là Thiên Hoang giới.
- Vì sao tên là Tội Vân tộc?
Vân Triệt tiếp tục hỏi. Một chữ “Tội” rõ ràng đã buộc lên tội ấn vĩnh hằng cho gia tộc này.
Trên mặt Vân Thường thoáng ảm đạm, nói nhỏ:
- Bởi vì bộ tộc chúng ta đã từng phạm phải tội lớn không thể tha thứ... ta từng nghe phụt thân nói, trước đây thật lâu, gia tộc chúng ta tên là “Thiên Cương Vân tộc”, kể cả tinh giới cũng không phải tên là Thiên Hoang giới mà là “Thiên Cương Vân giới”, khi đó gia tộc chúng ta là gia tộc thống trị mạnh nhất, tổ tiên của chúng ta còn có tộc trưởng năm đó đều là Đại Giới Vương của tinh giới.
- Tội lớn mà tổ tiên các ngươi phạm phải là gì?
Vân Thường nói:
- Hơn một vạn năm trước, tộc trưởng đại nhân... và tộc trưởng thứ hai khi đó xuất hiện bất đồng rất lớn, sau này vào một ngày nào đó tộc trưởng thứ hai mang theo rất nhiều tộc nhân có ý chí giống hắn chạy ra khỏi Thiên Cương Vân giới... còn trốn ra khỏi bắc thần vực.
Thiên Diệp Ảnh Nhi hừ lạnh một tiếng:
- Chạy ra khỏi bắc thần vực? Kia không phải tìm chết sao?
Một khi người của bắc thần vực bị người của thần vực khác phát hiện ra nhất định gặp phải vây giết. Nhất là ma nhân cường đại càng dễ dàng bị phát hiện. Mà Vân Thường gọi người nọ là “Tộc trưởng thứ hai”, Hắc Ám huyền lực nhất định rất mạnh... huống chi còn không phải chỉ có một mình hắn mà là tổ chức thành đoàn thể trốn đi.
Lấy mẫn cảm của ba phương thần vực đối với Hắc Ám huyền lực, theo Thiên Diệp Ảnh Nhi, đây thật sự không khác gì muốn chết.
- Nghe phụ thân nói, năm đó tộc trưởng thứ hai tìm được phương pháp có thể hoàn toàn tán đi Hắc Ám huyền lực của bản thân.
Vân Thường nói một câu mà cho dù là ai nghe thấy đều sẽ chấn động.
Vân Triệt: “...”
Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ cau mày:
- Hả? Một khi Hắc Ám huyền lực tán ra khỏi người sẽ không có khả năng thoát khỏi, hơn nữa nhất định bị truyền thừa, một khi thành ma nhân, đời sau đều là ma nhân. Ta chưa từng nghe nói tới hắc ám trong huyền lực có thể hoàn toàn xóa đi. Nếu như thật sự có thể thực hiện, sợ rằng ma nhân của bắc thần vực đã sớm phá ổ chạy ra.
Cánh môi Vân Thường mấp máy, không biết biện giải như thế nào.
- Cái giá để thoát khỏi Hắc Ám huyền lực có phải cần tự phế tất cả huyền lực trước không?
Vân Triệt đột nhiên nói.
- Ừm.
Vân Thường ngẫm nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu, trong những thứ nàng biết thật sự có nhắc tới chuyện này.
- Nếu chính là một phần tộc nhân trốn đi, vậy cũng chỉ là chuyện trong tộc các ngươi, tại sao lại rơi vào “Tội tộc” như vậy?
Vân Triệt tiếp tục hỏi.
- Bởi vì khi bọn họ chạy ra khỏi bắc thần vực đã mang đi một món “Thánh vật” được nhiều thế hệ của gia tộc thủ hộ.
- Thánh vật gì?
Thiếu nữ lắc đầu:
- Ta không biết. Nghe phụ thân nói, trong toàn tộc chắc chỉ có tộc trưởng đại nhân biết được đây là cái gì, kể cả phụ thân đều không biết. Món “Thánh vật” đó cho tới nay đều do gia tộc ta thủ hộ. Vạn năm trước tộc trưởng còn chuẩn bị hiến món thánh vật đó cho một Vương giới.. Dường như chính vì nguyên nhân này mà tộc trưởng thứ hai mới có thể mang theo thánh vật trốn ra khỏi bắc thần vực.
Vân Triệt: “...”
- Chuyện này khiến Vương giới rất tức giận, nói bộ tộc chúng ta hiến thánh vật cho ba phương thần vực là bội phản và tội lớn không thể tha thứ, hạ xuống chế tài thật đáng sợ đối với bộ tộc chúng ta.
- Năm đó toàn bộ tiền bối thủ hộ thánh vật bị tru sát, tộc trưởng bị trọng thương, còn bị hạ một loại “Nguyền rủa” thật đáng sợ, hơn nữa vĩnh viễn không thể giải trừ. “Thiên Cương Vân thành” trước kia trở thành “Tội vực” giam giữ bộ tộc chúng ta, Thiên Cương Vân tộc cũng trở thành “Tội Vân tộc” gánh vác tội ấn.
Vân Thường nói những lời này cực kỳ bình thản, không có bi thương, không có không cam lòng đối với vận mệnh. Nàng sinh ra ở trong “Tội vực’, cũng lưng mang cái tên “Tội tộc” mà trưởng thành, đã sớm thành thói quen.
- Cửu Diệu thiên cung ở “Thiên Hoang giới” chỗ gia tộc các ngươi?
Vân Triệt hỏi.
Thiếu nữ gật đầu:
- Ừm. Người của gia tộc chúng ta trừ phi nhận được “Thiên Hoang thần giáo” cho phép, bằng không tuyệt đối không thể tùy tiện rời khỏi “Tội vực”. Nếu như một mình rời đi, bất cứ kẻ nào đều có thể công kích, tru sát chúng ta, phụ thân chính là bị...
Giọng nói nàng dừng lại, đầu cúi xuống, khi mở miệng lần nữa, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều:
- Đây là lần đầu tiên ta rời khỏi “Tội vực”. Bởi vì “Đại nạn” của bộ tộc ta sẽ đến, tộc trưởng nói, cho dù như thế nào đều phải đưa ta thoát đi, nhưng mà... nhưng mà..
- Đại nạn, là cái gì?
Vân Triệt hỏi lại.
“...” Một lần này, Vân Thường trầm mặc thật lâu mới nhẹ nhàng nói:
- Vương giới... lấy Thiên Hoang thần giáo làm người giám sát chế tài Tội Vân tộc, không tìm được về thánh vật, hàn năm giết trăm người của tộc ta... ngàn năm không tìm thấy, tàn sát một nửa bộ tộc của ta... vạn năm không tìm về được... có thể lấy tùy tiện chế tài, kể cả hoàn toàn chôn diệt bộ tộc chúng ta.
-----
Lời tác giả:
- Ps1: Cảm giác cần phải liệt kê trạng thái Huyền cương trước mắt của Vân Triệt: Ở tình huống bình thường là màu cam -> Tà phách là màu vàng -> Phần tâm là màu xanh biếc -> Luyện ngục là màu xanh -> Oanh thiên là màu xanh lam -> Diêm hoàng là màu tím ->?
- Ps2: Hình thái uy lực của Huyền cương cao nhất là màu tím, vả lại thêm vào bảy phần lực lượng của bản thân, vô cùng hiếm thấy. Nhưng rất sớm ~ rất sớm ~ rất sớm trước kia trong bài còn đề cập tới một loại ghi chép duy nhất, nhưng chưa bao giờ có người gặp được, dường như cũng chưa bao giờ xuất hiện là Huyền cương màu vàng kim, có thể thêm vào mười thành lực lượng của bản thân (chính là phân thân thuật?)