Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1578 - Chương 1580: Kiếm Tôn Run Rẩy

. ._790__1" class="block_" lang="en">Trang 790# 1

 

 

 


Chương 1580: Kiếm tôn run rẩy

Chương 1580: Kiếm tôn run rẩy



Chương 1580: Kiếm tôn run rẩy
Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên mở miệng:
- Bắc thần vực có tổng cộng ba Vương giới Diêm Ma, Phần Nguyệt, Kiếp Hồn, ngươi nói Vương giới là cái nào?
- ... Phần Nguyệt.
Đối mặt với Thiên Diệp Ảnh Nhi, Vân Thường rõ ràng càng khẩn trương hơn vài phần, giọng nói cũng nhỏ đi nhiều.
- Hừ, có thể khiến cho Phần Nguyệt Ma thần giới tức giận như thế, xem ra “Thánh vật” mà bộ tộc các ngươi thủ hộ cũng không phải là thứ đơn giản gì.
Đều là Vương giới, Thiên Diệp Ảnh Nhi hiểu biết về Vương giới của bắc thần vực không coi là nhiều, cũng không tính ít.
Nhất là...
Trong đầu nàng lóe lên bóng dáng của một nữ nhân... cùng với cái tên khiến Giới Vương các Vương giới của ba phương thần vực khi đọc đến tên đều lạnh hồn.
Vân Triệt không hỏi nữa, hắn đứng thẳng người, nhìn phương xa, tầm mắt dừng lại rất lâu, sau đó đột nhiên đưa tay đặt ở trên đầu Vân Thường, huyền quang chợt lóe trong lòng bàn tay, thân thể Vân Thường khẽ chấn động, ý thức hoàn toàn không có, ngã xuống đất.
Vân Triệt đưa tay đỡ lấy thân thể nàng, ngón tay điểm vào mi tâm nàng, Huyền cương nhất thời xâm nhập vào trong tâm hải của nàng, rất nhanh đã buông nàng ra.
Hán không đọc lấy trí nhớ của nàng, chính là xác nhận tính chân thật trong lời nói mới vừa rồi của nàng... Sự thật là nàng không hề nói dối một chữ.
Vân thị... Huyền cương... tử lôi... vạn năm...
Rất ăn khớp, tất cả đều rất ăn khớp.
Ăn khớp đến làm cho người ta dựng cả tóc gáy.
Nhìn thoáng qua thiếu nữ hôn mê ở trong lòng Vân Triệt, Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Hiện giờ nên giải thích rõ ràng với ta đi!
- Nàng chắc là tộc nhân của ta.
Vân Triệt nói.
- Ngươi... tộc nhân?
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu chân mày lại, nơi này chính là bắc thần vực.
Vân Triệt giơ cánh tay trái, một đường sáng xanh hiện lên trong khoảnh khắc.
Đường sáng xanh này phóng thích ra uy thế còn hơn Vân Thường không biết bao nhiêu lần. Nhưng hình dạng của nó, còn có thần tức huyết mạch chỉ thuộc về nó này cũng gần như giống nhau như đúc.
Thiên Diệp Ảnh Nhi trầm mặc ngắn ngủi, sau đó nói:
- Thiên Cương Vân tộc năm đó chạy ra khỏi bắc thần vực... ngươi là đời sau của bọn họ?
Vân Triệt nói:
- Rất có thể là vậy. Bởi vì thời gian, dòng họ, huyền công, lực lượng Huyền cương... đều hoàn toàn ăn khớp.
- Hắc Ám huyền lực của ngươi cũng kế thừa như thế?
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói, nhưng ngay lập tức sắc mặt của nàng lại thay đổi:
- Không đúng! Bộ tộc Vân thị ở Huyễn Yêu giới của ngươi, phụ mẫu ngươi, nữ nhi của ngươi, tộc nhân của ngươi đều không tồn tại Hắc Ám huyền lực, bằng không ta không có khả năng không hề phát hiện ra.
Vì khoảng thời gian làm nô cho Vân Triệt, nàng gần như đều từng tiếp xúc với tất cả mọi người ở bên người Vân Triệt.
Vân Triệt không buông thiếu nữ đang ngủ say trong lòng xuống, không biết là quên hay là theo bản năng không tình nguyện, hắn nhìn phương xa, hơi thất thần nói:
- Khởi nguyên của bộ tộc Vân thị chúng ta ở Huyễn Yêu giới đó là vạn năm trước... Xa hơn trước đó, cho dù trong lịch sử Huyễn Yêu giới hay là tổ điển đều không hề có ghi chép lại.
Thiên Diệp Ảnh Nhi: “...”
- Vạn năm trước, vương tộc Huyễn Yêu trải qua nhiều năm chinh chiến, cuối cùng thống nhất Huyễn Yêu giới, bộ tộc Vân thị ta có công lao lớn nhất, cho nên đứng hàng đầu mười hai gia tộc thủ hộ, lực lượng Huyền cương riêng có càng không ai không biết. Nhưng mà bộ tộc cường đại như thế, lực lượng Huyền cương đặc thù như thế, trong lịch sử Huyễn Yêu giới trước đó lại không hề có ghi chép lại, bản thân đã là chuyện cực kỳ không bình thường.
- Đã từng nghe phụ thân nói, năm đó vương tộc Huyễn Yêu có đại ân đối với bộ tộc Vân thị chúng ta, cho nên tổ tiên quyết định toàn tộc bỏ qua quá khứ, từ đó trung thành với vương tộc Huyễn Yêu. Mà lời giải thích này, sợ rằng kể cả phụ thân cũng không hoàn toàn tin tưởng.
- Chính là thời gian lâu dài, khởi nguyên của bộ tộc Vân thị rốt cuộc ở nơi nào cũng không có ai để ý nữa.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn chăm chú dáng vẻ bây giờ của Vân Triệt, hiển nhiên, hắn nhận lấy xúc động rất lớn.
Vân Triệt nhắm mắt lại, dần dần miêu tả hình ảnh không tự chủ dệt thành trong đầu:
- Vạn năm trước, Thiên Cương Vân tộc thống lĩnh Thiên Cương Vân giới, vì trong tộc ý kiến bất đồng và “Thánh vật” được thủ hộ bị người mơ ước, tộc trưởng thứ hai và một phần tộc nhân mang theo thánh vật chạy ra khỏi Thiên Cương Vân tộc, thoát ra khỏi bắc thần vực, một đường bỏ mạng đi về phía đông, rơi xuống Huyễn Yêu giới của Lam Cực tinh.
- Cũng lấy phương thức đặc thù nào đó tán đi tất cả tu vi và huyết mạch chân ma được hưởng làm cái giá, thoát khỏi Hắc Ám huyền lực... nhưng lực lượng ma cương đâm sâu vào huyết mạch lại thần kỳ giữ lại được, cũng đổi tên là “Huyền cương”.
- Ở vị diện Lam Cực tinh kia, tốc độ và giới hạn cao nhất có thể đạt tới khi bọn họ tu luyện lại một lần nữa không thể so sánh nổi khi ở bắc thần vực. Rất có thể, trước khi bọn họ hoàn toàn trưởng thành đã gặp phải đại nạn, được Vương tộc Huyễn Yêu cứu, sau đó quyết định toàn tộc đi theo.
- Đã là báo ân, cũng mượn chuyện này một lần nữa định ra thân phận và tương lai cho toàn tộc.
- Mặc dù bị vị diện hạn chế, nhưng nhận thức huyền đạo của bọn họ làm cho bọn họ vẫn nhanh chóng trở thành gia tộc mạnh nhất Huyễn Yêu giới, trợ giúp Vương tộc Huyễn Yêu thống nhất Huyễn Yêu giới, cũng trở thành đứng đầu mười hai gia tộc thủ hộ, địa vị ở Huyễn Yêu giới cũng gần bằng với Vương tộc Huyễn Yêu.
- Từ đó thân phận của bọn họ là gia tộc thủ hộ của Vương tộc Huyễn Yêu. Không có ai biết được lai lịch và quá khứ của bọn họ, bắc thần vực còn có Thiên Cương Vân tộc cũng vĩnh viễn không có khả năng tìm được bọn họ đã mất đi khí tức hắc ám.
- Nhưng bọn họ không muốn sửa đổi dòng họ, thần lực đặc thù chảy xuôi trong huyết mạch cùng với lôi điện huyền công mà bọn họ tu luyện đều là ấn ký không cách nào hủy diệt đi được.
Vân Triệt thuật lại không thể nghi ngờ đang nói cho Thiên Diệp Ảnh Nhi biết đây tất cả đều không phải chỉ là suy đoán và phán đoán của hắn. Nàng cau mày nói:
- Thật sự phù hợp đến mức độ như vậy? Đợi chút... “Thánh vật” kia đâu? Đây chẳng lẽ cũng có “Phù hợp”?
- “Thánh vật” kia ở ngay trên người ta.
Vân Triệt mở to mắt, mắt khẽ hiện quang mang kỳ lạ.
- Là cái gì?
- Ngươi không nên hỏi.
- Hừ.
Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ hừ.
Năm đó sau khi trở lại Huyễn Yêu giới, có một việc Vân Triệt vẫn luôn luôn nghi hoặc.
Đó là tất cả mọi người đều biết “Luân hồi kính” là chí bảo tối cao của Vương tộc Huyễn Yêu, nhưng mà khi hắn mang theo Luân hồi kính trở lại Huyễn Yêu giới, tiểu Yêu Hậu cầm lấy Yêu Hoàng tỳ từ trong tay hắn... nhưng chưa bao giờ đòi hắn Luân hồi kính.
Không chỉ có tiểu Yêu Hậu, kể cả Vân Khinh Hồng vẫn luôn luôn hoàn toàn trung thành với Vương tộc Huyễn Yêu cũng chưa bao giờ đề cập đến muốn hắn trả Luân hồi kính lại cho Vương tộc Huyễn Yêu.
Sau này hắn và tiểu Yêu Hậu lập gia đình, khi hắn thuận miệng hỏi đến chuyện này, tiểu Yêu Hậu nói thẳng lấy Luân hồi kính làm của hồi môn... A không, làm sính lễ đưa cho hắn.
Một chí bảo mà nhiều thế hệ vương tộc thủ hộ, sau khi trả lại nhưng chưa bao giờ bị cường thế đòi về, ngược lại... quả thật có thể nói thật tùy tiện đưa cho hắn... Huống chi tiểu Yêu Hậu còn là một người cực kỳ cường thế và giữ vững nguyên tắc.
Lúc đó tuy rằng Vân Triệt cảm thấy có phần không hợp với lẽ thường, nhưng chuyện tốt hắn chiếm tiện nghi lớn này, hắn tự nhiên không cần thiết đi nghiên cứu đến cùng.
Lúc này nghĩ đến... Luân hồi kính có lẽ là vật của chính Vân gia hắn.
Có lẽ là một đời gia chủ nào đó hiến nó cho Vương tộc Huyễn Yêu... Nhưng tộc trưởng thứ hai năm đó tình nguyện mang theo nó trốn đi cũng không muốn để cho nó rơi vào trong tay Vương giới, khả năng này thật nhỏ.
Cũng có lẽ vì nguyên nào đó bị bại lộ ra, để tránh bị mơ ước nên đã tuyên bố với bên ngoài là vật của Vương tộc Huyễn Yêu, thật ra vẫn luôn ở bên trong Vân gia... Năm đó phu thê Vân Khinh Hồng mang theo Luân hồi kính đến Thiên Huyền đại lục, đó là chứng minh vô cùng tốt.
Nếu chỉ là một hai điều còn có thể là trùng hợp. Nhưng tất cả toàn bộ, thậm chí kể cả đồ vật đều hoàn toàn phù hợp... Cho dù không thể tưởng tượng được cũng không thể không tin tưởng.
- Hóa ra khởi nguyên của bộ tộc Vân thị chúng ta lại có khả năng ở mảnh ma vực này..
Vân Triệt thở nhẹ một hơi, đây là một chuyện trước kia cho dù như thế nào hắn đều khó có khả năng nghĩ đến. Không cách nào tưởng tượng được nếu như phụ thân còn tại thế, sau khi biết được chân tướng này sẽ có phản ứng như thế nào.
- Ngươi muốn xác nhận chuyện này?
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói.
Vân Triệt nói:
- Sẽ đi. Nhưng không phải là hiện tại. Nửa năm tiếp theo chúng ta sẽ lưu lại ở đây. Trước mắt nơi này thật sự là chỗ thích hợp nhất đối với chúng ta.
- Vậy còn nàng ta?
Thiên Diệp Ảnh Nhi đưa mắt chỉ Vân Thường.
- Để cho nàng đi theo chúng ta đi.
Ánh mắt Vân Triệt có trốn tránh trong khoảnh khắc, thiếu nữ trong lòng... nàng không phải là Vân Vô Tâm, nhưng xúc cảm bình yên rúc vào trong lòng hắn này lại mang đến cảm giác biết rõ là hư ảo nhưng không muốn tan biến đi:
- Đã đáp ứng đưa nàng về, ta sẽ làm được.
Khóe môi Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ nhếch, hai tay khoanh trước ngực, quái gở nói:
- Đi theo chúng ta? Để cho nàng ta nhìn chúng ta tu luyện mỗi ngày? Nói như vậy, ngươi định ngoài tu luyện ra còn chơi một ít tươi mới?
Vân Triệt buông Vân Thường xuống, cũng bày ra một kết giới cỡ nhỏ ở trên người nàng, để tránh cho nàng bị gió bão làm thương tích. Khi đứng lên ánh mắt đã hoàn toàn lạnh lẽo:
- Sáu tháng tiếp theo ta sẽ luyện hóa toàn bộ băng hoàng thần lực trong cơ thể ta, thêm với dung hợp ma huyết và hấp thu khí tức nơi này. Nửa năm sau, cho dù không thể thành Thần Quân cũng đủ để đến Thần Vương chí cảnh.
- Về phần ngươi... ngoài làm tốt lô đỉnh của ngươi, ngươi cũng nên chính thức tu luyện Kiếp Thiên ma công thuộc về ngươi.
- Có máu ma đế làm gốc, Vĩnh Dạ huyễn ma điển làm cơ sở, hơn nữa với cái tên Phạm Đế thần nữ của ngươi... nửa năm sau, ngàn vạn lần đừng để cho ta thất vọng.
- Huyền lực của ta và ngươi thì sao?
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhàn nhạt hỏi.
- Nếu ta là Thần Vương chí cảnh, ngươi sẽ là Thần Quân chí cảnh. Nếu ta là Thần Quân, vậy... ngươi quay về Thần Chủ.
Vân Triệt dùng giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt nói ra lời mà bất cứ huyền giả nào nghe được đều không thể tưởng tượng nổi.
Ánh mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ động, chân mày hơi trầm xuống:
- Ngươi đang khống chế sự khôi phục của ta?
Vân Triệt lạnh lùng nói:
- Trên đời này chỉ có ta có thể khôi phục huyền mạch của ngươi. Trước khi ta thật sự chính thức tu thành “Hắc ám vĩnh kiếp”, có thể hoàn toàn khống chế được ngươi, ta sẽ không để cho thực lực của ngươi vượt qua ta!
Thiên Diệp Ảnh Nhi nheo mắt vàng lại, sau đó nhàn nhạt nở nụ cười:
- Mặc dù để cho ta sớm khôi phục sẽ có ưu việt đối với ngươi, nhưng ta thật thưởng thức lựa chọn của ngươi.
Vù!!
Một trận gió bão đáng sợ đánh úp lại, che đi bóng dáng của Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi, cũng nuốt đi tất cả trong tầm mắt.
Trung tâm của Trung Khư giới, nơi tai họa mà tất cả huyền giả của U Khư năm giới nghe thấy đã sợ mất mật lại trở thành chỗ tu luyện Vân Triệt lựa chọn vào giai đoạn hiện tại.
... ...
Biên giới Trung Khư giới.
Đại Giới Vương của Đông Khư giới, Tây Khư giới, Bắc Khư giới cùng với vô số cường giả đều táng thân ở Trung Khư giới, trong khoảng thời gian ngắn có thể nghĩ đến ba đại giới này hỗn loạn ra sao.
Trung Khư giới bị Nam Hoàng thần quốc khống chế, cũng hạ nghiêm lệnh cấm, huyền giả gì đều không thể bước vào nửa bước.
Ngay trong khi U Khư năm giới đại loạn, một khí tức đáng sợ lại lấy tốc độ cực nhanh mang theo lệ khí tận trời nhằm thẳng Trung Khư giới... Nhưng mà ngay khi hắn tới gần biên giới Trung Khư giới, một giọng nói nữ tử đột nhiên vang lên khiến cho thân thể của hắn khựng lại.
- Tàng Kiếm tôn giả, đến đây có chuyện gì?
Người này chính là Tàng Kiếm tôn giả cung chủ Tàng Kiếm cung của Cửu Diệu thiên cung, sư tôn của Bắc Hàn Sơ!
Hắn đuổi theo người của Tội Vân tộc bỏ chạy đi, cũng bắt được người mang về Cửu Diệu thiên cung, trên đường còn nhận được truyền âm của Bắc Hàn Sơ, biết được trong lúc vô tình Bắc Hàn Sơ bắt được một thiếu nữ được tất cả tội tộc nỗ lực bảo hộ, thân phận nhất định không tầm thường.
Hắn vốn ở Cửu Diệu thiên cung chờ Bắc Hàn Sơ và Lục Bất Bạch trở về, nhưng có được lại là tin tức hồn tinh của hai người đều đã bị vỡ vụn.
Hắn nhất thời như điên vội xông tới.
- Ngươi là ai?
Hắn trầm giọng hỏi. Nữ tử trước mắt một thân cung thường vàng sáng, đầu đội mũ ngọc rèm châu, không nhìn thấy dung nhan, lại mơ hồ phóng thích ra vẻ sang trọng phi phàm.
Khí tức huyền lực Thần Linh cảnh lại dám ngăn cản trước người hắn.
Giọng nữ tử mềm mại như nước:
- Bản cung Nam Hoàng Thiền Y, Tàng Kiếm tôn giả đã là sư tôn của Bắc Hàn Sơ, nên biết tên bản cung đi.
Lệ khí toàn thân Tàng Kiếm tôn giả dâng lên, một luồng khí tức mạnh mẽ ép tới Nam Hoàng Thiền Y:
- Ngươi chính là nữ oa Nam Hoàng có mắt không tròng, không nhận Sơ nhi của ta? Ngươi tới vừa vặn! Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Là ai giết Sơ nhi... nói!!
- Là ta giết hắn rồi, ngươi định như thế nào?
Nam Hoàng Thiền Y thản nhiên nói.
- Ngươi? A... chỉ bằng ngươi?
Tàng Kiếm tôn giả dưới tức giận, đột nhiên nhận ra không thích hợp... Dưới uy áp của hắn, một nữ tử chỉ là Thần Linh cảnh sớm nên sợ hãi muốn vỡ, nàng lại vẫn còn bình tĩnh như thế!
- Đúng, chỉ bằng ta.
Nam Hoàng Thiền Y vẫn nói nhỏ, nàng chậm rãi giơ ngón tay lên, một chiếc nhẫn tối đen chiếu vào trong tầm mắt của Tàng Kiếm tôn giả.
Trong lòng Tàng Kiếm tôn giả quá giận, hắn vừa định cười lạnh... Nhưng đột nhiên, hai mắt của hắn giống như bị vô số cây cương châm đâm vào, đột ngột trừng đến lớn nhất.
Hắn trợn mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn màu đen ở trên tay Nam Hoàng Thiền Y, hai mắt vốn đầy giận bắt đầu kịch liệt run run, sau đó hai tay, hai chân của hắn thậm chí toàn thân đều điên cuồng run rẩy lên, mỗi một thần sắc trên mặt, từng bộ phận trên người đều chứa đầy sợ hãi cực hạn.
- Ngươi... ngươi là...
Hắn há mồm, phát ra âm thanh hoàn toàn vặn vẹo.
- Bản cung giết Bắc Hàn Sơ, còn có Lục Bất Bạch, ngươi chuẩn bị tới hỏi tội sao?
Nam Hoàng Thiền Y hỏi, giọng nói vẫn mềm nhẹ như trước.
Nhưng lọt vào trong tai Tàng Kiếm tôn giả lại giống như giọng nói ác ma âm trầm đoạt mệnh nhất.
Hắn lắc mạnh đầu, lắc đầu giống như điên, đôi mắt trợn to đến sắp phá nát, miệng không ngừng há hốc còn chưa phát ra âm thanh, thân thể đã xụi lơ quỳ xuống:
- Không... không... không dám... cầu... cầu... tha mạng...
Nam Hoàng Thiền Y thong thả nói:
- Trở về nói cho tông chủ các ngươi biết, trăm năm tiếp theo, người của Cửu Diệu thiên cung không được tới gần U Khư năm giới nửa bước. Mặt khác, “Cái bóng” chúng ta không thể bị người biết. Nếu như tiết lộ ra chút gì, Cửu Diệu thiên cung các ngươi đã có thể triệt để không còn.
Nàng không giải thích vì sao mình giết Bắc Hàn Sơ... bởi vì không cần thiết.
- A...
Tàng Kiếm tôn giả ít dám tin tưởng mình còn có thể giữ được mạng, hắn gật đầu, dập đầu... dưới kinh hãi sợ sệt cực độ, trừ bỏ làm vậy ra, dường như hắn không biết làm gì cả.



 

 

 

Bình Luận (0)
Comment