.
._790__2" class="block_" lang="en">Trang 790# 2
Chương 1581: Mầm mống của Tà thần -- phong
Chương 1581: Mầm mống của Tà thần -- phong
Chương 1581: Mầm mống của Tà thần -- phong
[Cảnh báo: một chương có lượng tin tức có thể thật quỷ dị. <- lời tác giả]
Trung Khư giới, tháng đầu tiên Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi lưu lại.
Ngón tay Vân Triệt điểm lên sau lưng Vân Thường, kéo theo huyền khí của Vân Thường cấp tốc lưu chuyển, sau đó nhẹ nhàng đẩy.
Rắc rắc!
Chín đường lôi quang đồng thời thoáng hiện, bùng nổ trong khoảnh khắc, trải rộng ra một lôi vực uy lực kinh người, rõ ràng đều nhiễu loạn gió lốc khu vực chung quanh.
Hai tay Vân Thường khựng lại giữa không trung, cánh môi há hốc thành hình chữ “O” cực lớn, ngơ ngác nói:
- Đây thật sự là... lực lượng của ta? Chính là biến hóa nhỏ như vậy, lại... lại...
- Gia tộc các ngươi gọi môn huyền công này là gì?
Vân Triệt hỏi.
- Thiên cương lôi vân công.
Vân Thường thật thông minh trả lời. Bộ tộc bọn họ gần như tất cả các thứ đều mang theo hai chữ “Thiên cương”. Bởi vì đây là kiêu ngạo và dấu hiệu của bộ tộc bọn họ.
Huyền cương ở trên người Vân Triệt cũng có tên là “Thiên cương thần lực”, nhưng mà ở trong miệng người bên ngoài lại lấy “Ma cương” làm xưng hô.
- Cẩn thận nhớ kỹ biến hóa ta dạy cho ngươi, một lần nữa tu luyện thiên cương lôi vân công.
Thiên cương lôi vân công đó là Tử Vân công của Vân gia hắn. Nhưng mà Vân Triệt lấy Tử Vân công làm cơ sở, dung hợp với thiên đạo kiếp lôi, sáng tạo ra thiên đạo kiếp lôi công có uy lực cực lớn.
Vân Thường không cách nào sử dụng sai khiến thiên đạo kiếp lôi, nhưng dung nhập pháp tắc biến hóa, vẫn sẽ làm tăng lớn uy lực của thiên cương lôi vân công.
- Ta... ta có thể dạy nó cho tộc nhân không?
Vân Thường hơi bất an hỏi.
- Tùy ý.
Vân Triệt trả lời.
Đối với người khác mà nói, huyền công có chút tiến hóa đều là chuyện lớn chấn động toàn tộc. Nhưng ở chỗ Vân Triệt... cho tới bây giờ đều là tiện tay nhặt lấy.
Kể cả chiêu thức của Tà thần và thiên lang đều có thể dung hợp biến đổi ở trong tay hắn, huống chi chính là thiên cương lôi vân công.
Vân Thường vui vẻ cười cười:
- Cám ơn tiền bối. Tiền bối thật sự rất lợi hại. Nhưng mà... tiền bối đã cứu ta, còn đáp ứng đưa ta về gia tộc, hiện giờ lại dạy ta thiên cương lôi vân công lợi hại hơn... tại sao tiền bối phải đối xử tốt với ta như vậy?
- Bởi vì chúng ta đều họ Vân.
Vân Triệt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng.
Giọng Vân Thường nhỏ đi, sau đó lại lắc đầu, lại tràn đầy miệng cười:
- Nhưng mà, người họ Vân khác đều sẽ cố hết sức phủi sạch quan hệ với tội tộc ta. Tiền bối, tiền bối thật sự là một người tốt.
Vân Triệt cười nhạt:
- Người tốt? Ta không phải là người tốt, càng không muốn làm người tốt. Đừng lấy hai chữ này đến sỉ nhục ta.
- Hả?
Vân Thường sửng sốt, nàng rõ ràng đang khen, vì sao hắn lại nói đó là “Sỉ nhục”?
Vân Triệt đột nhiên giơ tay điểm vào mi tâm của Vân Thường, một giọt long hi ngọc dịch vô cùng trân quý theo huyền lực của hắn dung nhập vào trong cơ thể thiếu nữ, không tiếng động luyện hóa. Sau đó hắc ám vĩnh kiếp phát động, không tiếng động thay đổi ma thân của nàng, để cho thân thể của nàng với Hắc Ám huyền lực đạt đến trạng thái phù hợp hoàn mỹ.
Đây là lần thứ hai Vân Triệt dùng lực lượng “Hắc ám vĩnh kiếp” sơ cấp nhất dung hợp hoàn mỹ thân thể của “Ma nhân” với Hắc Ám huyền lực, không còn cần lo lắng không khống chế được với bị phản phệ... lần đầu tiên là lấy Đông Phương Hàn Vi làm thí nghiệm.
Thân thể thay đổi, nàng cảm thấy thoát thai hoán cốt hoàn toàn triệt để. Tuy rằng tuổi Vân Thường còn nhỏ, nhưng nàng biết biến hóa như thế này là một loại thần tích như thế nào, nàng ngơ ngác nhìn hai tay của mình, cảm nhận được Hắc Ám huyền khí trong cơ thể hoàn toàn không giống với trước kia... giống như đang ở trong mộng.
Qua hồi lâu nàng mới như từ trong mộng bừng tỉnh lại, quỳ gối bái Vân Triệt... nhưng đầu gối còn chưa chạm đất đã bị Vân Triệt ngăn cản:
- Không cần.
- A...
Vân Thường kêu khẽ một tiếng, nàng ngửa mặt lên, trong mắt tràn đầy ánh sáng kích động và sùng bái, sau đó vô cùng nghiêm túc nói:
- Vân Thường cảm tạ ơn tái tạo của tiền bối... Cả đời Vân Thường đều sẽ không quên.
Vân Triệt quay mặt đi, không đụng chạm vào ánh mắt của nàng, lạnh lùng nói:
- Hiện giờ ngươi đã có thể hoàn mỹ khống chế Hắc Ám huyền lực. Cho dù rời khỏi bắc thần vực, chỉ cần ngươi không cố tình bại lộ, cũng sẽ không thể bị dễ dàng nhận thấy được Hắc Ám khí tức... nói cách khác, chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi có thể rời khỏi bắc thần vực, vĩnh viễn thoát khỏi nhà giam này.
Vân Thường thong thả mà kiên quyết lắc đầu:
- Không, ta muốn trở về.
Vân Triệt cười lạnh:
- Hừ, thật sự hồn nhiên mà lại quật cường. Uổng phí tộc nhân của ngươi mạo hiểm nguy hiểm lớn như vậy để cho ngươi chạy ra.
Hắn không khuyên nhủ nửa câu, nói;
- Đã cậy mạnh như vậy, thế tu luyện cẩn thận thứ ta dạy cho ngươi đi. Đừng chỉ biết làm một gánh nặng!
Vân Thường cắn môi, đột nhiên nói:
- Tiền bối, ta có thể bái tiền bối làm thầy không?
- Không thể!
Vân Triệt cự tuyệt, xoay người rời đi, không để cho nàng có cơ hội tiếp tục mở miệng.
----
Trong bất tri bất giác, cách ba phương thần vực hạ lệnh nhất định diệt trừ đối với Vân Triệt đã đi qua hơn nửa năm. Thời gian trôi đi không hề khiến mức độ đuổi giết chậm lại, ngược lại chặt chẽ ác liệt.
Nhất là Trụ Thiên thần giới, người phán quyết thậm chí người thủ hộ đều dốc toàn bộ lực lượng, gần như trừ bỏ đuổi giết Vân Triệt ra đã bất chấp chuyện gì khác.
Mức độ quá lớn khó tránh khỏi làm cho người ta sinh nghi, đủ loại lời đồn đoán đã nổi lên bốn phía, nhưng bọn họ không hề quan tâm.
Đông thần vực, Nguyệt Thần giới.
Kết giới phong bế hồi lâu chậm rãi mở ra, một bóng dáng hư ảo như tiên kéo theo váy quấn quanh tử nguyệt thần dài chậm rãi đi ra.
Thiếu nữ luôn luôn thủ hộ bên ngoài nhẹ nhàng bái:
- Cung nghênh chủ nhân xuất quan.
Hạ Khuynh Nguyệt mở mắt đẹp, nhẹ nhàng nói;
- Liên Nguyệt và Ngọc Nguyệt đâu?
- Thưa chủ nhân, Liên Nguyệt vẫn ở Long Thần giới, nghe ngóng tung tích của Long hậu. Ngọc Nguyệt... nàng đi bắc cảnh.
Cẩn Nguyệt trả lời, nhẹ nhàng đứng dậy.
- Bắc cảnh? Vì sao đi bắc cảnh? Hay có tin tức của Vân Triệt rồi?
Cẩn Nguyệt trả lời:
- Không, rất lâu không tìm được tung tích của Vân Triệt, bên chỗ Trụ Thiên lại không chịu tin tưởng Vân Triệt đã chết mà cho rằng hắn cực kỳ có khả năng đã trốn vào bắc thần vực. Mấy ngày trước đã liên hợp các Vương giới đi tới bắc cảnh, thương nghị xâm nhập vào bắc thần vực như thế nào.
Hạ Khuynh Nguyệt thản nhiên, lạnh lùng nói:
- Chẳng qua là nhất thời váng đầu mà thôi. Bọn họ sẽ không xông vào. “Nanh vuốt” của “Diêm Ma” với “Cái bóng” của “Ma hậu” trải rộng bắc thần vực... bọn họ sẽ không nhanh chóng quên được kết cục bị cướp hồn năm đó.
Nàng không tiếp tục quan tâm chuyện này, ngược lại hỏi:
- Bên chỗ Ngâm Tuyết giới như thế nào?
- Thưa chủ nhân, tin tức Băng Hoàng thần tông là nửa sư môn của chủ nhân đã sớm tản ra... Mặt khác, Đại Giới Vương mới nhậm chức của Viêm Thần giới Hỏa Phá Vân cũng công khai tuyên truyền ra với bên ngoài xâm phạm Ngâm Tuyết giới tương đương với xâm phạm Viêm Thần giới. Cho nên cho tới bây giờ không còn có ai vì Vân Triệt mà xúc phạm Ngâm Tuyết giới.
Cẩn Nguyệt lặng lẽ liếc nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, nhỏ giọng hỏi:
- Chủ nhân, tỳ nữ có một chuyện không rõ. Chủ nhân muốn tự tay giết Vân Triệt, còn xóa đi tất cả dấu vết quá khứ, vì sao chỉ riêng đối với Ngâm Tuyết giới..
Hạ Khuynh Nguyệt lạnh giọng nói:
- Không quan trọng. Truyền lệnh các nguyệt thần, nguyệt thần sử, ba canh giờ sau vào Nguyệt Linh điện.
- Dạ... A!
Cẩn Nguyệt đột nhiên phát ra tiếng kêu, ánh mắt liếc nhìn về phía ngực của Hạ Khuynh Nguyệt.
Hạ Khuynh Nguyệt nhíu mày nguyệt:
- Sao vậy?
Cẩn Nguyệt đưa tay:
- Chủ nhân, ngài... mặt gương của ngài, nứt rồi.
Hạ Khuynh Nguyệt cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng nâng gương đồng luôn luôn đeo ở trên cổ, mặt gương Nguyệt Vô Cấu lưu lại cho nàng.
Bên trên ấn một vết nứt dài nhỏ... Nhưng nàng không hề biết nó bị nứt ra từ khi nào.
Tay nâng gương đồng, nàng cứ giật mình ở đó, hồi lâu chưa động... Cẩn Nguyệt khẽ cắn môi, ánh mắt trong veo. Bởi vì nàng biết đây là thứ Hạ Khuynh Nguyệt quý trọng nhất, bất cứ lúc nào, kể cả khi tắm rửa đều sẽ không rời khỏi người.
Bình thường càng bảo hộ đến mức tận cùng, nhưng vì sao lại xuất hiện vết nứt?
Gương đồng nhẹ nhàng mở ra ở trong tay nàng... Trong nháy mắt đó, thân hình Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên cứng đờ, tiếp theo nàng nhắm mắt lại, gương đồng cũng vô lực khép kín.
Chậm rãi, bàn tay ngọc của Hạ Khuynh Nguyệt bóp chặt, lại bóp chặt, một chút tử mang lóe lên, theo ngón tay của nàng truyền đến âm thanh “Rắc” thanh thúy... vết nứt trên gương đồng càng lan tràn thêm.
Nàng thở dài một tiếng thật nhẹ, thật ngân nga, sau đó tay áo khẽ phất, mảnh gương đồng kia rời tay bay ra, rơi về phía Cẩn Nguyệt đang ngây ngốc:
- Giúp ta hủy nó đi.
- A!
Cẩn Nguyệt vô thức tiếp nhận, trong tầm mắt đã không còn bóng dáng của Hạ Khuynh Nguyệt. Nàng kinh ngạc nâng gương đồng, không biết làm sao.
----
Trung tâm hỗn độn, Thái sơ thần cảnh, một nơi không có sự sống tên là “Vô chi thâm uyên”, hắc ám vô tận đang hiện lên, ở trong ghi chép lại, trong trí nhớ mãi mãi như thế.
Chính là mơ hồ giống như đang lay động lên âm thanh gì.
----
Bắc thần vực, Trung Khư giới.
Bão cát nơi này vẫn cuồng bạo như trước, tràn ngập như vô số tiếng ma quỷ gào khóc.
Thời gian nửa năm đảo mắt đã qua, mà Nam Hoàng Thiền Y cũng tuân theo hứa hẹn của nàng, trong khoảng thời gian này chưa từng có ai quấy rầy Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi, kể cả nàng.
Thần lực cuối cùng mà băng hoàng thần linh đã ban cho Vân Triệt trước khi tiêu tán cũng trong một ngày này hoàn toàn hoàn thành luyện hóa.
Trong bão cát cuồng bạo, vào lúc này đi ra hai bóng dáng.
Vân Triệt nắm lấy Vân Thường, chậm rãi đi vào chỗ cuối cùng của Trung Khư giới, cũng là chỗ sâu nhất của gió lốc.
Nửa năm trước, đối mặt với gió lốc nơi trung tâm này, hắn còn cần phải thêm chống đỡ. Nhưng hiện giờ mặc cho những bão cát này lại cuồng bạo thêm nữa cũng không cách nào thương tổn được hắn chút gì, thậm chí không cách nào thổi tóc và góc áo của hắn bay lên.
Lực lượng hắn bao phủ trên người Vân Thường cũng khiến cho nàng hoàn toàn không bị gió lốc gây thương tích.
- Tiền bối, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?
Vân Thường hỏi.
- Đi tìm một món đồ.
Vân Triệt nói.
- Nơi này thật đáng sợ.
Tuy rằng không bị gió lốc gây thương tích, nhưng từng màn trước mắt là thiên tai hủy diệt chân chính, nàng không thể nào không sợ, đoán chừng cất bước trong đó đều cần dũng khí rất lớn.
Vân Triệt nói:
- Nữ nhân kia càng đáng sợ hơn. Nếu như không mang ngươi theo bên người, nàng sẽ giết ngươi.
Vân Thường không hiểu:
- A? Vì sao? Thiên Ảnh tỷ tỷ rõ ràng ôn nhu như vậy.
“...” Vân Triệt không giải thích.
Đột nhiên, gió lốc dừng lại, bão cát vốn che trời phủ đất vô ảnh vô tung biến mất trong nháy mắt.
Bước chân của Vân Triệt cũng dừng lại, thiếu nữ nắm trong tay đang há hốc miệng, kinh ngạc đến ngây người nhìn một màn không cách nào lý giải nổi ở trước mắt.
Gió lốc tan hết, thế giới trước mắt hoàn toàn bằng phẳng, bị gió lốc hàng năm cắt gọt trong như mặt gương.
Trung tâm thế giới san bằng còn sót lại một gió lốc nho nhỏ. Bên trong gió xoáy, một điểm xanh nhỏ giống như ngôi sao đang lóe lên.
Vân Triệt khẽ lẩm bẩm
- Lại ở bắc thần vực, đây cũng là số mệnh sao.
Vân Thường quay đầu sang, hoàn toàn không nghe hiểu được lời Vân Triệt tự nói.
Trong cơ thể, huyền khí đang không bị khống chế sôi trào lên, thế giới huyền mạch sáng lên bốn quang hoa màu đen, đỏ, lam, tím, Vân Triệt chìa tay, lòng bàn tay hướng về phía ánh sao màu xanh biếc kia...
Nhất thời, ánh sao màu xanh biếc kia như bị lực hấp dẫn đến không thể chống lại nhảy nhót bay lên, đụng vào ngực Vân Triệt, sau đó không tiếng động dung nhập vào trong thân thể hắn.
Vù!!
Một luồng gió xoáy đặc thù cuốn lấy trong huyền mạch của Vân Triệt, huyền khí bạo tẩu trong nháy mắt đó khiến tay áo Vân Triệt phồng lên, tóc dài phấp phới. Theo gió xoáy biến mất, bên trong huyền mạch của Vân Triệt lại thêm một thế giới màu xanh đậm.
Mầm mống bạo phong của Tà thần, quay về!