Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1592 - Chương 1594: Tự Chui Đầu Vào Rọ

. ._797__1" class="block_" lang="en">Trang 797# 1

 

 

 


Chương 1594: Tự chui đầu vào rọ

Chương 1594: Tự chui đầu vào rọ



Chương 1594: Tự chui đầu vào rọ
- Đại... trưởng lão!
Một màn bất ngờ này khiến tộc nhân Vân thị kinh sợ thất thanh, nhị trưởng lão Vân Phất và tam trưởng lão Vân Hoa nhanh chóng tiến lên trước, cảm nhận thương thế của Vân Kiến, trong lòng bọn họ liên tục “Lộp bộp”.
Tộc nhân Vân thị không biết xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ cũng rõ ràng, nghĩ đến lời nói trước đó trong tổ miếu của Vân Triệt, cùng với lời nói của bọn họ đối với Vân Triệt, lại nghĩ đến tình cảm giữa hắn và Vân Thường... trong lòng nhất thời trầm trọng còn giống như bị tảng đá lớn vạn tấn đè lên, hoàn toàn không thở nổi.
Những trưởng lão khác và thái trưởng lão đều sắc mặt u ám, lại không một ai dám trợn mắt nhìn Vân Triệt.
Không chỉ có tộc nhân Vân thị, người của Hoang Thiên ma long và Cửu Diệu thiên cung đang trong sợ run đều toàn bộ ngơ ngác.
Tình huống gì?
Hắn không phải là “Cứu tinh” do Thiên Cương Vân tộc mời đến?
Sao ngay cả người của mình đều đánh chết?
Lão giả áo xanh rõ ràng cũng ngẩn người, sau đó nụ cười trên mặt càng thêm bình thản, hắn mở miệng nói:
- Thì ra là thế, đạo hữu đã không phải là người của Thiên Cương Vân tộc, cũng không phải là bạn bè của Thiên Cương Vân tộc, dường như còn có ân oán, xem ra chuyện hôm nay cũng chỉ là một hiểu lầm thôi.
Cho dù Vân Triệt tàn nhẫn tàn sát trăm đầu Hoang Thiên ma long, diệt Hoang Thiên long chủ, lại một kiếm trọng thương Cửu Diệu thiên tôn, vừa rồi kể cả đại tộc trưởng Vân thị đều bị một kiếm chém gần chết, nhưng lão giả áo xanh này vẫn cười hề hề, không kinh hãi không hoảng sợ, càng không kiêng kỵ.
Dưới tiên phong đạo cốt, vân đạm phong khinh mơ hồ lộ ra một luồng uy áp làm cho người ta hồi hộp.
Ánh mắt hắn chuyển xuống, nói:
- Vân tộc trưởng, không biết vị đạo hữu này là cao nhân các ngươi mời tới từ đâu?
Vân Đình há to mồm, hắn đứng dậy liên tục thi lễ, mới hơi ấp úng nói:
- Thưa Thần Hư tôn giả, vị này... cao nhân họ Vân tên Triệt, là... khách quý của tộc ta.
Lão giả cười nhẹ:
- Khách quý? Vậy xem ra đạo đãi khách của tội tộc các ngươi tương đối khiếm khuyết, khiến khách quý rất không cao hứng.
“...” Vân Đình nhìn về phía Vân Triệt, lại không dám chạm tới ánh mắt của hắn, trong lúc nhất thời ấp úng nói không ra lời.
Hắn nằm mơ đều không nghĩ đến được Vân Triệt dừng lại hơn hai mươi ngày ở chỗ bnj họ lại là một nhân vật khủng bố như thế.
Mà Vân Triệt lưu lại chỉ vì Vân Thường.
Nhân vật như thế, nếu mua được niềm vui của hắn sẽ phải là trợ lực vĩ đại lớn cỡ nào đối với Thiên Cương Vân tộc hiện giờ đang kề cận đại nạn.
Nhưng mà, bọn họ lại cứ... cố tình...
Trong lòng u ám, hối hận, cảm giác vô lực giống như vô số con ác ma cắn nuốt tâm hồn, thậm chí không dám nghĩ tới từng màn cách đây không lâu trong tổ miếu.
Chính là trên đời này chưa bao giờ có thuốc hối hận.
Bên cạnh tổ miếu, Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn biếng nhác dựa vào cây cột đá kia, tư thái không hề thay đổi, bên chân là Vân Thường vẫn trong hôn mê.
Nàng ngước mắt nhìn xác rồng máu rồng vô cùng thê thảm khắp nơi, trên môi nói nhỏ như lan:
- Oán khí lớn như vậy... Long Bạch giết Mộc Huyền Âm, sợ rằng đều kéo cả long tộc khắp thiên hạ này vào.
Nhớ tới trong mấy tháng này, có khi lệ khí trong nội tâm Vân Triệt không khống chế được, khi phát tiết bừa bãi trên ngọc thể của nàng có mấy lần đã mất hồn kêu lên hai chữ “Sư tôn”... nàng híp đôi mắt lại, lạnh lùng lẩm bẩm:
- Ngâm Tuyết Giới Vương trong truyền thuyết có danh xưng “Băng tiên bắc giới”, hóa ra chẳng qua cũng chỉ là đồ đĩ ngoài lạnh trong lẳng lơ, buồn cười!
Khi mặt nhìn Vân Triệt, sắc mặt của Thần Hư tôn giả lại biến thành ôn hòa, hắn vung phất trần, hiền hòa nói:
- Nếu đã là hiểu lầm, vậy tất cả dễ nói. Hôm nay Hoang Thiên long tộc và Cửu Diệu thiên cung đến đây đều xuất phát từ tư oán với Thiên Cương Vân tộc, tuyệt đối không có ý nhằm vào đạo hữu. Lúc trước vô lễ xúc phạm, hiển nhiên đã hiểu lầm đạo hữu là người của Thiên Cương Vân tộc.
- Hoang Thiên long tộc tổn thất nặng nề, long chủ cũng đã táng thân, coi như là bỏ ra cái giá đầy đủ vì chọc giận đạo hữu. Hiện giờ hiểu lầm cởi bỏ, kính xin đạo hữu xuống tay lưu tình, như vậy Hoang Thiên và Cửu Diệu đều sẽ ghi khắc ân tình lưu tình của đạo hữu, nếu có thể vì vậy mà hóa thù hận thành bằng hữu, càng tốt đẹp.
Ánh mắt Vân Triệt quét một vòng ở trên người hắn, ánh mắt âm u lạnh lẽo cũng hòa hoãn rõ ràng:
- Ngươi là ai?
Khí tức của lão giả này tương đương với Cửu Diệu thiên tôn, còn mơ hồ hơn được một chút, hiển nhiên lại là một Thần Quân đỉnh phong, thân phận địa vị tuyệt đối phi phàm. Mà hắn chắc chắn tự nhiên như thế, ở Thiên Hoang giới này, hắn đến từ nơi nào đã vô cùng rõ ràng.
Lão giả nói:
- Ha ha, bỉ nhân Thần Hư tử tổng hộ pháp Thiên Hoang thần giáo, nếu Vân đạo hữu không ngại, gọi một tiếng Thần Hư đạo nhân là được.
Bốn chữ “Thiên Hoang thần giáo” vừa ra, trong bình thản kèm theo một luồng thiên uy kinh sợ vạn linh.
Không sai, ở Thiên Hoang giới, Thiên Hoang thần giáo là vòm trời vô thượng!
Từ vạn năm trước, dưới thiên dụ của Vương giới Thần Nguyệt giới, Thiên Hoang thần giáo thay thế được Thiên Cương Vân tộc trở thành tông môn Giới Vương, địa vị bá chủ này đã không thể lay động được, Thiên Cương Vân giới cũng đổi tên thành Thiên Hoang giới.
Trong vạn năm này vẫn do Thiên Hoang thần giáo chấp hành chế tài tàn khốc đối với Thiên Cương Vân tộc... mà chế tài cuối cùng và vận mệnh cuối cùng của Thiên Cương Vân tộc cũng đều do Thiên Hoang thần giáo đến quyết định.
Thiên Hoang thần giáo ngày càng lớn mạnh, Thiên Cương Vân tộc ngày càng suy bại, đến hiện giờ, cho dù không có thiên dụ của Vương giới Phần Nguyệt giới, Thiên Hoang thần giáo đều có thể dễ dàng quyết định sinh tử của Thiên Cương Vân tộc.
Vì dốc hết khả năng tránh được chế tài diệt tộc đại nạn sau cùng, Thiên Cương Vân tộc thủy chung đều nịnh bợ cung phụng Thiên Hoang thần giáo, theo kỳ hạn đại nạn càng ngày càng gần, càng không tiếc giá cao hết sức lấy lòng.
Mà thái độ ái muội của Thiên Hoang thần giáo cũng cho bọn họ hy vọng mơ hồ.
Đối mặt với Thần Hư đạo nhân -- tổng hộ pháp của Thiên Hoang thần giáo đến đây, Thiên Cương Vân tộc tất nhiên kiêng kỵ đan xen, lộ hết hèn mọn, không dám có một chút làm trái với thất lễ.
- Thiên Hoang thần giáo?
Khóe mắt Vân Triệt giống như giật giật.
Thần Hư đạo nhân nâng tay vuốt râu, cười hề hề nói:
- Đúng thế. Nói vậy chắc Vân đạo hữu có nghe thấy tên thần giáo ta. Nếu như Vân đạo hữu không thoải mái khi ở tội tộc này, không ngại dời bước đến Thiên Hoang thần giáo ta làm khách, thần giáo ta nhất định lấy lễ khách quý mà đối đãi.
Giọng điệu của Vân Triệt bình thản, khó phân biệt cảm xúc:
- Nếu là người của Thiên Hoang thần giáo, tại sao lại tới nơi này? Chẳng lẽ cũng vì đến vớt chút đồ sao?
Thần Hư đạo nhân lắc đầu mà cười:
- Mặc dù thần giáo ta phụng mệnh Phần Nguyệt Vương giới chế tài tội tộc, nhưng tuyệt đối không đến mức làm chuyện như bọn đạo chích. Bỉ nhân chính là nghe thấy Hoang Thiên long tộc với Cửu Diệu thiên cung đều tới tội vực, sợ sinh đại loạn nên vạn dặm chạy đến chỉ vì khuyên giải, có vậy mới gặp được Vân đạo hữu, thật sự không làm lỡ mất chuyện may mắn.
Sau lời nói này, Vân Đình vội vàng hành lễ thật sâu, nói:
- Thần Hư tôn giả vì che chở cho tội tộc ta đến đây, tội tộc ta ghi nhớ trong lòng, không biết nên báo đáp như thế nào.
Các đệ tử Vân thị chung quanh cũng vội vàng hoặc lễ hoặc bái, dáng vẻ mang ơn... Cho dù trong lòng bọn họ biết được lời này rất có thể không phải là lời nói thật, nhưng cũng không thể không đặt mình vào nơi hèn mọn, thiên ân vạn tạ.
- Thì ra là thế.
Vân Triệt giống như giật mình, Kiếp Thiên Ma Đế kiếm trong tay chậm rãi buông xuống, kể cả hắc mang giống như vực sâu cũng nhạt đi vài phần.
Thần Hư đạo nhân ở đây, trong mắt bất cứ người nào đều là chuyện đương nhiên. Vân Triệt dám giết Hoang Thiên long chủ và Cửu Diệu thiên tôn, nhưng ở Thiên Hoang giới này, ai dám đắc tội Thiên Hoang thần giáo!
Huống chi Thần Hư đạo nhân thân là tổng hộ pháp Thiên Hoang thần giáo còn tỏ vẻ thân cận mượn sức hắn như thế.
Vân Triệt chậm rì rì nói:
- Một khi đã nói như vậy, cứ yên tâm đi chết đi.
Ý cười của Thần Hư đạo nhân cứng đờ, sắc mặt đột nhiên thay đổi, mà một đường kiếm quang tối đen đã ầm ầm nện xuống, một chớp mắt đã phủ kín tiêu diệt tất cả quang minh trong tầm mắt của hắn.
Mặc dù trong lòng kinh hãi, nhưng Thần Hư đạo nhân đã sớm có đề phòng, phất trần trong tay quét ra trước, mỗi một sợi phất trần đều nổ bắn ra hắc mang đủ để phá núi lấp biển.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, những lực lượng này lại giống như trâu đất xuống biển, bị phá diệt không còn tung tích!
Thần Hư đạo nhân mới vừa tận mắt nhìn thấy sự đáng sợ của Vân Triệt, nhưng tự mình đối mặt mới trong hoảng sợ cực độ biết được kiếm uy mà Vân Triệt quét ra khủng bố đến mức độ nào.
Phản ứng của hắn cực kỳ nhanh, lấy một tốc độ gần như không phù hợp với huyền đạo lẽ thường thu lực và thân hình, giống như quỷ ảnh lui về phía sau vài dặm, mà vị trí hắn mới vừa đứng đã hóa thành lốc xoáy hắc ám đáng sợ dưới một kiếm.
Sắc mặt Thần Hư đạo nhân âm hàn, toàn thân đổ mồ hôi. Hắn đề phòng chính là theo tính tình cẩn thận trời sinh, ở sâu trong nội tâm ngược lại từ đầu thật sự không ngờ sau khi Vân Triệt biết được hắn là tổng hộ pháp Thiên Hoang thần giáo lại vẫn còn dám ra tay với hắn:
- Vân Triệt! Ngươi dám... Ưm a!!
Ầm rầm!!
Hỏa diễm màu vàng trực tiếp nổ tung ở sau lưng hắn, ánh lửa trải rộng đầy trời, sau ánh lửa là chân thân của Vân Triệt.
Tốc độ Thần Hư đạo nhân thu thế cực nhanh, nhưng sao nhanh hơn Vân Triệt được.
Dưới kim ô viêm, Thần Hư đạo nhân bị bỏng kêu khóc giống như ác quỷ, hắc quang liên tục bùng nổ ở trên người hắn, áp chế kim ô viêm đốt thân hơn phân nửa, nhưng vào lúc này, bóng dáng của Vân Triệt lại giống như quỷ mị hư vô xuất hiện sau lưng hắn, phượng hoàng viêm đỏ đậm nổ tung ở vị trí giống hệt trước sau lưng hắn.
Suýt chút nữa trực tiếp đốt thân thể hắn thành ngọn đuốc.
Thần Hư đạo nhân thống khổ phẫn nộ rít gào:
- Vân... Triệt!! Ngươi đây là định... thành địch với thần giáo ta... a a a!!
Trong tiếng kêu ré, Thần Hư đạo nhân vừa kiệt lực áp chế ngọn lửa trên ngươi, vừa giống như điên cuồng định chạy xa... Xác rồng máu rồng khắp nơi vẫn tản ra mùi tanh hôi gay mũi, chỉ cần hắn không ngu xuẩn đến không trị được sẽ không định đi phản kích.
Ong!!
Vân Triệt không đuổi theo, bàn tay hắn chìa về phía Thần Hư đạo nhân đang liều mạng bỏ chạy, năm ngón tay nhẹ nhàng bóp vào.
Nhất thời, kim ô viêm với phượng hoàng viêm đang điên cuồng bốc cháy ở trên người Thần Hư đạo nhân cấp tốc dung hợp quỷ dị, dị hóa thành thần viêm đỏ ửng có uy lực gấp bội.
- A a a a a a a a a!
Đáng sợ hơn lực đốt diệt tăng mạnh là thống khổ tăng mạnh lên không biết bao nhiêu lần, khiến một Thần Quân đều phát ra tiếng kêu khóc giống như ác quỷ tuyệt vọng.
Bóng dáng của hắn giãy giụa vặn vẹo trong không trung, sau đó đột nhiên rơi xuống đất, như ấu trùng tuyệt vọng lăn lộn trên mặt đất, nhưng chút hỏa diễm đỏ ửng nhìn như không mãnh liệt này lại thủy chung thiêu đốt tận xương, gần như không hề nhìn thấy dấu hiệu dần dần tắt đi.
Rầm!!
Vân Triệt hạ xuống từ trên không trung, một cước đạp lên trên ngực Thần Hư đạo nhân, toàn bộ chân phải đều nháy mắt lọt vào dưới lồng ngực của hắn.
Trong miệng Thần Hư đạo nhân điên cuồng phun ra bọt máu, hắn trừng lớn mắt nhìn Vân Triệt, trên mặt nào còn có một chút ôn hòa chắc chắn giống như trước, chỉ có thống khổ và sợ hãi:
- Ưm a... ngươi... dám...
Hắn định nói, phạm vào Thiên Hoang thần giáo ta chính là tự chui đầu vào rọ, nhưng nói ra được một nửa lại đã biến thành lời cầu xin:
- Đạo hữu... chúng ta không thù không oán... việc gì...
Vân Triệt chân đạp Thần Hư đạo nhân, ánh mắt lại nhìn về phía trước:
- Ngươi vốn không phải chết. Nhưng ta đây chán ghét nhất người khác lừa gạt ta, vô cùng chán ghét. Từ vừa mới bắt đầu ngươi đã ẩn núp ở bên cạnh, lại khi dễ ta nói vì khuyên nhủ mà đến, ngươi coi ta là kẻ ngu, ta đây cũng chỉ có thể để ngươi đi chết.
Một câu lừa gạt đã có thể để cho Vân Triệt độc ác giết hắn tổng hộ pháp của Thiên Hoang thần giáo, đồ điên như vậy, hắn không dám lại có một chút uy hiếp kích thích, trên mặt, trong mắt chỉ có cầu xin hèn mọn nhất:
- Đạo hữu... tha mạng... Thần Hư Tử ta... sau này nguyện vì đạo hữu... không... nguyện vì tôn giả làm trâu làm ngựa... mệnh lệnh của tôn giả... tuyệt đối không dám không theo... cầu... tha mạng...
Vân Đình gần như ngã dúi dụi vọt lên, tộc nhân Vân thị đi theo sau đều từng người mặt không còn chút máu, hắn vươn tay ra, run giọng nói:
- Vân Triệt... Vân Triệt! Cầu... cầu hạ thủ lưu tình... Đừng giết hắn, ngàn vạn lần đừng giết hắn, bằng không Thiên Cương Vân tộc ta..
Phụt!!
Vân Triệt đạp xuống một cước, hắc quang dưới chân phá nát, trực tiếp chia năm xẻ bảy thân thể Thần Quân của Thần Hư đạo nhân đã bị bỏng đến thê thảm, thi thể còn sót bay ra ngoài vạn dặm.
- A!
Vân Đình lảo đảo một cái, đột ngột nửa quỳ trên mặt đất, mặt xám như tro tàn.
Chân của Vân Triệt chậm rãi dời về, trên mặt không hề nhiễm chút máu hay bụi trần, ánh mắt cũng âm thầm chuyển qua:
- Thiên Cương Vân tộc của ngươi như thế nào liên quan gì đến ta.



 

 

 

Bình Luận (0)
Comment