.
._797__2" class="block_" lang="en">Trang 797# 2
Chương 1595: Vết vàng toi mạng
Chương 1595: Vết vàng toi mạng
Chương 1595: Vết vàng toi mạng
Thần Hư đạo nhân cũng đã chết.
Hoang Thiên long chủ và Thần Hư đạo nhân, hai Thần Quân đỉnh phong ở dưới chí tôn Thần Chủ có thể nói là vô địch, ở bất cứ một tinh giới thượng vị nào đều có được địa vị cao thượng này, ở dưới kiếm của Vân Triệt lại giống như cải trắng nát bấy liên tiếp bị dập nát đột tử.
Vả lại chết không hề có chút tôn nghiêm Thần Quân nào.
- Xong... xong rồi.
Vân Đình ngồi ngây trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng, thất thanh nỉ non.
Thiên Hoang thần giáo là người chấp hành chế tài của Phần Nguyệt Vương giới đối với “Tội tộc” bọn họ, hiện giờ Thiên Cương Vân tộc điêu linh là nhờ ơn Thiên Hoang thần giáo ban tặng. Nhưng Thiên Hoang thần giáo lại cứ là người mà bọn họ không thể chọc giận nhát.
Thần Hư đạo nhân là người của Thiên Hoang thần giáo, còn là tổng hộ pháp, địa vị ở Thiên Hoang thần giáo đủ để xếp vào năm thứ hạng đầu!
Hắn chết ở Thiên Cương Vân tộc... cho dù không phải do bộ tộc bọn họ giết chết, Thiên Hoang thần giáo cũng nhất định sẽ giận chó đánh mèo.
Tuy rằng vốn là hy vọng xa vời, kiếp nạn diệt tộc thật sự một chút may mắn, một chút hy vọng đều không còn.
Tất cả người của Vân thị ở phía sau Vân Đình cũng đều yên lặng đi, trên mặt chỉ có tuyệt vọng xám trắng.
Nhưng mà không ai trong bọn họ dám mắng chửi Vân Triệt... kể cả nhìn thẳng vào hắn đều không dám.
Đến cảnh giới Thần Quân này, trừ phi có thù không đội trời chung, bằng không tuyệt đối không đến mức tử chiến. Mà hắn... vài lời không hợp đã trực tiếp đưa đối phương vào chết không có chỗ chôn.
Cả đời bọn họ cũng chưa từng thấy người nào đáng sợ như thế, ngoan tuyệt như thế, tàn bạo như thế.
Người của Hoang Thiên ma long và Cửu Diệu thiên cung thê thảm còn thừa lại lui về phía sau, bọn họ lui cực kỳ chậm, thật yên tĩnh, từng bước sợ run, từng bước co rúm lại, giống như e sợ động tĩnh lớn hơn chút sẽ kinh động đến đồ điên đáng sợ này kể cả Thần Hư đạo nhân đại nhân vật lớn có thể ngang trời như vậy đều một cước giẫm chết.
Mà vào lúc này Vân Triệt bỗng nhiên khựng lại ở đó.
Ánh mắt của hắn rơi vào dưới chân, trên mặt đất lưu lại thần viêm đỏ ửng đang không tiếng động thiêu đốt kia, mà bên cạnh thần viêm đỏ ửng giống như che phủ một tầng hắc mang như có như không, khí tức có bất đồng vi diệu với ngọn lửa đỏ ửng mà hắn đã dung hợp trước khi đến bắc thần vực.
“...” Vẻ mặt cứng đờ, chỗ sâu trong mắt Vân Triệt lóe lên từng đường quang mang kỳ lạ.
Một đám hỏa diễm tối đen lóe lên mà qua nơi chỗ sâu hồn hải của hắn.
Rầm!!
Vào lúc này mặt đất đột nhiên nổ tung, Cửu Diệu thiên tôn cả người là máu từ dưới mặt đất chui lên, nhưng lại không liều mạng trốn đi mà lao thẳng tới Thiên Diệp Ảnh Nhi... chuẩn xác mà nói là Vân Thường ở dưới chân nàng.
Hắn đã sớm có thể đi ra, nhưng hắn bị Vân Triệt dọa nát mật, trước khi Thần Hư đạo nhân hiện thân giữ được Vân Triệt hắn thật thông minh lựa chọn co đầu rụt cổ.
Vốn tưởng rằng khi Thần Hư đạo nhân báo ra tên của Thiên Hoang thần giáo, Vân Triệt gan lớn như trời cũng tuyệt đối không dám lỗ mãng nữa. Nhưng để cho hắn nằm mơ cũng chưa nghĩ đến được đó là Vân Triệt lại trực tiếp đập chết Thần Hư đạo nhân!
Một vạn lần đờ mờ nó đều không hình dung nổi tâm tình của Cửu Diệu thiên tôn.
Thần Hư đạo nhân thân phận bối cảnh kinh người đến cuối cùng cũng giống như chó cầu xin tha thứ vẫn không được Vân Triệt tha cho đường sống một cước dẫm chết, lại có lý do gì mà không giết hắn!
Hắn trong e ngại nhanh trí đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên khi nhìn thấy Vân Triệt, trong ngực hắn ôm một thiếu nữ hôn mê.
Vân Triệt xuống tay tàn bạo âm ngoan, nhưng chiêu giao thủ đầu tiên với Hoang Thiên long chủ lại toàn lực chống đỡ, hoàn toàn đánh tan lực lượng của Hoang Thiên long chủ rồi mới thương tổn ngược lại, hiển nhiên sợ thương tổn đến người thiếu nữ kia!
Suy nghĩ này không thể nghi ngờ là ánh rạng đông dưới tuyệt cảnh. Hắn bằng tốc độ nhanh nhất chuồn ra, lao thẳng tới Vân Thường... bắt cóc nữ hài đang trong hôn mê này không thể nghi ngờ là hy vọng duy nhất để hắn còn sống rời đi.
Về phần Thiên Diệp Ảnh Nhi ở bên người Vân Thường ngược lại trực tiếp bị hắn không để ý đến!
Thân là Thần Quân đỉnh phong, sao có khả năng để một nữ tử phóng thích ra khí tức Thần Vương vào trong mắt.
Động tĩnh bất ngờ khiến chung quanh nhất thời kinh hãi. Nhưng một màn này quá mức bất ngờ, tốc độ hiện giờ của Cửu Diệu thiên tôn lại quá nhanh, cho dù tộc nhân Vân thị muốn ngăn cản cũng vốn không cách nào làm được.
Mà Vân Triệt... hắn vẫn nhìn thần viêm đỏ ửng không chịu tắt đi ở dưới chân mình, không hề phản ứng chút nào, không biết đang nghĩ cái gì.
Thiên Diệp Ảnh Nhi có động tác, tay ngọc của nàng thành trảo, lấy huyền khí mang Vân Thường lên, sau đó chạy sang bên. Nhưng động tác của nàng vốn hốt hoảng thất thố, ở dưới khí tức áp chế của Cửu Diệu thiên tôn trở nên đặc biệt luống cuống, mới vừa dời thân đã lung lay sắp đổ.
Một Thần Vương nho nhỏ muốn dẫn người đi ở dưới khí tức của hắn tập trung vào không thể nghi ngờ là người si nói mộng. Hắn gầm nhẹ một tiếng, không hề nhìn đến Thiên Diệp Ảnh Nhi, bàn tay cào ra, một luồng huyền khí cuốn thẳng ra, muốn trực tiếp hút Vân Thường vào trong tay.
Mà trong nháy mắt khi hắn ra tay, trước mắt hắn chợt lóe lên. Thiên Diệp Ảnh Nhi và Vân Thường thế mà lại thoát ra khỏi khí tức và linh giác của hắn, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của hắn.
Cùng lúc đó bên tai hắn mơ hồ truyền đến một tiếng vang nhỏ như có như không, như khẽ lướt lên, lại như xé nhỏ ra.
Bóng dáng của Thiên Diệp Ảnh Nhi vô cùng quỷ dị xuất hiện ở phía sau Cửu Diệu thiên tôn, một đường kim mang như rắn vàng dài nhỏ quấn quanh trở lại bên hông nhỏ nhắn mềm mại đến làm cho người ta kinh thán của nàng.
Vân Thường bị ném ra rất xa, nặng nề ném rơi ở đó, trong một tiếng rên rỉ đau đớn dần dần tỉnh dậy.
Thân thể của Cửu Diệu thiên tôn tiếp tục tiến tới, hắn định dừng thân quay đầu, nhưng cho dù đầu hay thân thể đều đột nhiên trở nên không thể khống chế, tầm mắt cũng bỗng chốc trở nên mơ hồ... Cho đến mơ hồ thành một mảnh xám trắng.
Hình ảnh cuối cùng trong tầm mắt là thân thể của mình gãy gọn, cùng với vết vàng dài nhỏ mà chói mắt ở mặt cắt.
Phịch...
Dọc theo bảy vết vàng thân hình của Cửu Diệu thiên tôn nhất tề cắt gọn thành trọn vẹn tám khúc, tan tác trên đất, sau đó trong gió lốc hỗn loạn do huyền khí dẫn phát như hồ lô lăn trên đất quay cuồng chung quanh.
Phịch phịch!
Tộc nhân Vân thị mới vừa đứng lên lại đột ngột quỳ hai đầu gối xuống.
Miệng bọn họ há hốc, nhưng yết hầu giống như bị thứ gì đó gắt gao siết chặt, không phát ra được một chút âm thanh.
Cửu Diệu thiên tôn... chết... chết rồi!?
Một chớp mắt...
Một chớp mắt ngắn đến ngay cả tiếng kêu lên trước khi chết đều không kịp phát ra!
Vào lúc này Vân Triệt ngẩng đầu lên, hắn nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi, đáy mắt thoáng qua chút hàn mang nguy hiểm.
Hắn vô cùng rõ ràng cực hạn thực lực hiện giờ của Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Với tu vi Thần Quân cấp mười hiện giờ của nàng, nếu như chính diện giao thủ với Cửu Diệu thiên tôn, dưới áp chế của huyết mạch ma đế, nàng thật sự có thể thắng, nhưng sẽ thắng tương đối không dễ.
Nhưng Cửu Diệu thiên tôn lại bị Thiên Diệp Ảnh Nhi chém nát người chỉ trong một chớp mắt, bị mất mạng trong khoảnh khắc.
Tác dụng của Nghịch Uyên thạch là sửa đổi khí tức, nàng lại lấy nó để hoàn mỹ mê hoặc kẻ địch;
Từng đứng ở Thần Chủ đỉnh phong, nàng khống chế huyền khí Thần Quân không thể nghi ngờ đạt tới cực hạn. Một điểm này khi giao chiến chính diện có lẽ vẫn còn không rõ ràng như vậy, nhưng nếu luận về bùng nổ trong nháy mắt, kia cũng không phải Thần Quân cùng cấp có thể sánh bằng;
Thêm với phạm kim nhuyễn kiếm “Thần Dụ” tương liên với linh hồn của nàng...
Khi tất cả những điều này kết hợp hoàn mỹ, thực lực cùng cấp bậc ngang nhau, nhưng lại dễ dàng tạo thành thuấn sát khi ở trong tay nàng.
Đây chính là chỗ đáng sợ nhất của Thiên Diệp Ảnh Nhi!
Cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cho hắn luôn luôn dốc sức áp chế Thiên Diệp Ảnh Nhi khôi phục lại, tuyệt đối không để cho nàng siêu việt hơn bản thân.
Mà theo Thiên Diệp Ảnh Nhi ra tay, huyền khí của nàng đã bại lộ trong cùng một thời khắc, Vân Đỉnh nỉ non ra tiếng:
- Thần Quân... đỉnh phong...
Vào lúc này ánh mắt của Vân Triệt dời khỏi trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi, cấp tốc rơi vào trên người Vân Thường, sau đó dưới chân vừa động, trực tiếp thuấn thân tới bên người Vân Thường, nhẹ nhàng nâng nàng lên, dựa vào ngực mình.
Lông mi của Vân Thường khẽ động, hai tròng mắt bao hàm nước mắt, như sương mù mơ màng nhìn Vân Triệt:
- Tiền bối... ta... ta...
Giọng nói nhẹ như bông, nước mắt không ngừng chảy xuống, một khi huyền lực phế hết, huyền giả gì đều không thể thừa nhận được áp lực như vậy, huống chi nàng mới chỉ có mười sáu tuổi, còn được ký thác kỳ vọng với tương lai cao như vậy.
- Thường nhi... tỉnh rồi.
Vân Đình đứng từ xa lẩm bẩm, vẫn mất hồn mất vía.
Các trưởng lão, tộc nhân đều tới vây quanh, bước chân vô lực, sắc mặt u ám:
- Tộc trưởng, chúng ta nên làm cái gì bây giờ... làm sao bây giờ...
Vân Đình không cách nào trả lời, hắn đứng dậy, kéo bước chân vô cùng mềm yếu đi về phía Vân Triệt với Vân Thường... Khi đi qua bên người Thiên Diệp Ảnh Nhi, hắn cảm thấy toàn thân rõ ràng lạnh xuống.
Vân Đình cúi đầu, hiện giờ hắn không còn dáng vẻ của tộc trưởng, chỉ là một lão nhân già nua mà ảm đạm:
- Thường nhi, là chúng ta... có lỗi với ngươi...
- Cút... xa... chút!
Thân thể Vân Triệt chưa động, áo bào khẽ phồng lên.
Vù!!
Một trận gió bão cuốn lấy, đánh Vân Đình và tất cả tộc nhân Vân thị tới gần ra xa. Hắn không đảo mắt liếc nhìn tộc nhân Vân thị, cũng không để ý tới người của Hoang Thiên ma long và Cửu Diệu thiên cung bắt đầu liều mạng chạy tán loạn, bàn tay hắn ấn xuống, thong thả vạch lên một quỹ tích kỳ dị ở ngực Vân Thường, lấy sinh mệnh thần tích tiếp tục chữa thương cho nàng.
Nội thương của Vân Thường đã ổn định, huyền mạch vỡ vụn, Vân Triệt cũng có thể dùng sinh mệnh thần tích khôi phục. Nhưng tu vi lại hoàn toàn bị phế đi, chỉ có thể một lần nữa tu luyện lại từ Sơ huyền cảnh... không có bất cứ cơ hội chuyển biến nào.
- Tiền bối... tiền bối thật sự... trở lại cứu ta...
Giọng nói của nàng thật mềm thật nhẹ, như lời nói vô nghĩa trong mộng.
Vân Triệt dùng giọng nói cũng thật nhẹ nói, ngón tay hắn điểm vào mi tâm Vân Thường:
- Đừng nói chuyện. Ngủ yên một giấc đi, sau khi tỉnh lại... mọi chuyện sẽ đều tốt.
- Có thể... đáp ứng một... thỉnh cầu bốc đồng của ta không?
Vân Triệt: “...”
Nàng nhìn Vân Triệt, nước mắt trong suốt cầu xin:
- Đừng... thương tổn tộc nhân của ta... bọn họ... không phải... cố ý...
Giọng nói suy yếu mềm nhẹ, lại theo gió lạnh truyền vào trong tai từng tộc nhân Vân thị. Vân Đình, Vân Tường, các trưởng lão đều cúi đầu xuống thật sâu, toàn thân phát run, xấu hổ và ân hận muốn chết.
Ngón tay Vân Triệt điểm ở mi tâm Vân Thường chớp lên bạch mang, nhất thời, đôi mắt Vân Thường khép kín, ý thức yên lặng, đã ngủ thật sâu.
Bọn họ luyện hóa thánh vân cổ đan cho Vân Thường là hành động quá khích dưới tình cảnh của tông môn, xác thật không có lòng hại Vân Thường, ngược lại theo phương diện của tông môn đến nói, bọn họ là người không muốn Vân Thường bị thương tổn nhất.
Vân Triệt tin tưởng một điểm này.
Nhưng Vân Thường lại không biết chính là sau khi nàng bị thương nặng hôn mê, đám người Vân Đình đầu tiên làm không phải là toàn lực bảo vệ tính mạng của nàng, mà vì giữ lại với dời đi huyền cương màu tím của nàng mà lựa chọn trực tiếp bỏ qua tính mạng của nàng.
Thậm chí ở dưới cấm thuật dời máu, nàng sắp chết vô cùng thê thảm.
Ôm lấy Vân Thường, Vân Triệt quay trở về phòng hắn vẫn ở trong khoảng thời gian này, Thiên Diệp Ảnh Nhi đi theo phía sau, đóng chặt cửa phòng.
Tất cả quy về im lặng, tất cả các tộc nhân Vân thị cho dù đang đứng thẳng hay đang quỳ gối trên đất đều yên lặng tại chỗ, mất hồn mất vía thật lâu.
...
Kết giới vô hình ngăn cách tất cả âm thanh bên ngoài, kể cả không có kết giới, tộc nhân Vân thị cũng tuyệt đối không có một ai dám tới gần nơi này.
Mấy canh giờ trôi qua, tay của Vân Triệt cuối cùng dời khỏi trên người Vân Thường.
Vân Thường yên tĩnh ngủ, trên người phủ một tầng Quang Minh huyền quang thần thánh và mộng ảo. Quang Minh huyền lực vốn là thứ huyền giả hắc ám e ngại nhất, nhưng ở dưới tay của Vân Triệt lại giống như kỳ tích chữa khỏi mà không hề có tổn thương gì.
Nội thương bình phục, huyền mạch vỡ vụn cũng đã liền lại. nhưng mà không ai có thể đoán trước với chữa khỏi được vết thương trong lòng nàng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi luôn luôn nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra, câu nói đầu tiên lại là trào phúng lạnh lùng:
- Bị tộc nhân hại thành như vậy, ý niệm đầu tiên sau khi khôi phục ý thức lại vì bảo hộ những tộc nhân đã hại nàng... thật sự hồn nhiên buồn cười.
Vân Triệt chậm rãi nói:
- Ít nhất nàng còn có thể hồn nhiên, mà chúng ta, kể cả tư cách ngây thơ đều không có.
“...” Hô hấp của Thiên Diệp Ảnh Nhi khựng lại, sau vài giây mới nói:
- Ngươi chuẩn bị khi nào rời khỏi đây? Sẽ không phải định lưu lại đó chứ?
- Hiện giờ sẽ đi.
Vân Triệt nói.
Thiên Diệp Ảnh Nhi tiến lên trước, kéo thẳng cổ tay Vân Triệt:
- Rất tốt. Đi!
Đột nhiên, nàng bỗng chốc ý thức được điều gì, bỏ cổ tay Vân Triệt ra:
- Đi nhanh lên! Đã biết không có tư cách hồn nhiên, từ vừa mới bắt đầu đã không nên ở lại chỗ này.
- Hừ!
Vân Triệt hừ lạnh một tiếng, cánh tay vung lên, đã hủy kết giới đi.
Hắn vừa định nâng bước, phía sau truyền đến giọng nói thì thào của thiếu nữ:
- Cha... cha...
Hai chân khựng lại, Vân Triệt ngửa đầu, thoáng thở ra một hơi, cuối cùng xoay người lại đi đến bên giường.
Tuy rằng hôn mê thật lâu, nhưng nàng ngủ cũng không yên, lông mi luôn luôn run rẩy không ngừng. Vân Triệt giơ ngón tay, nhẹ nhàng lau đi chút trong suốt trên khuôn mặt non mềm của nàng.
Ngón tay mang theo nước mắt dời khỏi trên mặt nàng, vào lúc này nàng chậm rãi mở mắt ra.
- Tiền... bối.
Nàng kinh ngạc nhìn Vân Triệt, đôi mắt mơ màng, giống như còn chưa hoàn toàn tỉnh lại từ trong mộng.
Trên mặt Vân Triệt mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Vân Thường, ta phải đi.
Nàng không phải là Vân Vô Tâm, lại khiến hắn nghĩ đến nữ nhi của mình.
Hắn muốn rời khỏi, muốn thoát khỏi... lại không đành lòng thoát khỏi.
Nhưng cho dù không đành lòng như thế nào, hắn nhất định phải rời đi. Mộng luôn giả dối, hắn không có tư cách sa vào.
Ngoài dự đoán của hắn, nghe lời hắn nói, Vân Thường không hề kích động, không hề hoảng loạn, không hề bi thương, chỉ có trong mắt lại thêm một tầng hơi nước mông lung, nàng nhẹ nhàng nói:
- Tiền bối, cho dù tiền bối định đi đâu, tương lai làm cái gì, đều nhất định phải bình an...
Vân Triệt gật đầu, hắn nhìn vào trong mắt thiếu nữ, lấy lời nói ôn hòa lại nghiêm túc nói:
- Ừm. Vân Thường, con người khi còn sống sẽ luôn kèm theo vô số suy sụp với u ám. Người yếu đuối cứ vì vậy mà trầm luân, còn người kiên cường lại có thể xé nát gặp lại ánh bình minh.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhếch môi lên, tỏ vẻ khinh thường.
Vân Triệt nói:
- Làm một người kiên cường, không có huyền lực có thể tu luyện lại một lần nữa, trở nên mạnh hơn trước kia, không có phụ thân... vậy làm cho mình trở thành chỗ dựa mạnh hơn phụ thân, để cho hắn ở trên thiên đường có thể càng thêm yên tâm với vui mừng, được không?
- Ngây thơ.
Thiên Diệp Ảnh Nhi càng thêm khinh thường.
Cánh môi Vân Thường khép mở. Vân Triệt an ủi rõ ràng rất yếu ớt vô lực, nhưng nàng lại đáp ứng rất chân thành, trong mắt đầy nước mắt của nàng không hề chớp nhìn Vân Triệt:
- Được. Ta sẽ nghe lời tiền bối nói. Mất đi phụ thân rồi, thân là nữ nhi phải càng thêm kiên cường.
- Phụ thân mất đi nữ nhi cũng phải càng thêm... càng thêm kiên cường, đúng không?
“...” Toàn thân Vân Triệt run rẩy, hắn nhìn đôi mắt không bụi bặm của nữ hài, tình cảm rõ ràng bị tiêu diệt, rõ ràng bị hắc ám cắn nuốt nhưng lại điên cuồng rung động, run run.
Hắn cố gắng quay đầu, cắn chặt răng, nhưng thân thể run run lại như thế nào đều không thể dừng lại... Cuối cùng, hắn lại mạnh mẽ quay lưng lại:
- Thiên Ảnh... đi!
Vân Triệt gần như trốn chạy rời đi, cho dù bước chân hay hô hấp đều hỗn loạn như vậy.
Thiên Diệp Ảnh Nhi đi sau lưng Vân Triệt, trước khi rời đi, nàng quay đầu lại, liếc nhìn Vân Thường... Một lần này trong mắt nàng lại hoàn toàn không còn là lạnh lùng, mà nhiều hơn một chút phức tạp mà chính nàng cũng không phát hiện ra.
Nhìn cửa phòng đóng lại, bóng dáng của Vân Triệt lại vẫn rõ ràng khắc vào trong tầm mắt mông lung, nàng thì thầm như nói mê:
- Tiền bối... đừng quên ước định của chúng ta... chờ ta lớn lên... khi tìm được tiền bối... hy vọng nụ cười của tiền bối... sẽ không còn bi thương như vậy nữa...