.
._798__1" class="block_" lang="en">Trang 798# 1
Chương 1596: Kết thúc
Chương 1596: Kết thúc
Chương 1596: Kết thúc
Thiên Cương Vân tộc tràn ngập máu tanh nồng đậm, càng nồng đậm hơn máu tanh chính là tử khí u ám.
Hoang Thiên long chủ, Cửu Diệu thiên tôn, Thần Hư đạo nhân đều chết ở đây, tận thế của Thiên Cương Vân tộc đã xác định.
Hiện giờ bọn họ nên mong mỏi nhất, cũng duy nhất có thể mong mỏi đó là trốn đi như thế nào... Nhưng dấu ấn “Tội tộc” của bọn họ là do Phần Nguyệt Vương giới khắc lên, trước quyết định cuối cùng mà sợ tội chạy trốn, tội càng thêm tội. Tuy bắc thần vực lớn lao, nhưng bọn họ có năng lực chạy trốn đi đâu, lại có ai dám thu lưu bọn họ.
Máu rồng nhuộm đầy mảnh đất dưới chân, Vân Triệt đi ra rất xa mới đột nhiên dừng lại.
“Phụ thân mất đi nữ nhi cũng phải càng thêm... càng thêm kiên cường.”
Một câu nói yếu ớt cỡ nào, đến từ trên môi Vân Thường lại khiến cho tâm hồn hắn gần tan vỡ.
Thở ra một hơi thật dài, ánh mắt của hắn chuyển qua, nhìn về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi thủy chung không nói một lời, giọng lạnh lùng nói:
- Ngươi lại không cười nhạo ta?
Hai tròng mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi đang nhìn phương xa, nghe được lời Vân Triệt nói, nàng cười rất nhẹ:
- Phụ thân của tiểu nha đầu kia đã chết, mà cha ta còn sống, huyền lực của nàng phế hết, mà ta lại có thể quyết định sinh tử của nàng trong nháy mắt, ta thế mà lại hơi hâm mộ nàng.
Nụ cười của nàng trở nên hơi thê lương:
- A, Phạm Đế thần nữ đã từng coi vạn linh là gà đất chó kiểng, lại hâm mộ một tiểu nha đầu bị phế... Quá buồn cười!
Vân Triệt liếc nhìn nàng, đi tới trước.
Nơi này là tổ miếu của Thiên Cương Vân tộc, nhưng mà đã hóa thành một mảnh phế tích.
Nơi thủy tổ, nếu là Vân Triệt trước kia chắc chắn lòng mang kính sợ. Nhưng giờ phút này chỉ có lạnh lùng. Hắn đứng ở trung tâm phế tích tổ miếu, chân phải chợt bước lên một bước.
Ầm rầm!
Mặt đất sụp đổ, kể cả kết giới phía dưới đều cùng nứt vụn. Vân Triệt rơi xuống một tiểu thế giới độc lập giấu kín, đối mặt với một đám tộc nhân Vân thị hoảng sợ muốn chết.
Tộc trưởng Vân Đình cùng với một đám trưởng lão bị thương tương đối nhẹ, hiển nhiên đang thương nghị đại sự ở đây.
- Vân Triệt, ngươi...
Vừa nói ra khỏi miệng, bóng dáng của Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng nhẹ nhàng hạ xuống, đứng ở bên cạnh Vân Triệt, giọng nói nhất thời im bặt, gần như mỗi một người đều co rúm lui lại sau một bước.
Sắc mặt Vân Triệt lạnh như băng, trầm giọng nói:
- Trừ bỏ Vân tộc trưởng, những người khác, toàn bộ cút đi!
Lấy tàn bạo ngoan tuyệt hôm nay Vân Triệt đã bày ra, thêm với chuyện phát sinh trong tổ miếu lúc trước, Vân Triệt trực tiếp tàn sát bọn họ ngay tại chỗ, bọn họ đều không hề cảm thấy kỳ quái.
Nhưng hắn nói ra lại chỉ là “Cút đi”.
Có lẽ lý do duy nhất chính là câu nói sau khi Vân Thường tỉnh lại đã nói ra... Câu nói cầu tình làm cho bọn họ xấu hổ muốn chết.
Sắc mặt Vân Đình lộ ra một tầng trắng bệch không bình thường, không biết bởi vì thân bị thương hay đau lòng, sắc mặt hắn chấn động, sau đó xua xua tay:
- Các ngươi đi đi.
Yên lặng ngắn ngủi, các trưởng lão không tiếng động rời đi. Nếu Vân Triệt thật sự làm gì Vân Đình, cho dù toàn bộ bọn họ ở đây cũng không ngăn cản được.
Ngón tay Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ phất, một kết giới cách âm hình thành. Vân Triệt muốn nói điều gì, làm cái gì, nàng có thể đoán được bảy tám phần, nhưng hiển nhiên không có ý định ngăn cản.
- Vân tôn giả... khụ, khụ khụ khụ khụ...
Mới vừa mở miệng, Vân Đình đã ho khan một trận thống khổ liên tiếp, mỗi một tiếng ho khan đều mang ra bọt máu màu nâu.
Hắn thở gấp mấy hơi, mới tiếp tục nói:
- Không biết có gì... phân phó.
- Biết vì sao các ngươi còn sống không?
Vân Triệt nói.
Vân Đình cúi đầu xuống, ngượng ngùng vô lực thì thầm một tiếng:
- Thường nhi...
Giọng Vân Triệt đột nhiên lạnh đi vài phần, từng chữ đâm vào hồn:
- Nàng cũng không biết rằng sau khi nàng bị thương nặng lại bị các ngươi định lấy cấm thuật dời máu tàn nhẫn cướp đoạt thiên cương màu tím của nàng. Các ngươi tốt nhất... vĩnh viễn đừng để cho nàng biết.
“...” Khóe miệng Vân Đình giật giật, hồi lâu, hắn thở dài một tiếng nặng nề, nói:
- Ngươi chính là... cao nhân ban ơn cho Thường nhi?
Được chứng kiến thực lực đáng sợ của Vân Triệt cùng với trân trọng vượt xa tầm thường của Vân Triệt đối với Vân Thường, hắn nào còn không nghĩ ra được, cao nhân mang đến đủ loại biến hóa kỳ dị cho Vân Thường thật ra chính là Vân Triệt.
Lúc trước khi Cửu Diệu thiên tôn kêu lên “Nửa bước Thần Chủ”, bọn họ đã kinh hãi tới cực điểm. Nhưng sau đó, mạnh như Hoang Thiên long chủ và Thần Hư tôn giả đều bị hắn dễ dàng nghiền giết, thực lực như vậy nào đâu chỉ dừng ở nửa bước Thần Chủ!
- Đúng!
- Nhân vật giống như ngươi, vì sao lại đối xử tốt với Thường nhi như vậy?
Vân Đình hỏi.
Hắn đã tận mắt thấy được thực lực của Vân Triệt chẳng những cường đại, tính tình càng đáng sợ, ngoan tuyệt đến kể cả Thiên Hoang thần giáo đều không để vào trong mắt, còn có tàn bạo tạo nên khắp nơi đều là máu rồng xác rồng của Vân Triệt... bằng vào lịch duyệt của hắn đều cảm thấy khiếp sợ. Mà người như vậy vì sao lại chỉ đối xử tốt với Vân Thường vượt trên cả lẽ thường.
Hắn không thể nghĩ ra được lý do.
Vân Triệt giơ cánh tay lên, ở trong tầm mắt ngạc nhiên của Vân Đình, một đường quang hoa màu cam chợt lóe lên.
“!!” Vân Đình như bị sét đánh, thất thanh kêu lên:
- Thiên... thiên cương thần lực!
Hắn chợt ngẩng đầu lên, tỏ vẻ khó có thể tin nhìn Vân Triệt:
- Ngươi! Ngươi... ngươi... ngươi là người của Thiên Cương Vân tộc ta!
Mắt Vân Triệt vẫn lạnh lẽo như lúc ban đầu, lạnh lùng trả lời:
- Ta không phải. Tổ tiên của ta đã sớm thoát khỏi Thiên Cương Vân tộc.
“...” Vân Đình há miệng, ngũ quan rung động, kích động kịch liệt, sau kinh ngạc là phức tạp vô tận, ánh mắt nhìn Vân Triệt cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hồi lâu, cánh tay hắn buông xuống, đôi mắt già nua mông lung, giọng nói mơ hồ giống như còn ở trong mộng:
- Hóa ra, ngươi là hậu nhân của hắn.
- Hắn... bây giờ còn sống chứ?
Vân Triệt nói:
- Chết rồi. Huyễn Yêu Vân tộc ta hiện giờ chỉ còn mình ta còn sống.
“...” Vân Đình lại sửng sốt, sau đó mất hồn lẩm bẩm:
- Chết rồi... Huyễn Yêu Vân tộc... chết rồi... a... ha ha..
Hắn nở nụ cười, cười vô cùng bi thương.
Rõ ràng hận người đó thấu xương, nhưng nghe tin người đó đã chết, sinh ra đầu tiên lại không phải là khoái trá mà là bi thương.
Hắn thì thầm:
- Cũng tốt, cũng tốt... chết rồi, cũng không còn thống khổ và vướng bận; chết rồi, sẽ không cần lựa chọn và giãy giụa; chết rồi, ân oán sẽ thanh toán xong... cũng chân chính giải thoát rồi.
Hắn tự nói, mang theo thê lương thật sâu, thậm chí còn có tử chí nồng đậm.
Tử chí trước khi tuyệt vọng đến.
Vân Triệt liếc nhìn hắn, đột nhiên cười lạnh:
- Ngươi muốn chết như vậy? Ta cứ không cho ngươi chết!
Bóng dáng của hắn chợt lóe lên, thuấn thân tới sau lưng Vân Đình, bàn tay đánh thẳng vào sau lưng Vân Đình, lực lượng sinh mệnh thần tích lập tức phóng thích, lập tức thu hồi.
Phụt!
Vân Đình rên lên một tiếng, đột nhiên lảo đảo một cái về trước, một ngụm máu đen điên cuồng phun ra. Tay hắn che ngực... đột nhiên, hắn chợt ngẩng đầu xoay người, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, vẻ mặt khó có thể tin.
Vân Triệt chắp hai tay ra sau lưng:
- Ấn ký nguyền rủa của Phần Nguyệt thần giới để lại trong người ngươi đã được giải. Lấy nội tình của bản thân ngươi và tài nguyên của Thiên Cương Vân tộc, mất không lâu lắm ngươi có thể khôi phục đến trạng thái năm đó.
Ấn ký nguyền rủa trong cơ thể Vân Đình trấn áp huyền lực của hắn ở cảnh giới Thần Quân, không cách nào trở lại cảnh giới Thần Chủ. Mặc dù ấn ký nguyền rủa này mạnh, nhưng còn xa không bá đạo bằng phạm hồn cầu tử ấn, vả lại là ấn ký nguyền rủa hắc ám bị Quang Minh huyền lực khắc chế mạnh nhất, lấy sinh mệnh thần tích có cấp bậc vượt qua tất cả, Vân Triệt thuận tay đã giải được.
Tu vi khôi phục, tuổi thọ sắp hết cũng sẽ vì vậy mà kéo dài trên diện rộng. Cảm giác được trạng thái thân thể của mình hiện giờ, Vân Đình kích động tột đỉnh.
Hắn cho rằng Vân Triệt lần này vì hỏi tội mà đến, nhưng mà...
Hắn tiến lên trước một bước, đang định khom người bái tạ, đã thấy Vân Triệt trực tiếp quay lưng đi, nói:
- Ngươi không cần cảm tạ ta, ta cứu ngươi chỉ vì ngươi còn có chút tác dụng!
Thân thể Vân Đình cứng lại ở đó, giọng nói lạnh lùng của Vân Triệt không cách nào dập tắt được kích động ở trong lòng hắn, kích động đến nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Vân Triệt đưa lưng về phía hắn trầm giọng nói:
- Ta cứu Vân Thường, là vì huyền công và thiên cương thần lực của nàng dẫn tới sự chú ý của ta. Ta lưu lại nàng bên người là vì muốn thông qua nàng tận mắt thấy được hiện trạng của bộ tộc các ngươi... chính là sau này, ta từ trên thân thể nàng thấy được bóng dáng của nữ nhi đã mất của ta.
Vân Đình: “...”
Vân Triệt không phải đang hỏi mà là trần thuật:
- Vạn năm trước, Phần Nguyệt Vương giới vì nguyên nhân nào đó đã biết được “Thánh vật” mà Thiên Cương Vân tộc các ngươi thủ hộ là cái gì, vì thế ép các ngươi giao ra. Vì chuyện này mà trong tộc đã sinh ra phân chia rất lớn. Ngươi chủ trương giao thánh vật ra, bảo hộ toàn tộc yên bình, mà tộc trưởng thứ hai lại thà chết cũng không nguyện để “Thánh vật” rơi vào tay người khác.
- Cuối cùng dưới phân chia cực lớn không cách nào hài hòa được, tộc trưởng thứ hai mang theo tùy tùng và “Thánh vật” rời khỏi Thiên Cương Vân tộc, cũng rời khỏi bắc thần vực, không còn tin tức, cũng khiến cho nhất mạch các ngươi từ đó thừa nhận tai họa vĩ đại.
- ... Là hắn lưu lại hả?
Trước mắt Vân Đình hơi mơ hồ.
Vân Triệt nói:
- Không, một nửa là Vân Thường nói cho ta, một nửa là ta đoán. Tổ tiên của ta không hề lưu lại ghi chép hay dấu vết gì về Thiên Cương Vân tộc. Huyễn Yêu Vân tộc, trừ bỏ quan hệ huyết mạch từ rất xa xưa ra đã sớm không có liên quan gì đến Thiên Cương Vân tộc nữa.
Vân Đình lộ ra nụ cười sầu thảm:
- Phải không... chuyện năm đó, Phần Nguyệt Vương giới không phải tộc ta có thể ngỗ nghịch được, giao thánh vât ra để đổi lấy toàn tộc yên bình, ta cũng không cho rằng mình sai; mà thủ hộ thánh vật là dặn dò của tổ tiên, là sứ mệnh của tộc ta, hắn cũng không sai.
- Nhưng mà hắn mang theo thánh vật tiêu sái chạy thoát, lại đẩy Thiên Cương Vân tộc từ đỉnh cao nhất vào địa ngục! Hắn định cắt đứt với Thiên Cương Vân tộc như vậy, nhưng lại dường như đã quên mất, thánh vật của Vân tộc lại càng không phải là thánh vật của chính bản thân hắn... khụ... khụ khụ...
Khó thở công tâm, sắc mặt và thân thể của Vân Đình đều thống khổ run rẩy một trận.
Vân Triệt không nói gì, không phản bác.
Một hồi lâu, khí tức của Vân Đình mới hòa hoãn lại, hắn chua xót cười, lắc đầu nói:
- Phù... thôi, tất cả đã sớm đúc thành, hắn đã không còn ở trên đời này, những chuyện này đã không còn có chút ý nghĩa nào, lại càng không hề liên quan gì đến ngươi.
- Nhưng mà, có ngươi một hậu nhân như vậy, chắc hắn cực kỳ an ủi đi.
Vân Triệt đột nhiên nói:
- Thánh vật kia, có phải là Luân Hồi kính không?
“...!?” Thiên Diệp Ảnh Nhi dựa vào cạnh tường tỏ vẻ mệt mỏi buồn ngủ chợt mở to mắt đẹp.
Vân Đình ngẩng đầu, đôi mắt đột nhiên phóng đại.
Tuy rằng quay lưng về phía Vân Đình, nhưng linh hồn rung động trong khoảnh khắc ở phía sau đã cho Vân Triệt đáp án.
- Ta không muốn biết nguyên nhân chân chính và trải qua cụ thể của chuyện năm đó. Ai đúng ai sai, ta cũng không định tìm tòi nghiên cứu. Về sau ta và Thiên Cương Vân tộc không hề liên quan, cũng không hề có oán hận.
Vân Triệt xoay người lại nhìn Vân Đình:
- Lần này ta gặp ngươi là muốn nói cho ngươi một chuyện. Ta sẽ đi diệt Thiên Hoang thần giáo, tạm thời kết thúc tai họa cho các ngươi.
Lời Vân Triệt nói không thể nghi ngờ là từng chữ long trời lở đất đối với Vân Đình.
Giọng nói của Vân Triệt trở nên âm trầm mà lạnh lẽo:
- Nhưng ngươi nhớ kỹ. Ta không phải vì Thiên Cương Vân tộc các ngươi, lại càng không phải chuộc tội cho tổ tiên, mà là vì Vân Thường... vì một câu nói của nàng.
Hắn cất bước, đi ngang qua bên người Vân Đình đang hoàn toàn ngây người:
- Ta không giết bất cứ người nào trong các ngươi, ta không muốn tâm linh của nàng bị phủ kín tro bụi gì; ta cứu toàn tộc các ngươi là không muốn thế giới của nàng rơi vào u ám... về phần ngươi, đừng hoài nghi ta có thể làm ra được hay không, mà cần cẩn thận suy nghĩ xem tương lai bù đắp lại cho nàng như thế nào!
Kể cả giải trừ ấn ký nguyền rủa phong tỏa tu vi cho Vân Đình cũng là vì để cho ở bên người nàng nhiều thêm một lực lượng Thần Chủ có thể bảo hộ cho nàng.
Vân Đình không biết mình sửng sốt bao lâu, lúc hắn như từ trong mộng mới tình, hoảng hốt quay người lại, trong tầm mắt và linh giác đã sớm không còn bóng dáng của Vân Triệt với Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Rầm!
Một xác rồng lớn mấy ngàn trượng bị một cước đá văng ra, Vân Triệt đi vào bên trong lôi vực, xuyên qua lôi vực, rời khỏi Thiên Cương Vân tộc, sau này không biết có lại vào nơi này nữa hay không, cũng hoặc là vĩnh viễn sẽ không quay lại.
- Luân Hồi kính ở trên người ngươi?
Thiên Diệp Ảnh Nhi thình lình hỏi.
Vân Triệt chưa trả lời.
Đuôi chân mày Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi vểnh lên:
- Đổi lại vấn đề khác, năm đó khi ngươi ở Long Thần giới có phải đã ngủ với Long hậu không!?