Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1595 - Chương 1597: Trên Cửu Diệu Thiên

. ._798__2" class="block_" lang="en">Trang 798# 2

 

 

 


Chương 1597: Trên Cửu Diệu thiên

Chương 1597: Trên Cửu Diệu thiên



Chương 1597: Trên Cửu Diệu thiên
“...” Vân Triệt vẫn không trả lời, nhưng dưới chân bị một cục xương rồng nặng nề thoáng cản trở lại.
Mắt vàng vốn mang theo chút trêu tức của Thiên Diệp Ảnh Nhi rõ ràng thay đổi, thân thể nàng vừa chuyển, chắn ở trước người Vân Triệt:
- Ngươi thật sự làm thịt nàng ta... làm thịt cả Long hậu!?
Chân mày Vân Triệt hơi nheo lại, lạnh nhạt nói:
- Liên quan gì đến ngươi!
“...” Ngọc nhan của Thiên Diệp Ảnh Nhi cứng đờ, sau đó khóe môi nàng nhếch lên, tiếp theo điên cuồng phá lên cười:
- Ha ha ha ha... ha ha ha ha ha...
- Không trách được, không trách được! Ha ha ha ha ha ha ha ha...
Khi nàng cười eo nhỏ run run, bộ ngực sữa rung rung... sau khi đến bắc thần vực, lần đầu tiên nàng cười thoải mái như thế, tùy ý như thế, trong lúc vui vẻ không hề có một chút thê lương lạnh lẽo và mù mịt, khoái trá đơn thuần, muốn cất tiếng cười to đơn thuần.
Ở thần giới, nhất là cấp bậc Vương giới này, không ai không biết cả đời Long hoàng nhận lấy ảnh hưởng thật lớn từ Long hậu, sau khi trở thành đế của long tộc, hoàng của hỗn độn, thủy chung cực kỳ theo chính đạo, khinh thường bọn đạo chích, trong ngực càng rộng lớn mênh mông, khiến bộ tộc Long thần không chỉ uy danh chấn thế, càng nhận vạn giới kính trọng.
Khi ở cuộc chiến phong thần, Long hoàng tỏ vẻ thưởng thức thậm chí che chở cho Vân Triệt, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, cuối cùng thậm chí tuyên bố trước mặt mọi người rằng muốn thu hắn làm nghĩa tử.
Nhân vật giống như Long hoàng rất khó thưởng thức một người, cũng rất khó thay đổi ý chí,. Nhưng thái độ của hắn đối với Vân Triệt thay đổi thật sự rất quỷ dị.
Sau khi ma đế rời đi, Tà Anh bị đánh ra ngoài hỗn độn, là hắn đột nhiên đứng ra, giọng điệu lạnh lùng, đẩy Vân Triệt tới mặt đối lập với mọi người, làm cho Vân Triệt rơi vào hắc ám.
Có thể khiến cho ý chí của Long hoàng xuất hiện thay đổi lớn lao như thế, dường như chỉ có Long hậu.
Long hậu bế quan quỷ dị trước đó.
Long hậu cũng không nguyện tiếp xúc với người đời chẳng những năm đó chứa chấp Vân Triệt, còn dạy hắn tu luyện Quang Minh huyền lực... đây cũng không phải “Thương xót nhân tài” có thể giải thích được.
Vẻ tàn bạo của Vân Triệt khi đối mặt với Hoang Thiên long tộc làm cho nàng theo đó hồi tưởng lại ân oán giữa Vân Triệt với Long hoàng, lúc lơ đãng kết hợp chúng cho ra một suy nghĩ cực kỳ không thể tưởng tượng được, ở trong mắt của bất cứ người nào đều tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng mà chuyện vớ vẩn cỡ nào đều có thể phát sinh ở trên người Vân Triệt.
Nàng đột nhiên hỏi ra câu hỏi kia vốn chỉ có một phần thử xem, chín phần trêu tức, sau đó muốn dùng giọng điệu trào phúng, đó là:
- Nếu ngươi không ngủ với Long hậu, vì sao Long hoàng lại đột nhiên ngoan tuyệt với ngươi như thế.
Nhưng mà phản ứng mà nàng nhận được không phải là nụ cười lạnh của Vân Triệt mà là trầm mặc mang theo khác thường của hắn và trách cứ tương đương với ngầm thừa nhận.
Bóng dáng của Thần Hi không thể nghi ngờ là nơi tồn tại sâu nhất, đau nhất, xấu hổ nhất trong đáy lòng Vân Triệt, chân mày hắn đột nhiên nhíu lại, ánh mắt đầy giận:
- Có gì buồn cười!
Năm đó nếu như không phải Thần Hi gặp được hắn, sẽ không có tai họa sau này.
Chính là, hắn không muốn tin tưởng Thần Hi đã chết, hắn tình nguyện tin tưởng tất cả lời Hạ Khuynh Nguyệt nói đều đang lừa dối hắn.
Tiếng cười của Thiên Diệp Ảnh Nhi thoáng dừng lại, nhưng khóe môi vẫn giữ lấy ý cười:
- Vì sao không thể cười? Hậu của Long hoàng, Long hậu của hỗn độn, Long hậu nổi danh cùng với ta, một nữ nhân khiến Long hoàng hèn mọn như trung cẩu, cao thượng như cung trời ở trong mắt tất cả nam nhân khắp thiên hạ, hóa ra lại là đồ dâm đãng ngoài sạch trong đĩ!
Ngọn lửa giận dữ nổ tung trong mắt Vân Triệt, hắn đột nhiên giơ tay túm lấy cổ áo Thiên Diệp Ảnh Nhi lên, trầm giọng nói:
- Ngươi... nói... lại... một... lần... nữa!!
- Ta có nói sai?
Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn đang cười lạnh. Đây rõ ràng là chuyện không hề liên quan đến nàng, nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng chính là rất không khoái trái.
Tay Vân Triệt hơi run rẩy:
- Ngươi... còn dám nói bậy nàng nửa chữ, ta phế ngươi đi!
Đôi mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi u lãnh mà tuyệt mxy, nhưng không hề kiêng kỵ chút nào:
- Ngươi nỡ sao? Nếu như ta bị phế đi, trên đời này sẽ không còn nữ nhân có được máu của ma đế, ai tới giúp ngươi tu luyện hắc ám vĩnh kiếp, ai tới giúp ngươi biến ba phương thần vực thành ma vực đây?
Vân Triệt trầm giọng đáp lại, nhưng tay chộp vào trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi lại đột nhiên bỏ ra:
- ... Vân Thiên Ảnh, không có ngươi, tương lai ta vẫn có thể giẫm đạp lên ba phương thần vực, mà ngươi không có ta, vĩnh viễn đều đừng nghĩ tới báo thù. Còn có, ngươi nhớ kỹ cho ta, nàng là Thần Hi, không phải là Long hậu!
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi đưa tay ngọc xoa ngực, rất ôn nhã chỉnh lại xiêm y, lời Vân Triệt nói làm cho nàng như có đăm chiêu, nhưng trên môi vẫn tràn ra ý tứ tràn đầy châm biếm:
- Chẳng những đã ngủ, còn ngủ ra tình cảm?
Nàng tiến lên trước một bước, hơi thở nhẹ như u lan lướt trên môi Vân Triệt:
- Cũng khó trách Long hoàng sẽ đối xử với ngươi như vậy, Long hậu Thần Hi, Thần nữ Thiên Diệp lại đều đã thành đồ chơi dưới háng của một mình ngươi, ngươi thật đúng là... nên bị thiên đao vạn quả!
Vân Triệt lạnh lùng nhắc lại:
- Nàng không phải là Long hậu, lại càng không phải là đồ chơi! Ngươi cũng không xứng đánh đồng với nàng!
Thiên Diệp Ảnh Nhi lại không hề tức giận, trên đời này, có thể mang đến cho nàng “Cảm giác vận mệnh thăng bằng” nhất không hề nghi ngờ chính là Thần Hi, đầu nàng duỗi tới trước, đôi môi gần như chạm gần bên tai Vân Triệt:
- Phải không? Vậy ngươi nói cho ta, khi Thần Hi làm với ngươi vẫn có dáng vẻ thánh khiết cao cao tại thượng kia sao?
Bàn tay Vân Triệt khẽ siết lại, nhưng khoảnh khắc trước khi lửa giận bùng nổ lại đột nhiên bị hắn áp chế, trên mặt hắn ngược lại lộ ra nụ cười nhạt:
- Nàng là nữ nhân hoàn mỹ nhất trên thế giới, nàng ở trước mặt ta có thể thánh khiết giống tuyết liên, cũng có thể phóng đãng giống như yêu cơ.
- Khoảng thời gian ở cùng với nàng, ta hận không thể mỗi thời mỗi khắc... hận không thể chết ở trên người nàng. Chỉ với một điểm này, ngươi đã không thể so sánh bằng.
- Ngươi chẳng qua chỉ là công cụ tu luyện của ta, và một món đồ chơi thượng thừa, hiểu chưa!
“...” Nụ cười trên mặt Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi biến mất, nhưng cánh môi không rời khỏi bên tai hắn, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều:
- Vân Triệt, ngươi yên tâm, ta sẽ làm tốt chức trách của một công cụ và đồ chơi... ngươi cũng như vậy.
- Hừ!
Vân Triệt xoay người, cấp tốc đi ra khỏi lôi vực.
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rề rề đi theo phía sau, nhưng tâm tình hiển nhiên rất không bình ổn.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không đơn giản bỏ qua mấy chữ này của Vân Triệt, nàng nở nụ cười, nhưng lần này, trong nụ cười của nàng tràn đầy trào phúng:
- Không phải là Long hậu... hóa ra cái gọi là người đệ nhất hỗn độn, cũng chỉ là trò cười bi ai.
- Người trên thế gian này lại có ai thật sự nhìn rõ được ai.
...
Rời khỏi Thiên Cương Vân tộc, tốc độ của Vân Triệt khai hỏa toàn bộ, nhằm thẳng hướng nam, không hề ngập ngừng, càng không cẩn chuẩn bị bất cứ cái gì.
Hắn nói cho Vân Đình, bản thân sẽ đi diệt Thiên Hoang thần giáo. Mà thật ra hiện giờ cho dù hắn liên thủ với Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng như thế nào đều khó có khả năng thật sự diệt được Thiên Hoang thần giáo.
Thân là tông môn Giới Vương của Thiên Hoang giới, uy danh khổng lồ, nội tình nặng nề, cường giả đông đảo... không hề nghi ngờ bất cứ một cái nào cũng là một ngọn núi cao không thể thấy đỉnh.
Huống chi tổng giáo chủ của Thiên Hoang thần giáo, Đại Giới Vương của Thiên Hoang thần giới vẫn còn là một Thần Chủ chân chính!
Nhưng mà Vân Triệt vẫn nói như vậy với Vân Đình. Hơn nữa chỉ cho mình thời gian ngắn như vậy. Dù sao chuyện Thần Hư đạo nhân chết ở Thiên Cương Vân tộc nhất định đã truyền đến Thiên Hoang thần giáo, chuyện lớn như thế, bọn họ đi về phía Thiên Cương Vân tộc hỏi tội tối đa cũng chỉ có vài ngày.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Trong khoảng thời gian ở Thiên Cương Vân tộc này, hắn rõ ràng đã chạm vào bình cảnh Thần Quân cảnh.
Chỉ cần một cơ hội... không, kể cả cơ hội đều không được tính, chỉ cần thoáng đẩy lên trước một cái, hắn đã có thể trực tiếp đột phá, thành Thần Quân!
Đây cũng là lý do vì sao hắn nói ra câu “Trong ba ngày để cho ngươi khôi phục Thần Chủ” với Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Đột phá đại cảnh giới, đối với huyền giả nào khác mà nói đều sẽ mang đến thay đổi về chất đối với huyền khí và bạo tăng tu vi. Còn đối với Vân Triệt mà nói, tăng trưởng về thực càng có thể nói là long trời lở đất.
Cửu Diệu thiên, một tiểu thế giới lơ lửng trên vạn ngọn núi, Cửu Diệu thiên cung uy danh hiển hách ở Thiên Hoang giới chính là ở trong đó.
Ở Thiên Hoang giới, Cửu Diệu thiên cung là một trong những tông môn cường đại nhất thuộc Thiên Hoang thần giáo, là thánh địa huyền đạo vô số Thiên Hoang huyền giả tha thiết ước mơ, có thể vào một cung trong nào trong cửu cung đều là vinh quang suốt đời.
Nhưng hôm nay Cửu Diệu thiên cung lại cực kỳ không yên ổn.
Bởi vì tổng cung chủ tự mình đi đến Thiên Cương Vân tộc để nhân lúc cháy nhà đi hôi của lại đã chết ở Thiên Cương Vân tộc!
Cửu Diệu thiên cung lượn lờ hắc khí, khí tức đầy rẫy kinh loạn mà trong ngày thường chưa bao giờ từng có.
Tàng Vũ tôn giả, đứng đầu chín phân cung chủ của Cửu Diệu thiên cung, địa vị ở Cửu Diệu thiên cung gần với Cửu Diệu thiên tôn. Hiện giờ Cửu Diệu thiên tôn đã chết, con cháu khác đều không ra hồn, do hắn kế thừa vị trí tổng cung chủ có thể nói là đương nhiên.
Nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn kinh hồn chưa ổn.
Hôm nay hắn theo Cửu Diệu thiên tôn đi đến Thiên Cương Vân tộc, tận mắt nhìn thấy Hoang Thiên long tộc giống như loài bò sát hèn mọn trên đất bị giết hại, tận mắt nhìn thấy Thần Hư đạo nhân bị một cước giẫm chết, lại tận mắt nhìn thấy Cửu Diệu thiên tôn bị chặt thành tám khúc trong chớp mắt...
Cả đời hắn từng nhìn thấy cảnh tượng người chết rất nhiều, nhưng đó chính là Hoang Thiên ma long! Đó chính là Thần Quân đỉnh phong!
- Tổng cung chủ, các vị phân cung chủ đều đã hầu ở Cửu Diệu cung, chờ đợi tổng cung chủ chủ trì đại sự.
Đệ tử thủ tịch của Tàng Vũ tôn giả khom người cúi đầu, tỏ vẻ nịnh bợ, trong miệng càng trực tiếp lấy “Tổng cung chủ” xưng hô, dùng từ cũng không phải là “Thương nghị” mà là “Chủ trì”.
Tàng Vũ tôn giả gật gật đầu, thở mạnh một hơi, đứng dậy.
Lúc đi ra, hắn theo bản năng nâng mắt nhìn lên trên trời cao... mà vừa liếc mắt, toàn thân hắn run run, trực tiếp từ trên không trung đột ngột lộn nhào xuống dưới, trong miệng phát ra tiếng thét lên giống như thú gầm hoảng sợ:
- Vân Vân Vân Vân... Vân Triệt!!
Trên Cửu Diệu thiên, Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đang lơ lửng trên không trung, lạnh lùng nhìn Cửu Diệu thiên cung to lớn mênh mông.




 

 

 

Bình Luận (0)
Comment