Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1596 - Chương 1598: Một Chỉ Phá Giới

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1597" class="block_" lang="en">Trang 799# 1

 

 

 


Chương 1598: Một chỉ phá giới

Chương 1598: Một chỉ phá giới



Chương 1598: Một chỉ phá giới
Tàng Vũ tôn giả thất thanh sợ hãi gầm lên làm kinh sợ Cửu Diệu thiên cung nhất thời tiếng huyên náo nổi lên bốn phía.
Nhất là các đại cung chủ, gần như đều trong nháy mắt phá nóc mà ra, nhưng lập tức lại gắt gao khựng lại ở kotrung, không một ai dám tiếp tục hướng tới trước.
Tồn tại như Cửu Diệu thiên cung, nơi trung tâm của nó sao dễ dàng tới gần như vậy được. Mà hai bóng người ở trong không trung, vị trí của bọn họ rõ ràng ở trên Cửu Đại cung, trung tâm của trung tâm Cửu Diệu thiên cung, lại không một ai phát hiện ra bọn họ đến đây như thế nào.
Chỉ một thoáng, tiếng báo động trên Cửu Diệu thiên nổi lên bốn phía, trong khoảnh khắc bóng người lao ra giống như châu chấu bay đầy trời. Bị người không tiếng động xâm nhập trung tâm cửu cung, đây là đại sự bao nhiêu năm chưa bao giờ có có Cửu Diệu thiên cung.
Từ cung chủ đến đệ tử của Cửu Diệu thiên cung, đông đảo vài trăm vạn, đây còn chưa kể tới lượng lớn ngoại cung lan khắp Thiên Hoang giới. Hai người cứ xâm nhập như vậy, theo lẽ thường mà nói vốn không khác gì muốn chết, một ngụm nước bọt của từng người cũng đều có thể chết đuối.
Nhưng cung chủ, điện chủ, đệ tử trước đó liều mạng chạy về từ Thiên Cương Vân tộc lại mặt không còn chút máu trước tiên.
Hai sát tinh dọa bọn họ suýt chút nữa nát mật này, sao lại có thể đột nhiên xuất hiện ở đây!
- Tàng Kính cung chủ trầm giọng nói, trong tay thoáng hiện hắc kiếm:
- Vân Triệt? Bọn chúng chính là người đã giết chết tổng cung chủ!? Được lắm! Cũng bớt cho chúng ta đây cố sức truy kích và tiêu diệt! Hôm nay, dùng mạng của bọn chúng tế vong linh tổng cung chủ!
- Tàng Kính dừng tay!
Hắn vừa nói ra, vài tiếng quát to đồng thời vang lên, hơn nữa đều mang theo vẻ hoảng sợ mức độ khác nhau. Tàng Vũ cung chủ càng trực tiếp nhào lên, cứng rắn áp chế huyền khí kiếm khí mà hắn vừa mới bắn ra:
- Không được ra tay!
Ánh mắt của Tàng Kính cung chủ nhanh chóng đảo qua sắc mặt của mấy người, trầm giọng nói:
- Nơi này chính là Cửu Diệu thiên cung chúng ta! Cho dù lực lượng của bọn họ thật sự tới gần nửa bước Thần Chủ, lại có gì phải sợ!
- Ta nói, không được phép ra tay!
Giọng điệu của Tàng Vũ cung chủ lại tăng thêm... Tàng Kính cung chủ không hộ tống đi Thiên Cương Vân tộc, không tận mắt nhìn thấy Hoang Thiên long tộc trong nháy mắt xác rồng khắp nơi, không nhìn thấy Cửu Diệu thiên tôn bị xoắn thành tám khúc trong chớp mắt.
Hình ảnh khủng bố tuyệt luân kia gần như làm hỏng mất tâm hồn của một đám Thần Quân bọn họ. Đối mặt với nhân vật đáng sợ như vậy, nếu thật sự cứng rắn đối chiêu, cho dù bọn họ có thể đựa vào số lượng thủ thắng, cũng chắc chắn sẽ máu nhiễm Cửu Diệu thiên cung, tổn thất không cách nào tưởng tượng được.
Vừa mất đi Cửu Diệu thiên tôn và Tàng Kiếm tôn giả, Cửu Diệu thiên cung hiện giờ tuyệt đối không thể bị tổn thất thêm gì nữa.
Một cung chủ khác nói:
- Tàng Vũ nói đúng. Ngươi không tận mắt nhìn thấy, bọn họ đáng sợ vượt xa tưởng tượng của ngươi! Vả lại hôm nay bọn họ đã dám hiện thân như thế, tất nhiên không biết sợ. Mối thù bọn họ giết chết tổng cung chủ, chúng ta nhất định sẽ báo... Nhưng tuyệt đối không phải vào hôm nay, càng không thể ở nơi này.
Tay Tàng Kính cung chủ siết chặt, khí tức cũng yếu đi. Thực lực của những cung chủ quay về này cũng không hề kém hơn hắn, nhưng bọn họ sợ hãi không phải giả dối. Hơn nữa, nếu như ra tay ở đây, cho dù kết quả gì, Cửu Diệu thiên cung đều chắc chắn máu chảy thành sông.
Tàng Vũ cung chủ tiến lên trước, chắp tay nói:
- Hóa ra là Vân tôn giả với... tiên tử. Không biết hai vị giá lâm Cửu Diệu thiên cung ta có gì chỉ giáo?
Cho dù trong lòng cực hận cực sợ, nhưng trên mặt lại không thể không nở nụ cười bài trừ khuất nhục.
Giọng nói trầm thấp của Vân Triệt gần như xuyên thấu toàn bộ Cửu Diệu thiên cung:
- Chỉ giáo? Chúng ta mới vừa làm thịt tổng cung chủ của các ngươi, các ngươi không xông tới báo thù cho hắn, ngược lại khúm núm? A... cái gọi là Cửu Diệu thiên cung, hóa ra nuôi một đám đê tiện vô năng sao?
Lời nói này có thể nói hết sức nhục nhã ác độc, đủ để cho bất cứ kẻ nào giận tím mặt. Cửu Diệu thiên nhất thời khí tức bạo động, nhưng Tàng Vũ cung chủ lại cười to một tiếng, cấp tốc áp chế sóng âm còn chưa hoàn toàn nổi lên:
- Lời ấy của Vân tôn giả sai rồi, tổng cung chủ thật sự chết ở trên tay hai vị, nhưng thực lực của hai vị thông thiên, có thể so với Thần Chủ, tổng cung chủ mạo phạm hai vị, tuy là vô tình, nhưng chết cũng không tính là oan uổng, mặc dù chúng ta bi thống vạn phần, nhưng chưa từng có ý truy cứu.
- Ngược lại, người của Cửu Diệu thiên cung ta từ xưa đến nay ngưỡng kính cường giả. Hai vị đã đến, đó là khách quý, nếu có phân phó gì, chúng ta nguyện vui vẻ hỗ trợ. Mà nếu như có thể thoáng chỉ điểm một hai, càng là may mắn của Cửu Diệu thiên cung ta.
Lời nói này của Tàng Vũ cung chủ rõ ràng là lời khuất nhục chịu thua, nhưng lại nói hào phóng ngang nhiên, đồng thời cũng đang nói cho mọi người trên dưới toàn cung biết đây là hai nhân vật tuyệt đối không thể trêu chọc, ai cũng không thể tự ý động vào.
Vân Triệt giống như lộ ra chút ý cười:
- Rất tốt, ta thích người thông minh như vậy. Nếu như thế, ta xin mời Cửu Diệu thiên cung các ngươi giúp ta một chút việc nhỏ, tin tưởng các ngươi kính ngưỡng cường giả như vậy, sẽ không thể cự tuyệt đi?
Tàng Vũ cung chủ nói:
- Tôn giả mời nói. Chỉ cần Cửu Diệu thiên cung ta có thể làm được, nhất định sẽ không để cho tôn giả thất vọng.
Vân Triệt nói:
- Rất đơn giản, dường như Cửu Diệu thiên tôn các ngươi tồn tại ở Thiên Hoang giới này cũng vài chục vạn năm, cho dù không nên hồn cũng ít nhiều có chút hàng tồn. Gần đây ta vừa khéo thiếu chút ma tinh ma ngọc...
Trong lòng Tàng Vũ cung chủ thả lỏng, vội vàng nói:
- Thì ra là thế. Không biết tôn giả muốn bao nhiêu, chỉ cần trong phạm vi cung ta thừa nhận được, nguyện lập tức dâng.
Ánh mắt Vân Triệt liếc xéo:
- Thế thì không cần, mang ta đi kho bảo vật tông môn các ngươi một chuyến là được.
- Cái gì!
Tàng Vũ cung chủ ngẩng phắt đầu lên, mọi người cũng đều sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Kho bảo vật tông môn, đó chính là chỗ tích lũy nội tình của một tông, là cấm địa tuyệt đối... tuyệt đối không thể cho người ngoài bước vào!
Kể cả Cửu Diệu thiên cung to như vậy, người có thể đi vào cũng không vượt quá năm người.
- Thế nào, có vấn đề gì sao?
Vân Triệt lạnh nhạt nói.
Tàng Vũ cung chủ cố sức giữ bình tĩnh, nói:
- Tôn giả, chuyện này... kho bảo vật là cấm địa lớn nhất của một tông, tích lũy và cơ mật của tông môn đều ở trong đó, người ngoài tuyệt đối không thể bước vào. Một điểm này, nói vậy tôn giả...
Vân Triệt cắt ngang lời hắn:
- Ta không muốn nghe lời vô nghĩa, hoặc là ngươi dẫn chúng ta đi vào, hoặc là ta giết các ngươi rồi đi vào, không có lựa chọn thứ ba... Đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội!
Từng chữ lạnh như băng dứt khoát, không hề chừa đường sống.
- Vân tôn giả, chuyện này...
Tàng Vũ cung chủ còn định nói gì nữa, Tàng Kính cung chủ đã triệt để nổi giận:
- Khốn nạn! Tàng Vũ! Bọn chúng đều đã nhục lên tận đầu, ngươi còn khúm núm giống ý như chó! Ngươi chuẩn bị làm mất hết toàn bộ mặt mũi của Cửu Diệu thiên cung sao!
Hắc kiếm hiện ra, huyền khí bùng nổ, Tàng Kính cung chủ đã phóng lên cao, nhằm thẳng Vân Triệt:
- Cùng tiến lên! Hôm nay cho dù máu nhiễm chín cung, cũng phải để cho bọn chúng mãi mãi nằm lại nơi đây!
- Đợi chút!
Tàng Vũ cấp tốc đưa tay, nhưng lại không thể giữ chặt được Tàng Vũ cung chủ. Hắn cắn chặt răng, đuổi thẳng mà lên, gắt gao túm lấy Tàng Kính cung chủ, khi đối mặt với Vân Triệt đã mặt trầm như nước:
- Vân Triệt, chúng ta đã nhiều phen thoái nhượng, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!
- Cửu Diệu thiên cung ta sừng sững Thiên Hoang vài thập niên, nội tình khổng lồ cũng không phải ngươi có thể tưởng tượng được! Nếu như lấy át chủ bài ra, muốn tiêu diệt ngươi chính là hai ngươi đều không khó gì! Nếu như có thể cởi bỏ oán thù, Cửu Diệu thiên cung ta nguyện lùi một bước, nếu muốn cá chết lưới rách... Cửu Diệu thiên cung ta nguyện phụng bồi đến cùng!
Vân Triệt nói sâu xa:
- Không, ngươi nói sai rồi. Chỉ có cá chết, không có lưới rách.
Sắc mặt của Tàng Vũ cung chủ hoàn toàn âm trầm xuống, gầm lên một tiếng dữ dội:
- Kết trận!!
Ra lệnh một tiếng, sớm truyền âm cho nhau, tám đại Cửu Diệu cung chủ vận sức chờ phát động toàn bộ bay lên không xuất kiếm, trong lúc nhất thời, trên Cửu Diệu thiên tràn ra tám kiếm trận tối đen, khoảnh khắc khi kiếm trận thành hình lại nối thông với nhau, hình thành một bát diệu kiếm trận khổng lồ.
Cửu diệu kiếm trận do chín đại cung chủ liên kết lại có thể đánh bại hoàn toàn tổng cung chủ Cửu Diệu thiên cung. Hiện giờ mặc dù thiếu đi một diệu, nhưng uy lực vẫn vĩ đại, kiếm uy và linh áp hắc ám hãi thế trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Cửu Diệu thiên.
Trong nháy mắt đó, các núi ầm ầm, sao trời rung động, tất cả những người lơ lửng phía dưới đều bị áp chế trong một chớp mắt, giống như dưới thiên uy, vạn linh đều là con kiến.
- Vân Triệt, nhận lấy cái chết!
Đã ra tay vậy không còn giữ lại.
Vân Triệt đứng thẳng không động, tay trái đặt trên lưng Thiên Diệp Ảnh Nhi đẩy nàng ra, tay phải nắm lấy Kiếp Thiên Ma Đế kiếm, vô cùng tùy ý đánh xuống một kiếm, đánh ra một đường kiếm quang tối đen.
Kiếm quang chỉ dài tám thước, nhìn như bình thản không có gì lạ, ở trước bát diệu kiếm trận càng hèn mọn ảm đạm giống như đom đóm trước trăng sáng.
Tám đại cung chủ hoàn toàn không đếm xỉa đến kiếm quang rõ ràng tiện tay chém ra này, từng người bọn họ có vẻ mặt dữ tợn, bát diệu kiếm trận bị thúc giục mãnh liệt, trùm thẳng vào Vân Triệt... Cũng trong khoảnh khắc này, kiếm quang với bát diệu kiếm trận đụng chạm vào nhau.
Xoẹt ----
Đó là một tiếng cắt đứt đáng sợ nhất đời này bọn họ từng nghe thấy.
Đường kiếm quang hắc ám chỉ dài tám thước kia nhưng lại như một lưỡi đao bén của ác ma đến từ vực sâu địa ngục, đâm qua bát diệu kiếm trận...
Khoảnh khắc kiếm quang biến mất, kiếm trận khổng lồ do tám đại Cửu Diệu cung chủ xây lên bị cứng rắn chém thành hai nửa.
Như vải lụa rách!
Kiếm quang nhìn như bình thường kia, chất chứa lại là lực lượng hắc ám vĩnh kiếp sơ cấp!
- Cái... cái gì!
Khoảnh khắc này, tròng mắt của tám đại cung chủ đồng thời trợn đến lớn nhất, như rơi vào ác mộng đáng sợ lại vớ vẩn. Lực lượng kiếm trận điên cuồng tán loạn, phản phệ vĩ đại làm cho bọn họ như gặp phải trọng kích, thân hình mãnh liệt rơi xuống, khí tức đại loạn.
Mà lúc này, kiếm thứ hai của Vân Triệt đã đánh ra, thoáng chốc kim viêm đầy trời, đồng thời cuốn tám người vào kim ô hỏa ngục.
Tiếng nổ rung trời, tám đại cung chủ bị một chiêu đánh xuống, trên người mỗi người đều là kim viêm đốt thân, có tiếng kêu thảm thiết kia càng thê lương đến làm cho người ta không cách nào tin nổi đến từ tám Thần Quân cường đại.
Toàn bộ người của Cửu Diệu thiên cung đều choáng váng. Khi tin tức Cửu Diệu thiên tôn chết ở Thiên Cương Vân tộc truyền đến, bọn họ đã biết đến cái tên “Vân Triệt” này, thái độ của Tàng Vũ cung chủ càng cho thấy hắn chính là một nhân vật đáng sợ.
Nhưng cho nằm mơ bọn họ đều không thể nghĩ đến được hắn thế mà lại đáng sợ đến mức độ này... Kiếm trận do tám đại cung chủ hợp lực xây lên đủ để đánh bại Cửu Diệu thiên tôn, lại bị hắn một kiếm tùy tay đánh nát. Kiếm thứ hai đã khiến cho toàn bộ bọn họ bị thương nặng.
Bọn họ chính là tám đại cung chủ, có thể nói là tồn tại cấp bậc cao nhất ở Thiên Hoang giới, ở trước mặt hắn lại càng không thể chịu nổi một kích như vậy!?
Thực lực của hắn... chẳng lẽ là cảnh giới Thần Chủ!?
- Mở... giới!!
Tàng Vũ cung chủ gần như dùng hết tất cả khí lực, phát ra tiếng gào to xé rách yết hầu.
Nhất thời, mấy ngàn đường quang trụ hắc ám từ các phương hướng khác nhau ở Cửu Diệu thiên nổ bắn ra dựng lên, lại giao hợp thành ở một điểm trên không trung, trong nháy mắt trải rộng ra một kết giới hắc ám khổng lồ, hoàn toàn bao phủ chín cung ở trung tâm vào trong đó.
Khí tức cũng hoàn toàn ngăn cách trong một khoảnh khắc này.
Tám đại cung chủ vẫn giãy giụa rít gào lên trong kim ô viêm, đợi bọn họ khó khăn lắm mới diệt được kim viêm, đã bị đốt đến mình đầy thương tích, nhìn như nửa người nửa quỷ, chật vật tới cực điểm. Nhưng nhìn kết giới trong chớp mắt trải rộng ra và Vân Triệt bị ngăn cách ở bên ngoài, bọn họ đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Dưới lơi lỏng, toàn thân bọn họ ngoài thống khổ ra chỉ còn dư lại kinh hãi và bủn rủn.
- Thần... Thần Chủ!?
Tàng Kính cung chủ không còn một chút kiên cường lúc trước nữa, nửa quỳ trên đất, gần như không cách nào đứng lên.
Hắn cuối cùng biết được vì sao Tàng Vũ còn có những cung chủ lúc trước đi tới Thiên Cương Vân tộc lại sợ hãi Vân Triệt đến mức độ như vậy.
Mới hai kiếm, bọn họ thế mà đã chật vật đến mức độ như vậy!
Quá bất thường... quá không hợp lẽ thường rồi!
Tàng Vũ tôn giả đứng dậy, dù có kết giới tuyệt đối an toàn ngăn cách, hắn cũng không cách nào hoàn toàn áp chế sợ hãi trong lòng, hắn thở hổn hển nói:
- Vân... Vân Triệt! Đây là đại trận che cung của Cửu Diệu thiên cung ta, một khi mở ra, tuyệt đối không có ai có thể phá vỡ được!
Tàng Vũ tôn giả cố gắng kiên cường nói:
- Cửu Diệu thiên cung ta không muốn đối địch với ngươi. Hiện giờ các ngươi lui ra, ân oán của chúng ta thanh toán xong, chuyện giết tổng cung chủ, chúng ta sẽ không truy cứu báo thù nữa. Nhưng mà... Ngươi lại còn bức bách nữa, chúng ta sẽ lập tức truyền âm cho thiên Hoang thần giáo chuyện các ngươi đã làm ở đây, đến lúc đó các ngươi còn muốn chạy cũng đi không xong.
Vân Triệt nở nụ cười, hạ thấp người, tới gần trước kết giới:
- A, chỉ bằng xác rùa đen này?
(Vũ Quy Khắc: Ai? Ai gọi ta?)
Tàng Vũ cung chủ hung hăng nói:
- Kết giới che cung này là do tổ tiên xây thành, nối liền địa mạch hắc ám của chín trăm ngọn núi cao chọc trời phía dưới. Cho dù là Thiên Hoang giáo chủ... cho dù là tất cả người của Thiên Hoang thần giáo tấn công tới đều khó có khả năng phá vốn! Nếu ngươi không tin đại khái có thể thử xem
Ánh mắt Vân Triệt nheo lại, chậm rãi giơ một ngón tay, đầu ngón tay lóng lánh hắc mang, nhẹ nhàng chọc lên trên kết giới.
Rắc!
Một tiếng vang nhỏ, ngón tay của Vân Triệt trực tiếp đâm vào kết giới.
Thoáng chốc, lấy ngón tay của Vân Triệt làm trung tâm, kết giới hắc ám nứt ra ngàn vạn vết nứt, một chớp mắt lan tới toàn bộ kết giới.



 

 

 

Bình Luận (0)
Comment