Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 183 - Chương 184: Thời Khắc Sống Còn ( Thượng )

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_184" class="block_" lang="en">Trang 92# 2

 

 

 

Chương 184: Thời khắc sống còn ( thượng )



Ầm!!!!

Trước kia, Vân Triệt chưa bao giờ gặp phải vũ khí bá đạo hơn trọng kiếm, nhưng lúc trọng kiếm hắn va chạm với kiếm của Nham Long chiến tướng, hắn cảm giác mình như bị núi lớn đè lấy...... Cánh tay phải mất đi tri giác, trọng kiếm bay ra xa, cả người bị kéo lê trên mặt đất giống như mũi tên, để lại vệt dài hơn hai mươi trượng.

Ầm! Trọng kiếm từ trên cao hạ xuống, đúng dịp rơi xuống bên cạnh chân của hắn, cắm xuống mặt đất thật sâu. Chỉ là giữa thân kiếm, thình lình xuất hiện một vết nứt khoảng hai tấc.

Thân thể Vân Triệt đình chỉ, nửa ngày không có động tĩnh. Cánh tay phải vặn ra phía sau nhìn mà phát hoảng, không biết bị trật khớp cực kỳ nghiêm trọng hay trực tiếp vỡ nát rồi.

- Vân Triệt...... Vân Triệt!!

Tiểu Tiên Nữ lòng thắt lại, lấy hết sức lực hét lên. Vừa nãy Vân Triệt kéo lê trên đất, phía sau lưng trực tiếp tiếp xúc, còn vững vàng bảo hộ nàng trước ngực, không để cho nàng mảy may thương tổn. Nhưng vết thương của Vân Triệt đã cực kì nghiêm trọng. Nếu phải người khác, hẳn đã mất mạng từ lâu.

Trong lòng nàng càng rõ ràng, lần trọng thương thứ hai này vẫn như cũ bởi vì nàng. Nếu như không phải vì bảo vệ nàng, hắn có thể dùng toàn lực đọ sức với Nham Long chiến tướng, tuy rằng không có khả năng chiến thắng, nhưng ít ra sẽ không trong nháy mắt trở nên thê thảm như vậy.

- Ta...... Không...... Chuyện......

Vân Triệt cố gượng dậy, thanh âm khàn khàn không lưu loát, khi thẳng được người dậy, Nham Long chiến tướng đã cách không tới 30 bước. Tay phải vẫn vặn vẹo đã không còn cảm giác, chỉ có trùy tâm trên bả vai đau đớn.

- Thả ta ra...... Không muốn chết, lập tức thả ta ra!

Vân Triệt thê thảm khiến ánh mắt Sở Nguyệt Thiền kịch liệt run rẩy. Nàng không thể nào hiểu được, tại sao nam nhân này liều mạng muốn bảo vệ nàng như vậy......"Liều mạng", không tiếc cả mạng sống! Ích kỷ là bản tính người, sợ chết là bản năng. Nàng không nghĩ ra, thiếu niên cả người lộ ra tia thần bí, vì sao lại không tiếc dùng tính mạng, thời cơ, lại cố chấp bảo vệ người tàn mệnh như nàng.

- Ta...... Sẽ không!

Vân Triệt cắn răng, nhả ra từng chữ nặng nề.

- Ngươi không thả ta ra...... Ta liền cắn lưỡi tự sát!

Câu nói của Sở Nguyệt Thiền khiến con ngươi Vân Triệt nhíu lại, hắn nghiêng mặt sang bên, nhìn Sở Nguyệt Thiền cương quyết, khóe miệng sau một trận co rút, bỗng nhiên rống to:

- Câm miệng cho ta!

Tiếng rống to này trực tiếp đưa Sở Nguyệt Thiền về quá khứ. Đứng trên đỉnh huyền lực, nàng ngạo mạn coi thường thiên hạ, lúc nào bị rống như thế.

Vân Triệt toàn thân run rẩy nhìn Sở Nguyệt thiền:

- Tiểu Tiên Nữ, ngươi nghe rõ đây, ngươi bây giờ không phải bán Vương Huyền cường giả chí tôn gì nữa, không phải cao cao tại thượng, băng cung tiên tử bao quát chúng sinh, mà chỉ là nữ nhân nhu nhược không thể bảo vệ nổi bản thân! Là một người nữ nhân yếu đuối, ngươi bây giờ duy nhất có thể chính là ỷ lại nam nhân thủ hộ ngươi!

- Ta biết ngươi bài xích nam nhân, thậm chí trong nội tâm có chút xem thường nam nhân...... Chính xác, ở Thương Phong đế quốc, nam tử xấp xỉ tuổi ngươi, phỏng chừng không có một ai có thể so sánh được với ngươi, tương lai ngươi thậm chí có khả năng trở thành cường giả số một Thương Phong đế quốc, nhưng vậy tuyệt không đại biểu ngươi có thể miệt thị tất cả nam nhân! Bởi vì nữ nhân mạnh mẽ đến đâu cũng nhất định có thời điểm phải dựa vào nam nhân. Đó cũng là lí do tại sao trong thiên hạ có nữ nhân, vẫn phải có nam nhân tồn tại! Nếu như nữ nhân cả đời không có nổi nam nhân nguyện ý thủ hộ nàng, như vậy dù cho đứng đầu thiên hạ cũng chỉ là một nữ nhân thất bại! Thậm chí không xứng được gọi là nữ nhân chân chính......

- Bàn về thực lực, ta so với ngươi kém hơn trăm lần, ngàn lần, nhưng bây giờ, ngươi phải dựa vào ta! Ngươi có thể muốn tìm chết, muốn tự sát, muốn từ bỏ, nhưng ta sẽ không, bởi vì ta là một người nam nhân, nam nhân một khi muốn bảo vệ người khác, chỉ có chết mới có thể gục ngã.

Vân Triệt chậm rãi đứng lên, không có cánh tay duy trì cân bằng, đứng lên vô cùng gian nan:

- Ngươi muốn chết, ta thì không...... Cho nên ta chọn trọng kiếm, chính là vì muốn thủ hộ người mà ta muốn thủ hộ. Mà trọng kiếm trong tay ta, người đầu tiên ta bảo vệ không phải người nhà, không phải ái nhân, cũng không phải bằng hữu, mà là ngươi...... Nếu như ta ngay cả người đầu tiên muốn thủ hộ cũng không được, ta làm sao xứng tiếp tục dùng trọng kiếm.

- Ngày hôm nay, đánh cược tính mạng với tất cả tôn nghiêm kiêu ngạo của ta, ta muốn để người miệt thị nam nhân như ngươi biết...... Thế nào là...... Nam nhân chân chính!!

"Hừ a a a a......"

Vân Triệt con mắt trừng đến mức to nhất, tiếng gầm khàn khàn, nửa cơ thể bên phải đột nhiên vung một cái, chỉnh lại cánh tay phải về phía trước, sau đó miễn cưỡng nắn lại cốt vị...... Quá trình tuy rằng ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng thống khổ không thể nào tưởng tượng được, lông mày Vân Triệt không có nhíu lấy một cái, vừa trở về vị trí cũ, cánh tay mạnh mẽ đưa về phía trước, chộp lấy chuôi kiếm, nhìn Nham Long chiến tướng đã gần trong gang tấc, hắn nở nụ cười, cười cực kỳ âm u thê thảm.

- Phần...... Tâm!!

Theo từng chữ nặng nề, đôi mắt đầy tơ máu, cảnh giới thứ hai Tà Thần huyền mạch đóng chặt phần tâm, dù hắn trạng thái cực thịnh cũng không dám mở ra cảnh giới, nhưng trong tình trạng suy yếu nhất lại bị hắn mạnh mẽ mở ra.

Bên trong Thiên Độc Châu, hành động Vân Triệt làm Mạt Lỵ kinh hãi đến biến sắc, nàng hé môi, nhưng ngay lập tức, suýt chút nữa mở miệng ngăn cản lại bị nàng mạnh mẽ nuốt xuống. Cảm nhận được trạng thái Vân Triệt lúc này, nàng ngẩn ra, ánh mắt trở nên mơ mơ hồ hồ, trước mắt là bóng người xưa, trong ánh mắt nàng mơ hồ, cùng hình ảnh Vân Triệt lúc này chậm rãi chồng chéo lên nhau......

Tính tình của hắn, cùng ca ca, thật sự rất giống rất giống......

Vì muốn bảo hộ người khác, cũng vì bảo vệ sự kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của chính mình......

Hắn biết mình đang làm cái gì, cũng biết làm như thế hậu quả là gì...... Nhưng, hắn sẽ không do dự, cũng không có ai có thể ngăn cản hắn......

Tà Thần cảnh giới thứ hai"Phần tâm" mở ra, vốn thân thể đã hoàn toàn cạn kiệt, bỗng nhiên dâng lên một luồng cực kỳ 'điên loạn', vô cùng không ổn định. Vân Triệt một tay chộp lấy trọng kiếm trên mặt đất, sau đó rít lên một tiếng, chạy về phía gần Nham Long chiến tướng...... Trên thân kiếm, bốc cháy lên phượng hoàng chi viêm đỏ đậm.

"!!"

Một chiêu phượng hoàng phá, bay ra ngoài không phải hỏa diễm phượng hoàng, mà là toàn bộ trọng kiếm!

Hỏa diễm trên trọng kiếm bốc cháy, hóa thành phượng hoàng thép khổng lồ, mang theo cơn gió nóng rực cộng thêm sức mạnh không thể cản, xông về phía Nham Long chiến tướng. Mà phía sau, Vân Triệt mở ra phượng hoàng chi viêm, sau lưng mọc lên đôi cánh phượng hoàng hoa lệ huyễn ảo

- Phượng dực thiên khung vũ!!

Một người một chiêu kiếm, kẻ trước người sau!

Ầm!!!!

Trọng kiếm lao tới ngực Nham Long chiến tướng, hỏa diễm nổ tung, sức mạnh hỏa diễm mạnh mẽ vô cùng khiến nửa người trên Nham Long chiến tướng ngửa ra sau. Mà thân thể Vân Triệt cũng theo sát tới,"Oanh" một tiếng, lực xung kích cực lớn khiến thân thể nó vốn mất thăng bằng bị ngã xuống đất.

Vân Triệt xoay chuyển một vòng trên không trung, một tay ôm chặt Sở Nguyệt Thiền, tay kia nắm lấy trọng kiếm, khóa chặt vị trí Nham Long chiến tướng, hai mắt phóng ra ánh sáng cực kỳ tàn bạo, trọng kiếm, giơ lên thật cao......

- Thiên...... Lang...... Trảm!!

- Chém!!!

Không khí xung quanh hỗn loạn, sau lưng Vân Triệt thoáng hiện một hình bóng thương lang rít gào lên bầu trời, sau đó theo trọng kiếm vung lên, đạo thương lang mang theo sức mạnh trời long đất lở, hướng về phía trước tấn công.

Rầm rầm rầm rầm......

Bóng sói lớn lao về phía trước, trong nháy mắt xông đến thân thể Nham Long chiến tướng ngã xuống, sức mạnh vô cùng bá đạo đẩy kẻ địch bay xa trăm mét, nặng nề nện vào phía sau vách núi, vách núi chấn động một trận, thân thể dọc theo vách núi thẳng tắp rơi xuống phía dưới, sau đó bị đá vụn hoàn toàn vùi lấp, chỉ còn dư lại trọng kiếm màu xám đậm lộ ra bên ngoài.

Nhìn tất cả xảy ra trước mắt, ánh mắt Sở Nguyệt Thiền dại ra, dường như mất đi năng lực suy nghĩ.

- Thành công...... Rồi...... Sao?

Lúc nói ra câu nói này, Sở Nguyệt Thiền cảm giác như đang ở trong mộng ảo. Rõ ràng thương nặng như vậy, rõ ràng đã mấy lần sức cùng lực kiệt, hắn vậy mà lại bộc phát ra sức mạnh kinh người như vậy...... Giống như quái vật, thân thể lại như không có cực hạn.

Nhưng trả lời nàng, chỉ có tiếng trọng kiếm rơi xuống đất.

Sở Nguyệt Thiền gian nan ngẩng đầu, ngay lúc nàng nhìn thấy gò má Vân Triệt, đồng mâu mở rộng đến mức tối đa.

Lúc này, Vân Triệt mắt nhắm nghiền, bên trong khóe mắt, hai hàng máu tươi chảy xuôi. Không chỉ con mắt, khóe miệng, lỗ mũi, lỗ tai, toàn bộ đều chảy máu.

Xoạt...... Xoạt......

Âm thanh vỡ nứt rất nhẹ, nhưng dày đặc. Những tiếng kêu này toàn bộ từ da thịt, huyết quản, thậm chí xương cốt. Da thịt trên mặt, tứ chi, trên người...... Nhanh chóng lan thành từng đường vết rách, dòng máu nhỏ tranh nhau tuôn ra. Thời gian mấy hơi thở, khuôn mặt đã bao phủ đầy vết nhăn, chính xác hơn là vết rạn nứt...... Dưới lớp quần áo, thân thể cũng nứt ra vô số, da thịt, huyết quản, xương.

Trạng thái bình thường mở ra phần tâm đã vô cùng nguy hiểm, cực kỳ suy yếu lại dám mở phần tâm, kết cục như vậy, hắn đã ngờ tới. Phần tâm liên hoàn ba chiêu, đã tiêu hao hết thẩy khí lực cuối cùng, có lễ, cũng là hào quang cuối cùng của tính mạng hắn.

Phù phù......

Cánh tay trái Vân Triệt buông ra, Tiểu Tiên Nữ ngã xuống mặt đất, Vân Triệt cũng ngã xuống, sau đó không hề có động tĩnh, thậm chí chưa kịp nói một chữ với Sở Nguyệt Thiền.

- Vân Triệt...... Vân Triệt...... Vân Triệt!!

Sở Nguyệt Thiền lớn tiếng la lên, nàng di chuyển bản tay phải duy nhất có thể cử động, muốn chạm đến Vân Triệt, nhưng suy yếu như nàng, chỉ cách nửa bước đều không thể vượt qua khoảng cách. Nhìn Vân Triệt không nhúc nhích, toàn thân chảy máu, trong lòng Sở Nguyệt Thiền truyền đến từng trận đau đớn...... Loại đau thấu tim can nàng chưa bao giờ cảm thụ qua, còn có sợ hãi Vân Triệt cứ như vậy chết đi.

Vô thức, nàng phát hiện tầm mắt hoàn toàn mờ đi, sự thực này khiến nàng sợ hãi...... Bởi vì nàng đang rơi lệ. Đã mấy chục năm không biết nước mắt là vật gì, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ rơi lệ, thậm chí rơi lệ vì một nam nhân nhỏ tuổi hơn. hông quen thuộc, không chỉ không cách nào khống chế nước mắt, còn khó chịu hơn so với vạn tên xuyên tim, cùng với nỗi sợ hãi tột cùng.

Trước ngày hôm nay, hoàn toàn không biết như thế nào là nước mắt, như thế nào đau lòng, như thế nào sợ sệt...... Nhưng giờ khắc này, lại như sóng triều mãnh liệt mà tới, không cách nào ngăn cản, không cách nào đình chỉ.

- Vân Triệt...... Vân Triệt!

Nàng hét lên nhiều lần, âm thanh yếu ớt mà thê lương.

Ầm!!

Nàng gọi thế nào cũng không thấy Vân Triệt đáp lại. Vách núi bên kia, âm thanh đá vụn bị phá tan truyền đến, Nham Long chiến tướng vốn bị chôn vùi xuống dưới lại một lần nữa đứng lên.

 

 

 

Bình Luận (0)
Comment