Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1867 - Chương 1959. Diện Mạo Thật Của Ma Chủ (3)

Chương 1959. Diện mạo thật của Ma Chủ (3)
Chương 1959. Diện mạo thật của Ma Chủ (3)

Nhưng...

Vào khoảnh khắc đó, trong mắt đám người Trì Vũ Dao, Diêm Nhất, Diêm Tam, Thiên Diệp Bỉnh Chúc ở phía xa đồng thời thoáng qua một tia sáng kỳ lạ.

Trước đây bọn họ đều đã từng giao thủ với Long Hoàng, đã từng được cảm nhận toàn bộ uy lực của Long Hoàng ở cự ly rất gần.

Mà vuốt rồng lúc này dưới sự tức giận của hắn, uy lực phóng ra kém hơn lúc trước rất nhiều.

Có lẽ kém hơn đến hai ba phần.

Long khí của Long Bạch tháo lui trong khi giao chiến với Vân Triệt lúc trước, chỉ có Khô Long tôn giả vô cùng hiểu rõ khí tức Long Thần mới cảm nhận được rõ ràng.

Mà giờ phút này, sức mạnh mà Long Bạch phóng ra rõ ràng đã suy yếu hơn rất nhiều... bất kể huyền giả Bắc Vực hay là Thần Chủ Tây Vực đều có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.

“Ha ha!”

Đối diện với sức mạnh của móng rồng đang bao trùm cả bầu trời, Vân Triệt thấp giọng cười gằn một tiếng, đầu cũng không thèm ngẩng lên, cánh tay phải bao phủ hắc ám cực hạn bất thình lình đánh lên trên.

Khoảnh khắc hắc ám và móng rồng chạm vào nhau, Long Bạch... và cả năm Khô Long tôn giả đều rõ ràng nhận thấy được, sức mạnh vốn đã bị áp chế của hắn, lại càng tán loạn hơn nhiều lần.

Lúc bùng nổ, khó khăn lắm mới còn lại được... sáu phần uy lực.

Áp chế bốn phần sức mạnh, ở cảnh giới Thần Chủ đến đỉnh cao nhất này căn bản là sức mạnh không thể tưởng tượng được, thậm chí về cơ bản là không nên tồn tại.

Ảnh hưởng của áp chế khủng khiếp như thế đến cục diện chiến đấu, căn bản là không thể nào bù đắp, không có đường nghịch chuyển.

Ầm!

Móng vuốt của Long Bạch và huyền quang hắc ám của Vân Triệt mãnh liệt đập vào nhau, mặt đất dưới chân Vân Triệt vỡ tan, nhưng thân hình hắn dường như không hề lệch khỏi vị trí, còn móng rồng tái nhợt cực đại kia bị đánh văng ra một khoảng rất xa, tiếng xương ngón tay vỡ nát vang lên điếc tai, như trời long đất lở.

Nói về uy lực hùng hậu, Long Bạch là thiên hạ vô song, không chút nghi ngờ.

Dưới mười phần sức mạnh, hắn có thể áp chế Vân Triệt trong một trận chiến dài.

Chín phần sức mạnh, hắn có thể bất khả chiến bại.

Bảy phần uy lực, chiến đấu với Vân Triệt chỉ dùng huyền khí và sức mạnh thuần túy, chắc chắn đưa hắn vào thế bất lợi.

Còn sáu phần sức mạnh...

Một đòn đánh gãy móng rồng... nếu không thật sự chính mắt nhìn thấy, e là đám người ở Tây Vực có vắt hết não cũng không dám tin thế gian sẽ xảy ra chuyện như thế này.

Long Bạch gầm rú vang trời, không biết là đau đớn hay là phẫn nộ, còn bóng dáng Vân Triệt đã mờ đi, trong nháy mắt tiếp theo, lại xuất hiện phía trên thân rồng, hắc ám quanh thân ngưng tụ thành một vòng xoáy đen như mực trên nắm tay phải, đánh thẳng vào giữa trán Long Bạch.

Uỳnh!

Huyền quang hắc ám nháy mắt đánh tan ánh sáng hộ thể của Long Bạch, bị Long khí ngăn lại... Nhưng chỉ trong chốc lát sau, Long khí ngăn trở cũng hoàn toàn tan vỡ.

Huyền quang hắc ám mang theo nắm đấm của Vân Triệt, thậm chí toàn bộ cánh tay phải của hắn đánh vào giữa trán Long Bạch.

Hắc ám bùng nổ, giữa trán Long Bạch nháy mắt vỡ toang thành một hồ máu, máu đen điên cuồng phun đầy trời.

Các Thần Chủ Bắc Vực phải hao phí biết bao sức lực và trả giá tương đối lớn mới có thể phá vỡ được phòng ngự của Long Bạch... Vậy mà giờ hắn không chịu nổi một đòn như thế của Vân Triệt, đừng nói là Tây Vực, ngay cả đám người Trì Vũ Dao cũng khó có thể chấp nhận.

Long Bạch kêu gào tức giận, lực phản chấn cực đại hất bay Vân Triệt ra xa, đau đớn do hắc ám cắn nuốt cùng với căm phẫn khiến cho khí tức của Long Bạch trở nên vô cùng cuồng bạo, Long huyết và Long khí quanh thân dường như hoàn toàn bị đốt cháy, hóa thành nham thạch nóng chảy bốc lên.

Grào!

Tiếng gào rống đem theo phẫn nộ vô tận tựa hồ như chấn động một nửa Nam Thần Vực, làm cho vô số linh hồn sinh linh trong cơn run rẩy vô cùng khiếp sợ.

Hai móng rồng tái nhợt chứa thần lực Long Thần tàn bạo, một trái một phải đánh về hướng Vân Triệt.

Uỳnh!

Hai cánh tay Vân Triệt mở rộng, sức mạnh của Ma Chủ và Long Hoàng cách khoảng không va chạm vào nhau, lại cách khoảng không giằng co không nhân nhượng.

So với móng rồng cực đại, có vẻ như thân hình Vân Triệt quá mức bé nhỏ.

Nhưng thân hình bé nhỏ đó, lại hoàn toàn có thể chống đỡ được sức mạnh điên cuồng của Long Bạch.

Trong miệng Long Bạch không ngừng phát ra tiếng rống gầm, hai móng rồng cực đại được bao quanh bằng Long khí nồng đậm, từng chút một áp sát Vân Triệt, muốn nghiền chết hắn.

Không gian tại nơi Vân Triệt đang đứng bị nén rồi lại ép chặt, tầm nhìn bị biến dạng kịch liệt, cơ thể hắn dường như bị ép đến biến dạng hoàn toàn.

Hai cánh tay của Vân Triệt dao động, sắc mặt trầm xuống, hình như đang phải vất vả chống đỡ.

Giằng co đáng sợ này kéo dài trong vài nhịp thở, không gian xung quanh Vân Triệt bị nghiền nát mấy lần. Lúc này, Vân Triệt bất thình lình ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt.

Vẻ mặt nặng nề khi nãy biến mất không còn thấy nữa, dưới sức ép nặng nề giữa hai móng rồng của Long Bạch, hắn lại thản nhiên như không nói: “Xem ra, đây chính là trạng thái cực hạn hiện giờ của ngươi rồi.”

Long Bạch: “...”

“Không biết là do ta xem nhẹ bản thân mình, hay là đã quá đề cao ngươi, thẳng thắn mà nói, ta rất thất vọng.”

Trong khi hờ hững nói ra câu này, hai cánh tay Vân Triệt bỗng nhiên chấn động.

Uỳnh!

Tiếng động lớn vang lên, móng vuốt của Long Bạch bị đánh thẳng ra xa mấy chục trượng, sự căng thẳng ghê người mới vừa rồi nháy mắt bị đánh tan.

“Trò chơi này chán hơn nhiều so với dự tính của ta.” Vân Triệt liếc xéo Long Bạch, cất bước dưới sự áp chế của sức mạnh, nhưng bước chân vẫn thong thả đều đặn, như chỉ đang đi dạo trong sân vắng: “Nếu đã không có gì thú vị, vậy thì nên kết thúc sớm thì hơn.”

Dứt lời, ánh mắt Vân Triệt đột ngột thay đổi, thân thể mạnh mẽ cuộn lại, khói đen trên người bùng lên cắn xé bầu trời.
Hết chương 1959.
Bình Luận (0)
Comment