Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1877 - Chương 1969. Long Thần Tuyệt Lộ (2)

Chương 1969. Long Thần tuyệt lộ (2)
Chương 1969. Long Thần tuyệt lộ (2)

Dưới sự áp chế mạnh mẽ đến tuyệt vọng của Long hồn, sự chống lại của họ yếu đuối đến nực cười… thậm chí hơn nửa số họ đã chọn thần phục dưới sự kinh sợ cực độ, có chết cũng không dám sinh lòng phản kháng.

Cho tới nay dòng dõi Long Thần đều là chủng tộc mạnh mẽ nhất ở Thần Giới. Mà giờ bọn chúng lại như bó rơm bị trói, mặc sức cho đám ma nhân lòng tràn đầy thù hận chém giết với phương thức hết sức tàn bạo.

Máu rồng văng đầy khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết bi thương, mặt đất nhanh chóng bị nhuộm đỏ, không ngừng hòa vào nhau rồi hội tụ thành một đầm máu. Chỉ là lúc này, trong đầm máu không hề đều là hắc ám ma huyết mà là máu của Long Thần tôn quý nhất trong nhận thức của người đời.

Ly Long Tộc đang run rẩy, Thanh Long Tộc đang run rẩy, Hủy Long Tộc cũng đang run rẩy… huyền giả Vạn Tượng thảm đến không còn hình người, trên dưới Kỳ Lân Giới kinh hãi gần chết.

Thứ diễn ra trước mắt, rốt cuộc là hình ảnh như thế nào…

Tất cả lực lượng cốt lõi khổng lồ của Tây Thần Vực hoàn toàn có thể nghiền ép thế trận của đối phương. Trên đời này căn bản không có khả năng tồn tại một lực lượng có thể xoay chuyển thế cục như vậy.

Nhưng lại chỉ vì một mình Vân Triệt mà thế cục nháy mắt xoay chuyển… Hơn nữa còn chuyển một cách triệt để, khiến người ta kinh hồn và tuyệt vọng như vậy.

Mùi máu rồng tràn ngập trong không khí, bên tai là tiếng thân rồng vỡ ra giòn tan. Vân Triệt xoay người, không ra tay nữa.

Lúc trước vì bảo vệ hắn đến giây phút cuối cùng, bọn họ hiến tế tất cả lực lượng và ý chí của mình, càng vĩnh viễn mất đi một người lại một người tộc nhân, người thân… Bây giờ nên là lúc để bọn hắn tận tình báo thù, tha hồ phát tiết.

Thân thể hắn lóe lên, lướt người vài cái đã đi tới bên người Thiên Diệp Ảnh Nhi.

Không chờ nàng mở miệng, Vân Triệt đã vươn tay ra đặt nhẹ lên ngực nàng, sinh mệnh Thần Tích dẫn dắt sức mạnh Quang Minh thong thả nhưng bá đạo tuôn ra khắp thân thể nàng, khôi phục nguyên khí và mạch máu đang cực độ khô kiệt của nàng.

Thiên Diệp Vụ Cổ không ra tay khép hai mắt lại, yên tâm cười nhẹ.

Trên không, hình ảnh của Thái Cổ Thương Long vẫn ngạo nghễ che trời như trước, tia uy nghiêm từ viễn cổ trong đôi mắt rồng không hề vì vậy mà yếu đi chút nào.

“Ngươi…”

“Câm miệng!” Sắc mặt Vân Triệt âm u, nghiêm giọng nén giận: “Ai cho phép ngươi cưỡng chế thiêu đốt máu của Ma Đế! Ngươi suýt nữa thì chết rồi đấy ngươi có biết không!”

“...” Cánh môi không chút máu của Thiên Diệp Ảnh Nhi giật giật, không phản bác gì.

“Nhớ kỹ cho ta, không có mệnh lệnh của ta, ngươi không có tư cách chết!” Vân Triệt bỏ tay ra, huyền lực Quang Minh nhất thời tản ra thành trăm sợi nhỏ như từng dòng nước ấm, lại lần nữa đánh thức từng sợi sinh cơ đang ngủ say trong thân thể Thiên Diệp Ảnh Nhi.

Nguyên khí của Thiên Diệp Ảnh Nhi gần như hoàn toàn khô kiệt, nếu không có Thiên Diệp Vụ Cổ kéo dài tính mạng, rất có thể lúc này nàng đã mất mạng.

Thứ có thể giúp nàng khôi phục hoàn toàn cũng chỉ có mình sinh mệnh Thần Tích… Nhưng, cạn kiệt tới mức ấy, cho dù có sinh mệnh Thần Tích thì cũng không thể làm được trong thời gian ngắn. Với thực lực bây giờ của Vân Triệt, nếu muốn giúp Thiên Diệp Ảnh Nhi phục hồi như cũ, ít nhất cũng phải mất hai đến ba năm.

Hắn càng nghĩ càng giận, nghiêm giọng cảnh cáo: “Còn dám có lần sau…”

Còn chưa dứt lời, bàn tay của hắn đã bị hai tay Thiên Diệp Ảnh Nhi cầm thật chặt.

Vân Triệt: “...”

Đôi tay ngọc kia dần dần không hề lạnh buốt, nhưng càng ngày càng cầm chặt hơn, giống như nàng vừa buông lỏng thì sẽ vĩnh viễn đánh mất nó vậy.

Không trải qua ngày hôm nay, chính nàng cũng sẽ không biết, nàng vậy mà có thể sợ hãi đến mức ấy.

Sẽ không còn lần sau nữa… cho dù là nàng hay là Vân Triệt, đều nhất định sẽ không có nữa.

Nếu hắn phớt lờ nàng, nàng phải sống thật tốt, phải cố gắng đánh bại tất cả nữ nhân bên cạnh hắn.

Nếu hắn để ý đến nàng… vậy thì, nàng càng phải sống tốt hơn, để hắn vĩnh viễn không cần lại trải qua cảm giác thống khổ và sợ hãi khi phải đánh mất một lần nữa.

“Ma Chủ ở trên!”

Lúc này, một tiếng kêu thảm thiết đầy run rẩy nhưng vẫn không mất uy thế truyền tới cùng bụi máu: “Kỳ Lân nhất tộc của Tây Vực, nguyện từ nay về sau quy thuận dưới trướng của Ma Chủ, nghe theo tất cả hiệu lệnh và phân phó của Ma Chủ… Xin Ma Chủ khai ân tha mạng!”

Thân trên của Kỳ Lân Đế nằm sấp trên đất, đầu hắn cúi thấp xuống. Hắn không phải Long Tộc, phải chịu ít áp lực đến từ Long Thần nhất. Trong Tây Vực lại ở dưới Long Thần, tôn thờ Kỳ Lân nên bọn họ cũng có sức phản kháng mạnh nhất.

Nhưng Kỳ Lân Đế lại lấy ý chí của mình, bày ra tư thế hèn mọn nhất, nói với giọng nói hèn mọn nhất đời này.

Phía sau hắn, đám Kỳ Lân quỳ rạp xuống, không ai dám đứng lên.

Chủ động quỳ gối đầu hàng ma nhân, đây vốn là sự nhục nhã nhất trong tưởng tượng của bọn hắn. Nhưng, đến lúc này rồi, ai còn dám coi Vân Triệt chỉ là một chủ Ma tộc đơn thuần!

Đây chính là tên quái vật giơ tay là bạo ngược Long Bạch, lật tay cái là biến chủng tộc mạnh mẽ nhất Thần Giới thành đám sâu bệnh… Hoặc có lẽ, hắn là Ma Thần hiện thế chân chính!

Đối mặt với Vân Triệt ở thời khắc này, cùng với đối diện với Kiếp Thiên Ma Đế đã quy thế năm đó… có điểm nào khác biệt chứ?

Cho dù đối phương là ma… nhưng ai dám phản kháng Kiếp Thiên Ma Đế? Ai dám phản kháng Vân Triệt?!

Có Kỳ Lân Đế đi đầu, Vạn Tượng Ma Đế với trái tim và linh hồn đã sớm bị xoắn loạn gần như lập tức quỳ ‘phịch’ xuống đất, lạc giọng gào to: “Vạn Tượng Thần Giới của Tây Vực, nguyện trọn đời thần phục Ma Chủ. Năm đó… năm đó Ma Chủ có đại ân cứu thế, tộc ta vẫn luôn khắc sâu trong tâm khảm, tuyệt đối không nguyện ý làm kẻ địch của Ma Chủ. Cuộc chiến hôm nay, đều là do Long Thần Giới bức bách.”

“Cầu Ma Chủ lại ban thưởng thiên ân, tha cho tộc ta tội bị ép mạo phạm ngày hôm nay. Sau hôm nay, tộc ta nguyện lấy Ma Chủ là trời. Hiệu lệnh của Ma Chủ, lúc nào cũng nghe, dù chết không từ, trọn đời không đổi!”

“Nếu làm trái lời này, nguyện bị vạn lưỡi dao cắn nuốt, chôn cất dưới luyện ngục trăm tầng!”
Hết chương 1969.
Bình Luận (0)
Comment