“Thanh Long, Đế Ly và Hủy Long giao cho ngươi.” Bên tai Thanh Long Đế vang lên tiếng Kỳ Lân Đế truyền âm: “Ngươi không có tư cách do dự, bởi vì bất cứ sự do dự và không đành lòng nào của ngươi cũng có thể gây ra sự biến mất vĩnh hằng của dòng dõi Thanh Long.”
“Trừ khi ngươi thực sự có thể một tay che trời, nếu không dù có là Thần Đế của vương giới, muốn lo cho bản thân khi đối diện với sinh tử cũng chỉ là một hy vọng xa vời. Có thể ngươi không hiểu một cuộc sống yên ổn, nhưng khi đã từng trải qua những biến cố trong mấy năm nay, chẳng lẽ ngươi vẫn còn cố gắng giữ nguyên sự ấu trĩ đó sao!”
Thanh Long Đế ngửa đầu, ánh xanh đột nhiên tụ lại trong mắt, xua tan đi hết thảy hỗn loạn và bối rối.
Long khí được thả ra, bóng rồng bay lên, trên Thương Lan cao ngất là những lưỡi dao lạnh lẽo vô tận, như thiên tai diệt thế, bao phủ Ly Long và Hủy Long đang quỳ rạp trên đất một cách không thương tiếc.
Thân hình của nàng chợt lóe lên dưới ánh xanh hoa lệ, bàn tay ngọc trắng sáng hiện lên hình móng vuốt lạnh băng, chộp vào Ly Long Đế đã mất hết hy vọng.
Vụn băng bay tán loạn, trên người Ly Long Đế có thêm năm lỗ hổng màu băng lam kinh người.
Ma Chủ đặc xá không xoa dịu sự căng thẳng của chiến trường, ngược lại còn tạo nên sự giết chóc thảm thiết hơn.
Dù Long khí và Long hồn có đang tán loạn, Khô Long và Long Thần cũng vẫn mạnh mẽ như cũ, lực lượng bình thường không thể gây tổn thương đến thân thể họ được.
Nhưng, người làm nhục bọn họ lại là ba Diêm Tổ!
Cơn tức giận chất chứa trong ngực họ được điên cuồng xả ra trên người Khô Long và Long Thần. Tiếng kêu, tiếng xé, tiếng gãy lẫn lộn, nghe rất đáng sợ.
Bịch bịch bịch rắc rắc rắc…
Xương rồng toàn thân Long Ngũ gần như bị Diêm Nhất bẻ gãy gần như không còn, theo khí tức Diêm Ma xuyên tim xuyên tủy, cắn nuốt mạch máu, hai mắt Long Ngũ mất hồn, từ đó mất mạng.
Hắn đã từng là Long Hoàng, Thần Ẩn nhiều năm chỉ vì tìm lại long uy vô thượng lại bị giết chết một cách không chút tôn nghiêm, không chút giá trị.
Sau Long Ngũ là Long Tứ… Long Tam… Khô Long cường đại tới mức đủ để chấn động thế gian lại bị tàn sát còn không bằng lũ súc vật có trí tuệ thấp. Ít nhất, trước khi chết chúng nó còn có thể kiệt lực kêu to và vùng vẫy.
Vốn bọn họ có thể sống thọ chết già với uy danh vô tận, nhưng ở thời khắc cuối cùng lại phải tuyệt vọng chứng kiến cảnh dòng tộc của mình bị tàn nhẫn đồ sát, càng đánh mất tên tuổi suốt đời của mình.
Ngạo thế thần ẩn, lại thành nỗi niềm bi ai đến không thể lại bi ai hơn.
Mà Long Thần thì càng khó coi hơn, bị Diêm Nhị Diêm Tam khi thì bẻ gãy xương sống, lúc lại bóp tròn bóp dẹt… Thậm chí bị coi thành bóng da để đá qua đá lại.
Thanh Uyên Long Thần chết!
Tố Tâm Long Thần chết!
Bích Lạc Long Thần chết!
…
Ba Diêm Tổ là ba lão quái vật bị hắc ám tiêm nhiễm tám trăm ngàn năm, tâm tính sớm thô bạo và vặn vẹo vô cùng. Mặc dù trước mặt Vân Triệt họ ngoan như cháu trai nhưng đối với người khác, chắc chắn họ là ma quỷ đáng sợ nhất.
Bị bọn họ dày vò đến chết, không hề nghi ngờ rằng đó là một cơn ác mộng kinh khủng.
Hai nữ Long Thần Tố Tâm, Tử Li có cách chết tuyệt đối không đẹp hơn các Long Thần khác chút nào. Trong mắt họ chưa bao giờ có sự thương hại đối với nữ tử, thậm chí căn bản không có khái niệm khác nhau giữa nam nhân và nữ nhân.
Nữ nhân bên người Vân Triệt là ngoại lệ.
Long Nhất nằm trên đất, trong đôi mắt rồng đầy u tối là hình ảnh Khô Long, Long Thần đã chết, tay gãy chân gãy khắp nơi của Long Quân, máu nhiễm trời xanh của Chủ Long…
Là Long Thần đã lịch thế sáu trăm ngàn năm, hắn sẽ không bao giờ tưởng tượng được, sau khi mình tỉnh dậy từ thần ẩn sẽ phải trải qua luyện ngục thê thảm như vậy.
“Ma Chủ,” Hắn thảm đạm lên tiếng, vô cùng bi thương: “Ngươi đã chịu… thiên ân của Viễn Cổ Long Thần… sao có thể… đuổi tận giết tuyệt… tộc nhân hậu thế của hắn!”
Vân Triệt híp mắt, nhìn chằm chằm hắn.
“Tộc nhân hậu thế? Ha ha, chỉ bằng các ngươi ư?” Vân Triệt cười trào phúng, trong lòng chỉ thấy nực cười vô cùng: “Huyết mạch Long Thần do các ngươi truyền thừa lại, chẳng qua chỉ là chút nguyên huyết nguyên hồn do tổ tiên của các ngươi tìm Thái Cổ Thương Long để lại khi Thần Giới mới được hình thành mà thôi… Là ngoại tộc hậu thế hưởng ân của Thái Cổ Thương Long mới đúng!”
“Mà nay, phần ân điển này, các ngươi đã sớm không xứng nữa rồi!”
Giọng Vân Triệt càng nặng nề hơn: “Không chỉ có các ngươi phải chết, tất cả những ai có huyết mạch Long Thần trong Long Thần Giới đều phải chết! Bản Ma Chủ đã nhận đại ân của Viễn Cổ Long Thần, đương nhiên phải giúp hắn thanh lý môn hộ rồi!”
“Còn dòng dõi Long Thần chân chính, chỉ có thể là hậu thế của bản Ma Chủ!”
“Ngươi…” Trái tim Long Nhất đập mãnh liệt, máu tươi tràn ra từ khóe miệng.
Hắn thật không ngờ rằng Vân Triệt lại có thể hung ác đến vậy, không chỉ muốn tàn sát hết Long Thần Long Quân Chủ Long mà còn muốn Long Thần Nhất Mạch của hắn vĩnh viễn diệt tuyệt!
Nhổ cỏ phải tận gốc! Hắn đã ép Long Thần Nhất Mạch tới tình cảnh hiện tại thì tuyệt đối sẽ không cho họ chút cơ hội tái sinh nào, dù chỉ là một tia.
“Ma Chủ, Ma Chủ!” Giọng nói suy yếu của Long Nhị truyền tới, đôi mắt già nua của hắn ngấn lệ, tràn đầy sự cầu khẩn: “Cho dù thế nào, trong truyền thừa của Long Thần… Ma Chủ và bọn ta… đều là đồng tổ đồng mạch. Dòng dõi Long Thần của ta nguyện từ nay về sau tôn Ma Chủ là Long Thần tái thế, xin Ma Chủ nể mặt…”
Đã là Khô Long, đương nhiên hắn sẽ không sợ chết. Nhưng hắn há có thể trơ mắt nhìn dòng dõi Long Thần biến mất vĩnh viễn.
“Diêm Nhất!” Vân Triệt hừ lạnh: “Tám trăm ngàn năm rồi ngươi chưa ăn cơm hay sao!”
Diêm Nhất rùng mình, sức mạnh bỗng trào ra, “đùng” một tiếng thật to, dập nát đầu Long Nhị và kể cả lời chưa nói hết của hắn.
Long Nhất nhắm mắt, mặt lộ vẻ sầu thảm chờ chết.
Vút!!
Gió gào thét, một thân thể tàn tạ nhuốm máu khắp người bay tới từ xa, chính xác rơi xuống bên người Vân Triệt.
Đúng là Vạn Tượng Thần Đế toàn thân bị thương nặng, chỉ còn chút hơi thở mỏng manh.
Thấy Vân Triệt gần trong gang tấc, Vạn Tượng Thần Đế run rẩy kêu rên, trong mắt lộ vẻ cầu xin.
Giọng nói đầy sự lấy lòng của Kỳ Lân Đế truyền tới: “Bẩm Ma Chủ, vì Vạn Tượng Thần Đế là một trong những tên đầu sỏ trong việc giết chết nhiều người hầu trung thành của Phạm Đế Thần Nữ. Sự sống chết của hắn, hãy để cho Phạm Đế Thần Nữ định đoạt.”
Lúc thân thể Vạn Tượng Thần Nữ bay tới, Vân Triệt đã cảm nhận rõ hận ý mãnh liệt nháy mắt bùng nổ trong người Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Nàng bước lên, răng ngọc cắn chặt… nhưng người nàng quá mức suy yếu, dù đối mặt với Vạn Tượng Thần Đế đang cận kề cái chết thì vẫn không có sức để tự mình ra tay.
Vân Triệt giơ chân lên, giẫm thật mạnh xuống.
Thụp!!
Thân thể của Thần Đế bị Ma Chủ Bắc Vực giẫm nát chỉ với một cước, các mảnh của thi thể rơi khắp nơi trên mặt đất.
Cũng không quay lại, Vân Triệt hờ hững hỏi: “Còn có ai nữa?”
Hết chương 1971.