Năm ngón tay của Vân Triệt theo đường cong thanh tú ấy vươn vào sâu trong làn váy, hai tay nắm trọn lấy đôi bạch ngọc đầy đặn hoàn mỹ nhất thế gian – đồng thời cũng là viên ngọc xinh đẹp khó đạt được nhất kia.
Nhìn thấy bóng dáng bàn tay của Vân Triệt đang nhấp nhô dưới váy, Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ cắn đôi môi, đôi mắt khẽ khép hờ. Ấy vậy mà lúc mở mắt ra, nàng lại phát hiện ánh mắt của Vân Triệt lại tập trung trên cổ tịch Long Thần, thế là trong lòng lập tức thầm khó chịu, giận dỗi dùng đầu lưỡi trêu chọc lỗ tai của hắn một cái.
“Đừng đùa nữa.” Một tay của Vân Triệt vừa mạnh mẽ sờ soạng dưới làn váy của Thiên Diệp Ảnh Nhi, một tay còn lại thì lật giở xem cổ tịch.
Chí bảo thứ hai: Tà Anh Vạn Kiếp Luân
Là một Ma luân được sinh ra từ trong bóng tối của trung tâm hỗn độn chứa đựng sức mạnh cực âm cực tà đáng sợ nhất. Nghe đồn rằng nó là thứ ngưng tụ tất cả sức mạnh tiêu cực từ thủa đầu hỗn độn diễn sinh, cũng có lời đồn rằng nó chứa đựng sức mạnh “đi ngược” lại với Thần Lực Thủy Tổ, giây phút Ma luân bạo phát tất cả sức mạnh của nó thì cũng có thể sánh ngang với Thủy Tổ Kiếm Uy.
Tà Anh Vạn Kiếp Luân tồn tại đến tận ngày nay nhưng chưa từng nhận một chủ nhân chân chính nào cả.
Ma tộc truyền lại rằng: Bốn vị Ma Đế đã từng thử khống chế Tà Anh Vạn Kiếp Luân, nhưng kết quả đều thất bại, hơn nữa ai nấy cũng đều phải gánh chịu tổn thương nặng nề.
Tính tình của Linh Tà Anh vui buồn thất thường, kiêu ngạo ngang ngược, hung dữ tàn bạo, không những không thể khống chế mà còn không dự đoán được nó sẽ đem đến biết bao kiếp nạn, về lâu về dài sẽ là một mối tai họa lớn.
May mắn thay, tính tình của nó hệt như một đứa trẻ. Bởi vì khả năng phòng bị còn thấp nên dễ dàng bị bốn Ma Đế và đám Ma Thần lôi kéo vào đại trận mà bọn họ đã hợp lực tạo ra, sau đó bị phong ấn sức mạnh Tà Anh chưa kịp bùng nổ kia, cắt đứt hậu họa.
Bốn Ma Đế cũng đã đảm bảo với nhau rằng, vì để tránh tai kiếp xảy ra, không một ai được phép giải phong ấn của Tà Anh Vạn Kiếp Luân.
Vui buồn thất thường, kiêu ngạo ngang ngược, hung dữ tàn bạo ư?
Vân Triệt hơi nhíu mày.
Hắn đã từng tiếp với Tà Anh không chỉ một lần ở chỗ Mạt Lỵ lúc ở bên trong Thái Sơ Thần Cảnh.
Quả thật ngoại hình, giọng điệu, cách nói chuyện của nó đều giống hệt như một bé gái. Mặc dù tính tình không được tốt lắm, nhưng mà giọng điệu trách cứ non nớt ấy cực kỳ dễ thương. Hắn không hề cảm nhận được bất kỳ khí tức u ám hay kinh khủng gì trên người nó, hơn nữa nó cũng vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời khi ở trước mặt Mạt Lỵ.
Mà với lý do hủy diệt cả thế giới năm đó, nó tức giận trả lời rằng là do nó bị phong ấn vô cớ nhiều năm như vậy… làm sao có chuyện không xả giận cho được cơ chứ.
Chí ít Vân Triệt cũng khó liên tưởng Tà Anh mà hắn đã từng gặp từng thấy kia với mấy chữ “vui buồn thất thường, kiêu ngạo ngang ngược, hung ác tàn bạo” được.
Là do ghi chép sai, hay là…
Tà Anh bên người Mạt Lỵ vẫn luôn giả vờ!?
Chẳng qua là thật hay là giả đã không còn quan trọng nữa rồi. Bất kể là Mạt Lỵ hay là Tà Anh thì cũng đều đã vĩnh viễn rời bỏ thế giới này.
… Trận ác chiến bắt đầu, Ma tộc bại trận mà rút lui. Dù rằng không có Tru Thiên Thần Đế, nhưng mà Tru Thiên Thần tộc và Thủ Hộ Thần tộc dưới trướng hắn đều dốc sức giữ vững vị trí đỉnh cao kia… Việc Thần Sáng Thế Sinh Mệnh ngã xuống đã khiến vạn tộc trong trời đất phẫn nộ, cùng có chung mối hận thù với Ma tộc… Mà Thần Sáng Thế Trật Tự cũng đã tự lấy mình làm mồi nhử rồi cũng mắc kẹt vĩnh viễn trong Trụ Thiên Thiên Trọng Cảnh cùng với ba Ma Đế.
Ma tộc bị đánh bại cho đến khi sụp đổ nặng nề… Ma Đế vẫn mãi không thể thoát thân khỏi Trụ Thiên Thiên Trọng Cảnh… Dưới tình cảnh đường cùng bí lối và vô vọng của Ma tộc ấy, ba Ma Đế đã quyết định giải phong ấn cho Tà Anh Vạn Kiếp Luân.
Tà Anh hiện thế, vạn Ma gào khóc.
… Tà Anh dùng Vĩnh Dạ Chi Ma làm con rối, cưỡng đoạt Thiên Độc Châu, khóa chặt tất cả thần tức và ma tức trên thế gian này lại rồi thả “Vạn Kiếp Vô Sinh” ra ngoài…
… Đó là cơn ác mộng không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để miêu tả…
Trụ Thiên Châu sụp đổ… đến cả Thần Sáng Thế Trật Tự và cả ba Ma Đế đều không may mắn thoát khỏi… vô cùng bi ai.
Tử vong… hủy diệt… có lẽ cuối cùng cũng đã kết thúc…
Phải chăng… chỉ có một mình Tà Thần với Càn Khôn Thứ trong tay mới có thể thoát được kiếp nạn này… chỉ xin Tà Thần… trở thành hy vọng tiếp nối của Thần tộc.
…
Những ghi chép về Tà Anh Vạn Kiếp Luân tiếp sau đó đều nhuốm màu u ám và tuyệt vọng.
Nếu như lúc đó Càn Khôn Thứ không ở trong tay Tà Thần thì có lẽ Tà Thần cũng không thoát khỏi thảm họa ấy.
Nhưng không một ai trên thế gian này biết rằng, Càn Khôn Thứ của Tà Thần đã được trao đổi với Thiên Độc Châu của Kiếp Thiên Ma Đế như một món đồ định tình. Mà sau khi Kiếp Thiên Ma Đế bị trục xuất, Tà Thần mất hết ý chí, bởi vậy đã trả lại Thiên Độc Châu cho Ma tộc dưới trướng Kiếp Thiên Ma Đế trước khi hắn quyết định quy ẩn.
Chính vì vậy Tà Thần cũng không thoát khỏi thảm họa hủy diệt cả thế gian ấy, cuối cùng cũng ngã xuống dưới “Vạn Kiếp Vô Sinh”. Nhưng trước khi ngã xuống, hắn đã gắng sức phong ấn lại sức mạnh của Tà Anh Vạn Kiếp Luân và cả con rối Vĩnh Dạ Chi Ma do nó tạo ra một lần nữa, cũng để lại truyền thừa cứu vớt cả hậu thế.
Mà ai nấy đều cho rằng, cùng với cái chết của Kiếp Thiên Ma Đế, Càn Khôn Thứ - món chí bảo vốn đang tồn tại bên ngoài không gian hỗn độn, cuối cùng cũng đã trở lại thế giới này.
Phải nói là ý trời vô thường, tạo hóa trêu ngươi.
“Hầy…” Vân Triệt khẽ thở dài một hơi, trong lòng bỗng phức tạp khó mà nói thành lời. Hắn đưa tay lên ngửi hương thơm trong lòng bàn tay rồi lại mò sâu vào dưới vạt váy của Thiên Diệp Ảnh Nhi, sau đó tiếp tục tập trung xem tiếp ghi chép phía sau:
Chí bảo thứ ba: Hồng Mông Sinh Tử Ấn
Là món chí bảo được sinh ra từ trung tâm của hỗn độn, bắt nguồn từ khí Hồng Mông nguyên thủy nhất, có mối quan hệ tương quan với khí cơ và vũ trụ Hồng Mông. Hồng Mông bất tử, vĩnh viễn bất diệt. Sinh linh được hấp thụ khí Hồng Mông thì tuổi thọ vô tận, mãi mãi không chết.
Nó được khống chế bởi Thần Sáng Thế Sinh Mệnh, ban phát sự vĩnh sinh vĩnh hằng.
… Mà sau khi Thần Sáng Thế Sinh Mệnh ngã xuống thì từ đó cũng không có tung tích gì về Hồng Mông Sinh Tử Ấn nữa, thế gian đều đồn rằng nó đã rơi vào trong tay của Cửu Sát Ma tộc… ai nấy đều buồn bã tiếc thương.
Chí bảo thứ tư: Trụ Thiên Châu
Là món chí bảo được sinh ra từ kẽ hở của thời gian nguyên thủy, giấu mình trong không gian vô tận. Nó tự mình hình thành một thế giới có quỹ đạo độc lập với quy tắc thời gian của hỗn độn. Nghe đồn rằng nó cũng có thế cưỡng chế can thiệp và làm rối loạn quy tắc thời gian của thế giới hỗn độn.
Được khống chế bởi Thần Sáng Thế Trật Tự,
…
Hết chương 2002.