Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 192 - Chương 193: Thỉnh Cầu Của Thái Cổ Thương Long

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_193" class="block_" lang="en">Trang 97# 1

 

 

 

Chương 193: Thỉnh cầu của Thái cổ Thương Long



Dưới Vân Triệt cường ngạnh, Sở Nguyệt Thiền vô lực giãy giụa chỉ có thể phí công!

Trong nháy mắt, thân thể trắng như tuyết, như băng điêu ngọc trác của nàng liền không hề che đậy hiện ra ở trước mặt Vân Triệt… Khi chướng ngại cuối cùng của nàng bị Vân Triệt xông tới mà phá, phòng tuyến tâm linh của nàng cũng trong lúc này hoàn toàn hỏng mất.

Thế giới ngăn cách với bên ngoài, vô cùng yên tĩnh, cho nên tiếng vang khi nam nữ kết hợp càng rõ ràng, đụng chạm vào hai tai và tâm linh của hai người. ở trong này không có bất cứ kẻ nào quấy rầy bọn họ, ngay cả gió cũng không có.

Kịch liệt phản kháng dần dần hóa thành tiếng thở dốc càng ngày càng kiều mị, giãy giụa mỏng manh từng bước biến thành vô ý thức đón ý nói hùa. Trải qua mưa gió, trải qua triền miên, sơ dương và sơ âm cuối cùng vào lúc bộ phận thân thể bọn họ tương liên chặt chẽ hoàn thành kết hợp hoàn mỹ.

Vân Triệt nằm ở đó, trong miệng thở hổn hển kịch liệt, tay đặt trên lưng trắng mềm nhắn của Sở Nguyệt Thiền. Sở Nguyệt Thiền lẳng lặng nằm trước ngực hắn, mắt đẹp nhắm chặt, cũng ngất đi. Nước mắt lặng yên không tiếng động tràn ra chảy qua vết lệ còn chưa khô cạn.

Về sinh lý Vân Triệt thật sự là một đồng tử, nhưng về tâm lý tuyệt đối không phải. Ở Thương Vân đại lục, hắn và Tô Linh Nhi ở chung nhiều năm như vậy, điên loan đảo phượng không đến một ngàn lần cũng có mấy trăm lần, nhưng giờ phút này hồi tưởng lại, khi đó trong lòng hắn hoàn toàn bị thù hận lấp đầy, vốn đều tận tình phát tiết thú tính trên người Tô Linh Nhi, hôm nay nhẹ nhàng như vậy, đúng là lần đầu tiên… Điều này cũng khiến cho hắn sinh ra áy náy với Tô Linh Nhi.

Chính là, mặc dù nhẹ nhàng, nhưng ép buộc Sở Nguyệt Thiền lại không nhẹ. Bởi vì hắn thân mang đại đạo phù đồ quyết, hơn nữa mới dung hợp huyết mạch Long thần, khiến cho mức độ mạnh mẽ của thân thể hắn vượt xa người thường nhiều. Hắn giằng co trên người xử nữ mảnh mai của Sở Nguyệt Thiền trọn vẹn hơn một canh giờ, mới cuối cùng phóng xuất ra “Đồng tử long dương” theo như lời Thái cổ Thương Long nói, dứt khoát tàn phá Sở Nguyệt Thiền giống như sen non mềm trong cuồng phong, trên người, dưới thân, toàn bộ hiện đầy dấu vết hắn lưu lại.

Mưa gió xong, hai người vẫn như trước kết hợp chặt chẽ cùng nhau, Vân Triệt trộm liếc Sở Nguyệt Thiền lặng yên không mở miệng nói chuyện, cũng không biết hiện giờ mình nên nói gì với nàng. Mà lúc này trong đầu hắn, truyền đến tiếng rít gào của Mạt Lỵ:

- Ngươi tên khốn kiếp này! Lưu manh! Sắc ma!! Thế mà lại cho ta nhìn thấy hình ảnh như vậy! Còn có âm thanh khó nghe lâu như vậy… Nếu không phải ta phụ thuộc vào ngươi, cho dù ngươi là đồ đệ của ta, ta cũng nhất định giết ngươi!!

Trong giọng nói của Mạt Lỵ tràn đầy vẻ phẫn nộ, còn hơi ngầm phát run. Mắt Vân Triệt trợn ngược, cũng không đỏ mặt, nhỏ giọng trả lời

- Ngươi phong bế sáu giác quan, cái gì cũng không nghe không nhìn không đến là được rồi.

- Khốn kiếp! Lưu manh! Sắc ma!

Mạt Lỵ lại rít gào một trận.

- … Khụ khụ, đây là một trong những hành vi thật bình thường của nhân loại, lần đầu tiên đúng là có thể có phần o quen, về sau ngươi nhìn nhiều hơn, tự nhiên thành thói quen.

- Sắc ma! Sắc ma!! Sắc ma!!!! Ngươi chính là sắc ma mà mẫu thân và ca ca nói, tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không thể tới gần!!

Mạt Lỵ gầm xong, liền không có tiếng động, không để ý tới hắn nữa.

Lúc này, nơi bọn họ kết hợp, hắn bỗng nhiên cảm giác được một luồng hơi thở lạnh như băng mãnh liệt tuôn vào trong cơ thể hắn, khiến toàn thân hắn cứng đờ, ý thức cũng tán loạn trong nháy mắt này, rơi vào hôn mê. Ki hắn hôn mê, hàn khí mãnh liệt từ trong ra ngoài này, nhanh chóng lan tràn toàn thân hắn, khiến trên thân thể của hắn dâng lên từng đợt sương mù lạnh như băng nhè nhẹ..

- - - - - - - - - - - - - -

Khi Vân Triệt tỉnh lại, thời gian không biết đã qua bao lâu.

Vẫn ở trong thế giới hắc ám như cũ, nhưng bên người, đã không có bóng dáng của Sở Nguyệt Thiền. Chỉ có một đóa hồng mai và từng dấu vết lưu lại trên mặt đất, chứng minh tất cả phát sinh lúc trước đều không phải là cảnh trong mơ.

- Nhân loại tuổi trẻ, ngươi đã tỉnh lại.

Trong không gian tối đen nhiều thêm hai đốm sáng xanh, hai ánh mắt màu xanh lam cực lớn mở ra từ trên không trung.

- Sao ta lại… Hôn mê rồi?

Vân Triệt vỗ vào đầu mình, lúc này thân thể hắn không hề có bất cứ cảm giác khác thường nào, lúc trước bỗng nhiên hôn mê, khiến cho hắn không hiểu được ra sao.

- Các ngươi âm dương kết hợp, nàng đạt được chân long sơ dương của ngươi, thân đã khỏi, hơn nữa như ta dự đoán, huyền mạch mới sinh ra đạt được đột phá vĩ đại, trực tiếp bước chân vào cảnh giới Vương Huyền. Còn ngươi, cũng đạt được sơ âm của nàng, cho thân thể ngươi có được huyền lực hệ băng cường đại. Nhưng đáng tiếc chính là, huyền lực của ngươi vốn thuộc tính hỏa, mà băng hỏa tương khắc, huyền lực băng này chẳng những không có ích với ngươi, ngược lại sẽ xung đột với phượng hoàng viêm của ngươi, lúc trước ngươi bỗng nhiên ngất đi, đó là do hai luồng lực lượng tương phản này đột nhiên va chạm gây ra.

- Hiện giờ, băng lực của ngươi bị phượng hoàng viêm lực áp chế hoàn toàn. Nếu ta đoán không sai, huyền công hệ băng của nữ tử kia, ngươi cũng đã đạt được.

Câu nói này của Thái cổ Thương Long, khiến Vân Triệt sửng sốt, hắn hơi thu liễm tinh thần, đột nhiên phát hiện trong ý thức của bản thân, thế mà lại nhiều thêm một huyền công hệ băng cường đại…

Băng Vân quyết!!

Honw nữa, là Băng Vân quyết đã cao tới cảnh giới tầng thứ sáu “Dẫn động thiên tuyết”!

Phát hiện này, khiến trong lòng Vân Triệt chấn động. Cách nói âm dương song tu, hắn đương nhiên không thể chưa từng nghe tới, nhưng chân lý của âm dương song tu là ở chỗ điều hòa âm dương cho hai bên, cùng bổ trợ cùng sinh trưởng, cũng có lẽ là một phía háp thu đòi lấy. Thuộc tính lực lượng, có lẽ có thể thông qua âm dương song tu truyền lại, nhưng thông qua âm dương kết hợp láy được huyền công hoàn chỉnh của đối phương…

Đây vốn là điều mới nghe thấy lần đầu!!

Đợi chút! Vân Triệt bỗng nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ sở dĩ Băng Vân tiên cung không để cho đệ tử trong cung mất đi trinh tiết, có lẽ chính là vì… Băng Vân quyết có thể thông qua xử nữ nguyên âm, hoàn chỉnh chuyển tiếp sang cho nam tử?

Vừa nghĩ, Vân Triệt càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Một thành quả tu luyện mười mấy năm, thậm chí là vài thập niên của đệ tử Băng Vân tiên cung, một nam nhân chỉ cần cướp đi trinh tiết này, như vậy không tốn lực tu luyện, là có thể hoàn toàn có được, dây là chuyện không công bằng cỡ nào. Đồng thời, điều này cũng hiển nhiên khiến huyền công tông môn truyền ra ngoài. Hơn nữa nếu sự thật này truyền ra, không thể nghi ngờ sẽ có vô số ánh mắt tham lam nhìn chăm chú vào trên người từng đệ tử Băng Vân tiên cung, cho dù thực lực của Băng Vân tiên cung cường đại, cũng bị đặt trong nguy hiểm khổng lồ.

Thì ra là thế… Băng Vân tiên cung nghiêm cấm nữ tử sinh ra tình cảm với bất cứ nam nhân nào, hơn nữa cho dù chết đi, cũng tuyệt đối không thể mất đi trinh tiết, vốn không phải bởi vì sinh tình sẽ ảnh hưởng đến tu luyện Băng Vân quyết, mà là vì nguyên nhân như vậy…

Thái cổ Thương Long tiếp tục nói:

- Ngươi bình thường cần phải lấy khả năng lớn nhất niêm phong cất vào kho trên phạm vi lớn băng lực của huyền công hệ băng này, bằng không, nếu như nó bùng nổ, sẽ rất có khả năng tạo thành tổn thương khổng lồ đối với thân thể ngươi… Trừ phi, ngươi có thể tìm được mầm mống Tà thần thuộc tính Thủy mà lúc trước Tà thần lưu lại. Cũng chỉ có mầm mống Tà thần thuộc tính Thủy này, mới có thể khiến cho hai thuộc tính băng và hỏa hoàn toàn trái ngược này, cùng tồn tại hoàn mỹ trên thân thể một người.

- … Ngươi biết huyết mạch Tà thần trên người ta?

Vân Triệt ngẩng đầu lên nói.

- Ta ngay cả huyết mạch phượng hoàng của ngươi cũng có thể nhận ra, sao lại không phân biệt ra được hơi thở của Tà thần, trừ thứ đó ra, trên người ngươi, còn có khí tức thần lực của Hoang thần và Thiên Lang thần, ngươi có thể thông qua thí luyện, đều dựa vào những lực lượng này, cảnh ngộ của ngươi, khiến cho ta kinh thán, cũng khiến cho ta lần đầu tiên khát vọng muốn nhìn thấy một nhân loại sau này.

Trong giọng nói của Thái cổ Thương Long, tràn đầy cảm khái thật sâu.

- Mầm mống thuộc tính Thủy của Tà thần, ta sẽ thử tìm kiếm.

Vân Triệt nói, cảm nhận được trong thân thể nhiều thêm một lực lượng hệ băng, hắn khẽ thì thầm trong lòng: Ta không thể để cho những lực lượng mà ngươi dùng trinh tiết cho ta vĩnh viễn chỉ có thể bị niêm phong cất vào kho…

Hắn ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi:

- Nàng đâu? Đi đâu? Nàng có nói… Khi nào trở lại không?

- Nàng đi rồi, cũng không nói khi nào trở về.

Thái cổ Thương Long trả lời.

- … Vậy trước khi nàng đi, có muốn giết ta không?

Vân Triệt hơi mất mát hỏi.

- Nàng cầm lấy một thanh kiếm chỉ vào chỗ yếu hại của ngươi, nhưng từ khi nàng cầm kiếm đến khi nàng thu hồi kiếm, trên người vĩnh viễn không có một chút sát khí chân chính gì. Nhìn ra, nàng chỉ đang giãy giụa gì đó trong nội tâm… Nàng nhìn kỹ một lúc, sau đó đi rồi, nhưng khi đi, không phải kiên quyết như vậy, ít nhất, lúc nàng rời đi, quay đầu nhìn ngươi ba lần.

Trong mắt Vân Triệt run lên, vẻ mất mát trên mặt nhất thời biến mất, lộ ra một chút cười nhạt:

- Cám ơn ngươi, Thái cổ Thương Long, ngươi chẳng những giao cho ta lực lượng, thật sự chính là cứu vớt nàng.

Trong lòng bỏ thêm một câu, nếu không phải bởi vì ngươi, ta muốn hưởng thụ thân thể của tiểu tiên nữ, quả thật không có cửa đâu…

- Ha ha ha ha, ngươi không cần cảm tạ ta, ta cũng chỉ vì mình, tìm được một người thừa kế huyết mạch lý tưởng. Nhưng mà… Nếu như ngươi thật sự cảm kích trong lòng vì mình nhận được tất cả, vậy có thể đáp ứng cho ta một điều thỉnh cầu không.

Hai chữ “Thỉnh cầu” cuối cùng, rõ ràng xuất hiện run run rất nhỏ. Thân là Thái cổ Thương Long, thần thú đứng đầu trong chúng thần giới, nó chưa từng “Thỉnh cầu” ai. Thỉnh cầu đến từ Thái cổ Thương Long, vốn là một khái niệm mà người thường không thể lý giải.

Vân Triệt trịnh trọng gật đầu:

- Ngươi nói đi. Tuy rằng ta không cách nào cam đoan nhất định có thể đạt thành giúp ngươi, nhưng nếu trong phạm vi năng lực của ta, ta nhất định sẽ thử dốc hết toàn lực.

- Ngươi có thể trả lời như vậy, đã đủ vừa lòng. Thỉnh cầu của ta, có lẽ có thể nói quá mức gian nan đối với ngươi, có lẽ hết cả cuộc đời của ngươi, cũng không cách nào đụng chạm đến một chút cạnh bên của điều thỉnh cầu này. Nhưng lực lượng và linh hồn kia ở trong thân thể ngươi, khiến cho ta không cách nào ngăn chặn niềm hy vọng này… Ta hy vọng ngươi, có thể vào lúc sinh thời, tìm được một thanh kiếm.

- Một thanh… Kiếm?

Vân Triệt ngạc nhiên:

- Là kiếm như thế nào?

Thái cổ Thương Long không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà chậm rãi nói:

- Ngươi có từng nghe tới “Chúng thần giới” chưa?

- Chúng thần giới?

Vân Triệt lắc đầu:

- Chưa từng nghe.

- Chúng thần giới, cũng được gọi là thần giới, là vào thời đại thượng cổ, nhà của chúng thần, đó là một thế giới vô cùng khổng lồ, phải gấp vạn lần Thiên Huyền đại lục nơi ngươi sinh ra. Sau này, chúng thần chết đi, nhưng thần giới không vì vậy mà tịch liệt, ngược lại có vô số nhân loại tràn vào, bọn họ chiếm lĩnh thế giới từng thuộc về chư thần, hơn nữa tìm kiếm và tranh đoạt tất cả di tích, vũ khí, linh dược, huyết mạch, huyền công vân vân mà chư thần lưu lại, sau đó dựa vào chư thần lưu lại tìm kiếm được, thành lập lên một đống gia tộc, thế lực, lĩnh vực thậm chí là tiểu thế giới càng ngày càng khổng lồ.

Ánh mắt Vân Triệt giật giật, giống như nghe thấy thiên thư.

- Nơi đó, cũng bảo tồn huyết mạch ta lưu lại. Ở đó, cũng đều thông qua tàn hồn lưu lại nơi đó mà biết được. Thần giới hiện giờ, đã không phải là thế giới của chân thần, mà là phạm vi thế lực của vô số thế lực nhận được truyền thừa của thần mà phân chia thành rất nhiều, trở thành vị diện lực lượng cao cấp nhất của thế gian hiện giờ. Mà thần giới vô cùng khổng lồ, mọi người nghĩ nhất định còn có rất nhiều chư thần lưu lại còn không được phát hiện ra, mỗi ngày đều có rất nhiều người đang tìm kiếm… Nhất là tìm kiếm một thanh kiếm. Thanh kiếm kia đã biến mất vô số năm, từ sau khi chư thần bị giết, đã chưa từng xuất hiện bóng dáng, nhưng sự cường đại của nó, khiến cho những người kia không cách nào buông tha tìm kiếm nó.

- Tên của thanh kiếm kia, gọi là Tru thiên thủy tổ kiếm.

- Ngươi thân mang thiên độc châu trong huyền thiên thất chí bảo, liền tự nhiên rõ ràng khái niệm về huyền thiên thất chí bảo. Mà Tru thiên thủy tổ kiếm, liền đứng hàng thứ nhất trong huyền thiên chí bảo! Là chí bảo hàng đầu hoàn toàn xứng đáng trên thế gian, truyền thuyết uy lực của nó đủ để hủy diệt tất cả, cho dù một phàm nhân cầm trong tay, cũng có thể dễ dàng tàn sát chân thần, hủy diệt trời cao!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment