“Vâng.” Trì Vũ Dao mỉm cười đáp lại, tư thái từ đầu đến cuối đều thể hiện sự tôn trọng với trưởng bối – mặc dù tuổi tác của nàng, kinh nghiệm của nàng hơn hẳn đối phương: “Hai năm trước, Vũ Dao đã gả cho phu quân đây, trước là Ma Hậu, sau là Đế Hậu. Giây phút thành hôn, tuy có vạn linh Bắc Vực làm chứng, thế nhưng bởi lẽ vận mệnh xen ngang, cho nên thiếu vắng bóng dáng phụ mẫu, với phu quân và Vũ Dao mà nói, đây là một việc vô cùng nuối tiếc.”
“Mau đứng dậy đi.”
Không đợi nàng nói xong, Mộ Vũ Nhu đã nhanh chóng bước lên phía trước, vươn tay đỡ nàng dậy. Trước khi mở miệng nói chuyện, đôi mắt nàng đã ngân ngấn lệ: “Triệt Nhi nói, nếu như không có ngươi, có lẽ hắn đã… từ lâu rồi, cũng sẽ chẳng có ngày hôm nay. Ngươi là Đế Hậu của Triệt Nhi, nhưng cũng càng là… càng là… đại ân nhân của cả nhà ta.”
“Mẫu thân quá lời rồi.” Trì Vũ Dao mỉm cười: “Ta và phu quân vinh nhục có nhau, thân xác và trái tim này đã hòa thành một thể, mẫu thân vĩnh viễn đừng nhắc đến hai từ “ân nghĩa”, ta đây không dám nhận lời khen ngợi như vậy…”
“Hừ!” Thiên Diệp Ảnh Nhi trực tiếp quay mặt đi, nàng không nhìn nổi, cũng không chịu đựng nổi cảnh tượng như thế này.
Nàng không giống Trì Vũ Dao. Nàng yêu Vân Triệt, nhưng cũng không vì thế mà tôn kính hành lễ bái kiến thân nhân của Vân Triệt… cho dù đó là phụ mẫu thân sinh của hắn.
Nàng và Trì Vũ Dao cùng nhau tới đây, thế nhưng nàng chỉ lẳng lặng đứng cạnh Vân Triệt, nhìn không chớp mắt, cũng không nói một lời. Dường như ngoài Vân Triệt ra, những người khác hoàn toàn không xứng lọt vào tầm mắt nàng.
Mộ Vũ Nhu là một người sống tình cảm, nhưng Vân Khinh Hồng thì lại khác. Hắn bỗng chốc dời tầm mắt khỏi người Trì Vũ Dao, lặng lẽ thở dài một tiếng.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, thế nhưng giây phút Vân Triệt nói tới sự xuất hiện của người đã từng là Ma Hậu của cả Bắc Vực, giờ đây là Đế Hậu của cả thế gian, chỉ riêng cái nhìn thoáng qua và linh hồn không ngừng dao động kia đã nói cho hắn biết, nữ tử này là một tồn tại hoàn toàn vượt ngoài nhận thức và tầm hiểu biết của hắn.
Mà nữ tử như vậy lại cam tâm tình nguyện cúi mình trước mặt bọn họ… bởi vì Vân Triệt.
Nơi sâu thẳm nhất trong con ngươi của Vân Khinh Hồng bỗng chốc xẹt qua một tia phức tạp, nhưng sau đó cũng nhanh chóng biến mất, gương mặt hắn khôi phục lại nụ cười vui mừng nhàn nhạt.
“Vô Tâm, đây là quà gặp mặt bản Hậu chuẩn bị cho ngươi, cũng là quà sinh nhật của ngươi.”
Ngón tay Trì Vũ Dao khẽ điểm một cái, một tia hắc quang bay về phía Vân Vô Tâm.
“Đa tạ Trì a di.”
Vân Vô Tâm kính cẩn vươn tay đón lấy. Giây phút tia hắc quang kia tan biến, thứ rơi xuống lòng bàn tay nàng là một viên Huyền Ảnh Thạch tinh xảo.
Vân Vô Tâm sững sờ trong giây lát.
“Huyền Ảnh Thạch?” Vân Triệt cũng hoài nghi nhìn về phía Trì Vũ Dao… Rõ ràng đây chỉ là một viên Huyền Ảnh Thạch bình thường tới mức không thể bình thường hơn.
Trì Vũ Dao không quan tâm tới ánh mắt của Vân Triệt, chỉ mỉm cười nói với Vân Vô Tâm: “Giờ đây phụ thân ngươi đã là Đế Vương của cả chư thiên, ngươi là nữ nhi mà hắn thương yêu nhất, báu vật trên thế gian này, ngươi muốn gì hắn cũng đều có thể cho ngươi. Cho nên nghĩ kỹ lại, bản Hậu không có món quà nào thích hợp với ngươi hơn phần hình ảnh này…”
“Đại ca! Đại ca!!”
Đúng lúc này, một tiếng hét cực kỳ kích động truyền tới từ phía xa xa. Tiếp theo đó, bóng dáng mang theo khí tức vô cùng hỗn loạn vội vàng đáp xuống từ trên không trung, tiếng hô hoán cũng vang vọng khắp đại sảnh.
Khóe miệng Vân Triệt giật giật, vừa đảo mắt thì bóng dáng của Tiêu Vân đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
“Đại… ca!” Thời khắc tận mắt nhìn thấy Vân Triệt, Tiêu Vân không tự chủ được mà nghẹn ngào la lên một tiếng, nhanh chân nhào tới, trong tiếng khóc nấc là những ngôn từ khó lòng nói ra.
“Tiêu Vân, đã lâu không gặp.” Vân Triệt vỗ vai hắn.
“Đại ca… không sao là tốt rồi.”
Tiêu Vân nghiến răng, mãi mới ngừng rơi nước mắt được. Hắn vội vàng vươn tay, chộp lấy thiếu niên đang gấp gáp theo tới ở phía sau: “Vĩnh An, còn không mau…”
Hắn còn chưa dứt lời, thiếu niên kia đã “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, liên tục dập đầu: “Vĩnh An bái kiến Vân bá bá.”
Thân thể thiếu niên trước mắt này đã cao bảy thước, thần thái cương nghị, mắt sáng như sao, huyền khí trên người cũng đã cận kề cảnh giới Thiên Huyền, sợ rằng thành tựu tương lai sẽ không thua kém gì phụ thân hắn.
“Vĩnh An, ngươi cũng trưởng thành rồi.” Vân Triệt vươn tay đỡ hắn dậy, thở dài cảm thán một câu.
Đôi mắt Tiêu Vĩnh An ngấn lệ, chân thành nói: “Ơn cứu mạng năm đó của Vân bá bá, Vĩnh An đến chết cũng không quên. Mấy năm nay, lúc nào Vĩnh An và phụ thân cũng cầu nguyện cho Vân bá bá bình an trở về… càng tin rằng dù cho Vân bá bá ở nơi đâu cũng đều được trời cao phù hộ.
“… Đứa trẻ ngoan.” Vân Triệt khẽ gật đầu.
“Vân đại ca.” Phía đằng sau, Thiên Hạ Đệ Thất mỉm cười bước tới, trong tay dắt theo một đứa bé xinh đẹp đáng yêu trông mới khoảng bốn năm tuổi.
Tiếng lòng và ánh mắt của Vân Triệt đồng thời lóe lên một cái: “Chẳng lẽ nàng là…”
Hết chương 2036.