“Vĩnh Ninh,” Thiên Hạ Đệ Thất dừng bước rồi cúi người, nói với bé gái kia: “Đây là vị Vân bá bá mà cha nương thường hay nhắc tới với ngươi.”
Quả nhiên… Vân Triệt khẽ mỉm cười, ánh mắt bỗng chốc trở nên dịu dàng hơn hẳn. Năm đó, lúc hắn rời khỏi đây, Thiên Hạ Đệ Nhất vừa mới mang thai, Tiêu Liệt còn đặt tên cho đứa trẻ đó là “Vĩnh Ninh”. Đời hệt như giấc mộng, chớp mắt cái nàng đã lớn như vậy rồi.
“Bái kiến… Vân bá bá.”
Dường như bé gái kia hơi sợ người lạ, khẽ khàng thốt lên một tiếng rồi nhanh chóng nép mình vào sau lưng mẫu thân, chỉ dám để lộ ra một nửa khuôn mặt non nớt, lén lút đánh giá Vân Triệt.
Vân Triệt nhanh chóng đáp lại một cách dịu dàng. Hắn vui mừng nhận ra rằng Vân Tiêu đã đủ cả một đôi trai gái, vậy nên hắn cũng phải nhanh chóng nghĩ xem nên tặng quà gặp mặt gì cho nàng công chúa nhỏ này của Tiêu gia đây.
“Ha ha ha ha ha ha!”
Một tiếng cười lớn bỗng vang lên, chấn động tới mức khiến cả Lưu Vân Thành run lẩy bẩy.
“Ngoại công!” Vân Triệt chuyển mình nghênh đón.
Lần nào Mộ Phi Yên cũng thế, bóng người còn chưa thấy đâu mà tiếng cười của hắn đã tới trước rồi. Đối mặt với bước đi nhanh chóng tới nghênh đón của Vân Triệt, hắn “vèo” một cái đi vòng qua, chỉ để lại cho hắn một loạt âm thanh ong ong chấn động cả màng nhĩ: “Tiểu Vô Tâm, mau tới xem quà thái ngoại công tặng ngươi này! Tử Long Tích ngàn năm có một mới bắt về từ Lôi Viêm Cốc đó, ha ha ha ha ha…”
Không khí khắp Lưu Vân Thành dao động, nhưng không hề dấy lên chút sóng gió nào.
Hôm nay là sinh nhật tuổi hai mươi của Vân Vô Tâm, cũng là khởi điểm và một cuộc đời mới không chút tai ương.
Hiên Viên Vấn Thiên… Thần Giới đến thăm… Tinh Thần ngã xuống… Kiếp nạn Xích Hồng… Lam Cực Tinh hủy diệt… Hận thù Ma Hồn… Long Hoàng Tây Vực…
Tất cả mọi thứ đều đã vĩnh viễn đi xa, chỉ còn lại duy nhất sự hòa bình không một ai có thể hủy hoại được.
…
Nhịp sống hối hả dần lắng lại, sao sáng điểm xuyết khắp nền trời đen.
Vân Khinh Hồng đứng trong đình viện, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao thăm thẳm.
Đây từng là nơi phụ thân của Tiêu Vân – Tiêu Ưng sinh sống khi còn tại thế. Vân Khinh Hồng cứ lẳng lặng đứng đó rất lâu, dường như đang nhớ lại ký ức thuộc về năm ấy.
“Phụ thân.”
Vân Triệt bước tới, đôi mắt liếc nhìn khung cảnh xung quanh gần như chẳng có gì thay đổi: “Lại cảm khái chuyện năm đó à?”
Vân Khinh Hồng bừng tỉnh, cười một tiếng, nói: “Phải, mà cũng không phải.”
“Ồ?”
“Còn có một chuyện khác khiến ta cảm khái hơn, thậm chí còn khiến ta cảm thấy ly kỳ hơn cả những chuyện trong mấy năm qua mà ngươi kể lại.” Vân Khinh Hồng chậm rãi nói.
Vân Triệt cũng sinh lòng hiếu kỳ: “Là chuyện gì vậy?”
“Ngươi… thật sự là nhi tử của ta sao?”
“Ha ha ha ha!” Lời nói truyền tới bên tai khiến Vân Triệt không khỏi bật cười to: “Phụ thân lại đùa rồi. Ngươi đột nhiên pha trò khiến người ta không kịp trở tay đấy.”
Thế nhưng, bên tai Vân Triệt từ đầu đến cuối không hề truyền đến tiếng cười đáp lại của phụ thân. Hắn liếc mắt qua, phát hiện Vân Khinh Hồng đang ngẩng đầu nhìn trời cao, trên mặt không hề có chút ý cười nào, ngay cả biểu cảm cũng suy tư mang theo vẻ vô cùng phức tạp.
Vân Triệt thu ý cười lại, có chút dở khóc dở cười nói: “Phụ thân, ngươi không… thật sự nghĩ như vậy đấy chứ?”
Vân Khinh Hồng cúi đầu xuống, cười nhạt một tiếng: “Ngươi và ta là phụ tử thân sinh, huyết mạch tương liên, bất kể thế sự có thay đổi như thế nào đi chăng nữa thì điều này cũng không thể phủ định và thay đổi được. Chẳng qua…”
Hắn ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Mặc dù trước giờ ta chưa từng tiếp xúc với thế giới mang cái tên “Thần Giới”, thế nhưng những người ở nơi đó lại có thể biến toàn bộ Lam Cực Tinh thành cát bụi chỉ bằng một cái phất tay… Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là tồn tại mà ta hoàn toàn không thể giải thích được, cũng là một vị diện đến cuối đời ta cũng không thể nào chạm tới.”
“Mà ngươi, tính ra cũng đã mười mấy năm kể từ lần đầu tiên ngươi bước tới nơi đó, nhưng không ngờ rằng ngươi lại có thể trở thành bậc Đế Vương nắm trong tay quyền sinh sát.” Vân Khinh Hồng khẽ nhắm mắt: “Điều này khiến ta không thể không cảm khái… Vân Khinh Hồng ta thật sự sinh ra được một nhi tử như vậy ư?”
Vân Triệt mỉm cười nói: “Ta của hiện tại là nguyên nhân khiến phụ thân ngươi cảm thấy bản thân mình không đủ ưu tú ư?”
“Không.” Vân Khinh Hồng lắc đầu: “Vi phụ không phải là một kẻ tự coi khinh bản thân, tính tình trước giờ của ta lúc nào cũng có vài phần kiêu ngạo. Năm đó, ngươi cứu cả Vân gia và Yêu Hoàng tộc khỏi tai ương, sau đó còn đánh bại Hiên Viên Vấn Thiên, trở thành tồn tại đứng đầu đại lục Thiên Huyền và Huyễn Yêu Giới. Ta cho rằng đó đã là điều đủ để ta kiêu ngạo và vui mừng, đủ để khiến ta cảm thán rằng không hổ danh là nhi tử của Vân Khinh Hồng ta.”
“Số phận, tầm nhìn, giới hạn của một con người không hề được quyết định bởi huyết mạch và xuất thân của người đó, đây là một sự thật tàn khốc không thể chối cãi. Mà Triệt Nhi, ngươi của ngày hôm nay đã bước đến tầm cao mà vi phụ và cả Vân thị đều không thể với tới. Nói trắng ra, trong hai ngày vừa rồi, nỗi niềm bối rối trong lòng ta còn nhiều hơn là tự hào.”
Hết chương 2037.