Nói đến đây, Vân Khinh Hồng bật cười: “Nhi tử quá ưu tú, ưu tú tới mức khiến kẻ làm phụ thân là ta đây không biết phải làm sao. Có lẽ trong thiên hạ, những kẻ làm phụ thân rơi vào cảnh ngộ như ta ít lắm nhỉ, ha ha ha.”
“Được rồi được rồi, ta không nhắc đến chuyện này nữa.” Không đợi Vân Triệt cất lời, Vân Khinh Hồng đã xua tay, quay người nhìn nhi tử của mình: “Triệt Nhi, ngươi đã là Đế Vương của Thần Giới, nhất định là có nhiều chuyện gấp cần xử lý, có phải ngươi sẽ nhanh chóng rời khỏi đây không?”
“Không,” Vân Triệt bật cười rồi nói: “Với ta mà nói, hai chữ ‘Vân Đế’ này chỉ là một cái danh xưng mà thôi. Ta đã giao hết quyền quản lý Thần Giới cho Vũ Dao rồi, nàng giỏi việc này hơn ta nhiều. Ta đã hoàn toàn buông tay, biến mất trăm năm ngàn năm cũng chẳng xá gì.”
“Vả lại, nơi đây mới là nhà của ta.”
“Vậy thì tốt.” Vân Khinh Hồng thoải mái cười tươi: “Ở bên các nàng nhiều hơn đi, đặc biệt là Vô Tâm ấy. Thời gian ngươi bỏ rơi nàng đã quá lâu rồi.”
“… Ta biết mà.” Vân Triệt liên tục gật đầu: “Ta nhất định sẽ cố gắng bù đắp lại những thiếu sót suốt bao năm qua.”
Vân Triệt và Vân Khinh Hồng trò chuyện rất lâu, mãi cho đến khi trăng lặn sao thưa.
Sau khi tiễn Vân Khinh Hồng rời đi, Vân Triệt một mình ngồi trên nóc nhà, rơi vào khoảng không rối bời hệt như phụ thân hắn.
Vì để trở thành Thần Đạo, Hiên Viên Vấn Thiên đã lên kế hoạch rồi ẩn nhẫn biết bao năm, để rồi có được một nửa thân xác tàn tạ của Thần Đạo.
Vì để trở thành Long Hoàng ngạo mạn cả Thần Giới, dưới sự cứu giúp của Thần Hi, Long Bạch đã bỏ ra gần mười vạn năm thời gian.
Mà bản thân hắn…
Tuổi hắn giờ đây mới chỉ ba mươi, thế nhưng đã đạp lên trên hết thảy. Chư thiên vạn giới, tất cả đều nằm dưới chân hắn.
Trước năm mười sáu tuổi, hắn chỉ là một phế nhân.
Mọi thứ bắt đầu thay đổi là từ khi hắn bị hạ độc chết vào cái ngày hắn thành hôn với Hạ Khuynh Nguyệt… “Trọng sinh” đến đại lục Thương Vân… Sau đó lại “trọng sinh” từ đại lục Thương Vân về cái ngày thành hôn với Hạ Khuynh Nguyệt…
Sau đó, hắn gặp được Mạt Lỵ, nhận được truyền thừa của Tà Thần, nhận được sức mạnh của Hoang Thần, gặp được di hồn của Long Thần, có được Hồng Nhi và Thái Cổ Huyền Châu, rồi tiếp đó lại gặp được linh hồn Kim Ô tại Huyễn Yêu Giới…
Giây phút đối mặt với Hiên Viên Vấn Thiên đã trở thành Thần Đạo, trong thời khắc hắn tuyệt vọng nhất, hắn lại gặp được U Nhi.
Nơi Thần Giới, hắn gặp được Băng Hoàng Thần Linh còn tại thế đến nay… Nơi Táng Thần Hỏa Ngục, hắn gặp được linh hồn Phượng Hoàng… Nơi cấm địa Luân Hồi, hắn nhận được đối đãi đặc biệt bởi Thần Hi… Sau khi Ma Đế quy thế, vị Kiếp Thiên Ma Đế khiến cả thế gian phải sợ hãi này đã ban cho hắn rất nhiều ân tình.
Bảy món chí bảo Huyền Thiên, Hồng Mông Sinh Tử Ấn, Trụ Thiên Châu, Thiên Độc Châu và Luân Hồi Kính đều thuộc về hắn, mà Càn Khôn Thứ cũng hiện hữu ngay bên cạnh hắn.
Trong đó, bất kỳ phần ban ân nào đều là thứ thế nhân cầu cũng khó lòng có được.
Mà hắn, từ năm mười sáu tuổi đến nay, thời gian mới chỉ vỏn vẹn có hai mươi năm trời.
Dựa vào cái gì chứ…
Dựa vào cái gì mà tất cả mọi thứ đều tập trung lên người bản thân hắn, hơn nữa còn trong thời gian ngắn ngủi đến như vậy.
Thật ra mấy năm nay, suy nghĩ này không chỉ một lần lóe lên trong đầu Vân Triệt.
Lời nói của Vân Khinh Hồng khiến suy nghĩ này của hắn bỗng nhiên bật ra.
Thật sự có thứ gọi là “khí vận” ư?
“Trước giờ ta chưa từng tin vào cái gọi là ‘thiên mệnh’, thế nhưng giây phút gặp được ngươi… ngươi chắc chắn là đại khí vận gia thân!”
Đây cũng là những gì năm đó hắn không chỉ nói một lần với Mạt Lỵ.
“Mạt Lỵ…”
Tiêu Môn, một khoảng đình viện khác.
Vân Vô Tâm nắm lấy viên Huyền Ảnh Thạch mà Trì Vũ Dao đã tặng, huyền khí trong nàng khẽ tuôn ra, ngay lập tức, hình ảnh chiếu bên trong đó xuất hiện dưới bức màn đêm.
Trong tia sáng lờ mờ ấy, có lẽ thứ hiện lên trong không gian dao động nhạt nhòa xẹt qua kia là hình ảnh bên trên một chiếc huyền châu tốc độ cao.
Trong một góc hẹp tối tăm, một bóng người đen kịt đang ngồi nghiêng ngả ở đó, cả người hắn co quắp lại như thể đang hứng chịu cơn gió rét buốt đến thấu xương.
Vẻ mặt hắn ta u ám, dường như đến cả đôi mắt đang khép hờ kia cũng khó lòng nhìn thấy được chút biểu cảm nào, bởi lẽ nó đục ngầu hệt như một đầm nước chết tuyệt vọng.
Ba miếng Lưu Âm Thạch ba màu mà nàng tự tay làm được hắn khẽ khàng ấn vào trong lồng ngực, dùng ngón tay liên tục chà xát lên một cách máy móc hết lần này đến lần khác.
Đôi môi hắn không ngừng khẽ mở ra khép lại. Rõ ràng đôi mắt hắn không hề có chút ánh sáng nào, thế nhưng lại hiện hữu một tia đau đớn xuyên thấu đến tận nơi sâu thẳm linh hồn.
Vân Vô Tâm ngơ ngẩn đứng ở nơi đó mãi, bàn tay vô thức bụm lấy cánh môi của mình.
“Đó là ngày sinh nhật mười tám tuổi của ngươi.”
Hết chương 2038.