Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1947 - Chương 2039. Cha Con (5)

Chương 2039. Cha con (5)
Chương 2039. Cha con (5)

Không biết Trì Vũ Dao bước tới từ lúc nào, nàng đứng bên cạnh Vân Vô Tâm, ánh mắt nhìn về phía nam tử trong hình chiếu: “Ngày hôm đó, hắn đã giết chết nhi tử của kẻ mà hắn căm hận nhất - Trụ Tử Hư, đồng thởi đẩy Trụ Tử Hư đến bờ vực sụp đổ. Hắn của ngày hôm ấy đáng sợ đến mức nào, khuôn mặt dữ tợn đến mức nào, chắc chắn ngươi không tài nào tưởng tượng được đâu… Hắn cũng hy vọng ngươi vĩnh viễn không nhìn thấy nó.”

Vân Vô Tâm: “…”

“Thế nhưng giây phút hình bóng của ngươi lọt vào trong tim hắn, hắn lại trở thành một kẻ đáng thương và thấp hèn nhất trên thế gian này.”

Trì Vũ Dao khẽ thở dài một hơi: “Ta biết, chắc chắn bao năm qua ngươi đã vô cùng oán trách hắn, hắn bỏ rơi ngươi hết lần này tới lần khác, cũng thất hứa hết lần này tới lần khác, thế nhưng…”

“Xin ngươi hãy tin ta, trên thế gian này, không ai yêu thương ngươi nhiều hơn hắn.”

“Mấy năm nay, niềm mong mỏi và nỗi lo lắng của các ngươi là sự dày vò khó nhịn, thế nhưng những gì hắn phải chịu đựng lại là nỗi đau và sự tuyệt vọng trực tiếp nhất, triệt để nhất. Dù gì hắn cũng đã tận mắt chứng kiến các ngươi hóa thành tro bụi cùng với Lam Cực Tinh… Nỗi đau đớn này là thứ mà không một ai có thể cùng cảm nhận được.”

“Mà cùng tồn tại song song với nỗi đau ấy chính là ý chí muốn chết mạnh mẽ đến đáng sợ. Những thứ cảm xúc chất chứa trong khoảng thời gian ấy của hắn… thậm chí đến cả ta cũng không dám nhớ lại.” Trì Vũ Dao chậm rãi khép mắt, giọng điệu bỗng chốc trở nên âm u: “Hắn của khi đó đã quyết tâm tự sát sau khi báo thù xong. Nếu như không phải sau này xảy ra một số chuyện, đến cả ta cũng không biết phải làm thế nào để xóa bỏ ý chí muốn chết trong hắn.”

Đây cũng là lý do vì sao khi lần đầu gặp mặt Thiên Diệp Ảnh Nhi, Trì Vũ Dao không hề che giấu địch ý của mình. Nàng bỗng mỉm cười rồi nói: “Trái lại ta rất cảm kích ngươi.”

“…” Đôi bàn tay đang bụm lấy cánh môi Vân Vô Tâm khẽ siết chặt lại, nàng cố nén tiếng nức nở, thế nhưng lại không thể ngăn nước mắt của mình rơi xuống, thân thể nhỏ nhắn mềm mại cũng bắt đầu không ngừng run rẩy.

Trì Vũ Dao tiếp tục nói: “Phụ thân của ngươi giỏi giang hơn những gì ngươi tưởng tượng nhiều. Điều đáng nói đến nhất của hắn không phải là việc hắn cứu vớt Thần Giới, đạp đổ bốn vực, mà là sau khi trải qua tất cả mọi chuyện, hắn vẫn không hề rơi xuống vực sâu của tội ác, phần nhiều hơn là ban phát lòng khoan dung.”

“Cho nên, đừng oán trách hắn nữa. Để có thể đoàn tụ được với các ngươi, hắn đã phải vượt qua những trở ngại tàn khốc và khó khăn nhất trên đời này. Cho đến tận bây giờ, trong lòng hắn vẫn còn ẩn chứa biết bao vết thương sâu hoắm. Mà những vết thương ấy, có lẽ cũng chỉ có ngươi mới có thể dành cho hắn sự xoa dịu tốt nhất.”

Hình ảnh kia vụt tắt, Vân Vô Tâm bỗng nhiên xoay người, bóng dáng bay về phương xa, chớp mắt đã biến mất trong màn đêm.

“Ngươi cũng thật sự sủng ái hắn có thừa.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Trì Vũ Dao.

“Sủng ái ư?” Trì Vũ Dao khẽ mỉm cười, ưu nhã xoay người lại: “Dùng từ này cũng không tệ đâu.”

Sở Nguyệt Thuyền: “…”

Ánh mắt Trì Vũ Dao dừng lại trên người Sở Nguyệt Thuyền một lúc lâu, trong ý cười ẩn ẩn chút tà mị: “Ngươi với đứa trẻ Phi Tuyết kia, bất kể là tướng mạo, khí chất hay ánh mắt đều có vài điểm tương tự nhau, khó trách…”

“Phi Tuyết?” Sở Nguyệt Thuyền nhíu mày: “Có ý gì?”

“Sau này ngươi sẽ gặp được nàng thôi… Có lẽ.” Trì Vũ Dao cong khóe môi: “Nói đến đây thì ta cũng có một việc muốn thỉnh giáo ngươi.”

Sở Nguyệt Thuyền nói: “Ngươi là Ma Hậu của Bắc Vực, là Đế Hậu của Thần Giới, thân phận tôn quý, ta đâu sánh bằng, hai chữ ‘thỉnh giáo’ này, ta nào dám nhận.”

Chẳng một ai không hiểu được hai chữ “Đế Hậu” có nghĩa là gì… Đó là vị trí chính cung tuyệt đối trong mắt thế nhân.

Ngay cả một con người lạnh lùng như Sở Nguyệt Thuyền cũng không thể hoàn toàn thờ ơ được.

“Ngươi nặng lời rồi.” Trì Vũ Dao mỉm cười nói: “Giữa ngươi và ta chỉ có tỷ muội, không hề có Ma Hậu hay Đế Hậu gì hết. Vả lại, theo đúng tập tục của đại lục Thiên Huyền các ngươi, đáng lẽ ta nên gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ mới phải.”

“… Không cần.” Sở Nguyệt Thuyền kinh ngạc khi thấy một Đế Hậu nắm trong tay quyền sinh sát Thần Giới như Trì Vũ Dao lại có thể có tư thái thấp đến như vậy, bởi vậy vẻ thờ ơ trong đôi mắt nàng cũng giảm đi vài phần: “Ngươi muốn hỏi ta cái gì?”

“Hỏi về một người.” Giọng nói phát ra từ đôi môi của Trì Vũ Dao bỗng âm u hơn: “Hạ Khuynh Nguyệt.”

“Khuynh Nguyệt?” Sở Nguyệt Thuyền khẽ mím môi.

“Phải.” Trì Vũ Dao nói: “Theo như những gì ta biết được, khi đạt tới cảnh giới Huyền Đạo Sơ Kỳ, nàng đã coi Băng Vân Tiên Cung là sư môn, bái muội muội Sở Nguyệt Ly của ngươi làm sư phụ, mà sự quan tâm của ngươi với nàng cũng có thừa, ngoài ra còn bao gồm cả việc năm đó ngươi và Vân Triệt gặp nhau là do ngươi cần kiếm tìm cơ hội phá cho Hạ Khuynh Nguyệt.”

“Vì sao ngươi lại hỏi về nàng?”
Hết chương 2039.
Bình Luận (0)
Comment