Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1948 - Chương 2040. Cha Con (6)

Chương 2040. Cha con (6)
Chương 2040. Cha con (6)

“Bởi vì nàng là một mối tơ vò khiến ta khó lòng buông bỏ.” Trì Vũ Dao thở dài, nói: “Con người ta có một tật xấu, đó là trong lòng không thể tồn tại những điều mà bản thân không thể giải thích được, nếu không sẽ hệt như bị mắc xương cá, mãi cũng không thể gỡ ra. Bởi vậy, ta muốn biết tất cả những chuyện liên quan đến nàng, chí ít cũng phải để ta biết rằng rốt cuộc phán đoán của ta về nàng đã sai ở điểm nào.”

Lời nói của Trì Vũ Dao khiến Sở Nguyệt Thuyền nhíu mày. Nàng thầm nhận ra gi đó, thấp giọng nói: “Trong lần trở về trước đó, hắn còn nhắc đến Khuynh Nguyệt vài lần, thế nhưng lần này lại hoàn toàn không đề cập đến… Rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Trì Vũ Dao: “…”

“Ngươi muốn biết gì về nàng, ta đều có thể nói cho ngươi.” Sở Nguyệt Thuyền đưa mắt nhìn Trì Vũ Dao, thứ ánh lên trong đôi mắt xinh đẹp ấy là một đêm trăng tĩnh mịch: “Nhưng ngươi cũng phải nói cho ta biết nàng đã xảy ra chuyện gì rồi… Dù gì nàng cũng được tính là đệ tử của ta.”

“Được.” Trì Vũ Dao không hề do dự, chậm rãi nói: “Thế nhưng ngươi phải nói cho ta tất cả những chuyện liên quan đến nàng trước đã. Nếu như ta nói trước, vậy thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến những nhận định trong ký ức của ngươi về nàng.”

“… Ngươi muốn biết gì thì hỏi đi.”

Một kết giới cách âm được Trì Vũ Dao dựng lên bao lấy khu vực xung quanh hai người.

Vân Triệt không hề muốn nhắn đến, thậm chí còn không muốn nghe thấy ba chữ “Hạ Khuynh Nguyệt”, cho nên đương nhiên Trì Vũ Dao cũng sẽ không để hắn nghe thấy việc bản thân hỏi Sở Nguyệt Thuyền về những vấn đề liên quan đến nàng ta.

Thế nhưng Trì Vũ Dao cũng không hề đặt quá nhiều kỳ vọng. Suy cho cùng, lúc Hạ Khuynh Nguyệt còn ở Băng Vân Thiên Cung, nàng ta mới chỉ là một thiếu nữ, có lẽ tâm tính còn chưa thành hình.

Thế nhưng nỗi nghi hoặc chôn giấu sâu trong lòng nàng lại kết thành một loại không cam tâm… mãnh liệt hơn bao giờ hết.



Trên nóc nhà, Vân Triệt vốn đang chăm chú ngắm nhìn bầu trời đêm bỗng nhiên chuyển tầm mắt nhìn xuống dưới, một bóng dáng xinh đẹp yêu kiều lướt tới trong gió đêm, đáp xuống bên cạnh người hắn.

“Vô Tâm.” Nhìn nữ nhi đã trưởng thành rồi trở thành một mỹ nhân họa thế giống hệt mẫu thân nàng, Vân Triệt hé môi, khẽ gọi một tiếng.

Vân Vô Tâm không hề nói gì, chỉ chăm chú nhìn phụ thân rồi nhẹ nhàng di chuyển tới ngồi bên cạnh hắn. Nàng chậm rãi tựa đầu lên vai hắn, hai tay cũng ôm lấy cánh tay hắn, ngón tay vô thức siết chặt lại.

“…” Nỗi sầu muộn rối ren trong lòng Vân Triệt lập tức hóa thành ấm áp vô tận. Hắn nghiêng đầu, chóp mũi chạm vào tóc nữ nhi của mình, mỉm cười nói: “Ta lang bạt từ Đông Vực đến Nam Vực, bầu trời đêm thật sự đã thay đổi, thế nhưng tâm cảnh và tâm tình của ta vẫn trước sau như một.”

“Nơi đây là quê hương ta, dù thế giới có cao có xa như thế nào đi chăng nữa thì cũng không bao giờ có thể thay thế được.”

“Phụ thân,” Vân Vô Tâm khẽ nói: “Sau một khoảng thời gian nữa, ngươi đưa ta tới thế giới được gọi là Thần Giới du ngoạn được không? Ta muốn ngắm nhìn những nơi mà phụ thân đã từng đi qua.”

“Được!” Vân Triệt mỉm cười đáp lại, thoải mái nói: “Ngươi muốn đi đâu cũng được. Giờ đây, cả không gian vũ trụ này đều là nơi dưới chân chúng ta. Chỉ cần chúng ta muốn đi, không một nơi nào cha con chúng ta không thể đi được!”

“Hì hì…” Vân Vô Tâm bật cười, cọ đầu vào bờ vai Vân Triệt hệt như quay ngược thời gian lại năm đó, khi nàng vẫn còn là một bé gái thỏa thích nũng nịu cười vui trong lồng ngực của phụ thân.”

Nơi xa xăm, Thiên Diệp Ảnh Nhi dõi mắt trông theo, vạt váy dài của nàng bay phấp phới trong gió đêm rất lâu, thế nhưng từ đầu đến cuối, nàng không hề bước tới gần nửa bước.

Hình ảnh đẹp đẽ đến như vậy, ngay cả nàng cũng không nỡ phá vỡ.

“Không phải chỉ là nữ nhi thôi sao!” Nàng tức giận lẩm bẩm: “Nếu như ngươi thích đến như thế, tương lai ta sinh lấy vài đứa là được… Hừ! Một đám phàm nữ hạ giới, sao xứng tranh đấu với ta!”

Nói xong, nàng trực tiếp quay người đi xa, không thèm nhìn lại.

Vân Vô Tâm khép mắt, chóp mũi thanh tú khẽ dao động theo từng hơi thở của nàng.

Mỗi một di nương của nàng, thậm chí là cả sư phụ và mẫu thân nàng cũng có lúc ngoài sáng trong tối tranh đấu lẫn nhau, thế nhưng trước giờ chưa ai tranh với nàng cả. Cho nên mấy năm nay, nàng là người chiếm được nhiều thời gian của phụ thân nhất, cũng sớm quen thuộc với mùi hương trên người hắn nhất.

Sau mấy năm trời, rõ ràng thế giới của hắn đã thay đổi long trời lở đất, nhưng dường như hơi thở nơi đầu mũi hắn vẫn chẳng hề thay đổi gì.

Hắn đã đứng trên đỉnh cao, thế nhưng e rằng nỗi niềm quyến luyến với quê hương và tình yêu thương dành cho nàng chẳng hề sinh ra chút tạp chất nào.

Lời nói của Trì Vũ Dao khiến trái tim nàng đau đến nghẹt thở, song nỗi oán hận cuối cùng trong lòng nàng cũng đã hóa thành nỗi đau vừa sâu nhưng cũng vừa ấm áp.

“Phụ thân,” Vân Vô Tâm thì thào: “Ta rất thích món quà sinh nhật mà ngươi tặng cho ta. Thật ra, ta cũng có một món quà muốn tặng cho ngươi.”

“Ồ? Là gì vậy?” Hai mắt Vân Triệt hiện rõ vẻ sáng ngời.
Hết chương 2040.
Bình Luận (0)
Comment