Vân Vô Tâm khẽ mỉm cười, hai bàn tay khép lại rồi nâng lên. Lúc mở ra, trong lòng bàn tay nàng lập tức xuất hiện một miếng ngọc thạch nho nhỏ trắng xinh óng ánh.
Miếng ngọc thạch này có màu trắng như băng tinh khiết, được bao phủ bởi lớp ánh sáng buốt giá. Dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, nó hiện ra một thứ ánh sáng lung linh huyền bí, ánh lên phần da lòng bàn tay trắng ngần của thiếu nữ.
“Hằng Ảnh Thạch?”
Đây chính xác là mảnh Hằng Ảnh Thạch mà năm đó hắn lấy được từ tay Mộc Phi Tuyết, sau đó tặng lại cho Vân Vô Tâm.
Thực chất Hằng Ảnh Thạch là một loại Huyền Ảnh Thạch, thế nhưng loại Huyền Ảnh Thạch này lại không bao giờ vỡ vụn, cũng không cần phải lo lắng về việc hình ảnh lưu lại trong đó bị mất đi, bất kể thời gian trôi qua bao lâu.
Ngón tay mảnh khảnh của Vân Vô Tâm khẽ đẩy một cái, thứ ánh sáng băng giá nhạt nhòa lập tức bành trướng, một hình ảnh rõ ràng nhanh chóng trải ra trước mặt hai người bọn họ.
Bên trong hình ảnh đó là khoảng sân quen thuộc của Vân gia, cộng thêm cả nữ nhi xinh đẹp ngời ngời được khắc sâu trong ký ức của hắn.
“Cha ơi, hôm nay là sinh nhật mười lăm tuổi của ta, ta đã nhận được rất nhiều món quà quý giá đấy, thế nhưng cha lại không về đúng hẹn nữa rồi.”
Dung nhan xinh đẹp của năm đó, giọng nói của năm đó, là thứ đã quanh quẩn vô số lần trong giấc mơ của hắn biết bao năm năm nay… Tâm hồn của Vân Triệt lập tức xúc động một cách vô cùng mãnh liệt. Trong đôi mắt hắn, trong lòng hắn bỗng chảy qua một dòng nước ấm áp không tài nào khống chế được.
“Nhưng mà không sao hết, ta biết mà, chắc chắn cha đang vướng phải một chuyện gì đó rất quan trọng.” Thiếu nữ kia cười toe toét hệt như một thiên sứ trong sáng và thơ ngây: “Thế nhưng lúc cha trở về, cha nhất định phải đền bù quà sinh nhật cho ta đó.”
“Còn nữa, nói mà không giữ lời thì phải phạt… Bằng chứng ở đây, cha không chối cãi được đâu, hì hì.”
Hình ảnh thay đổi, thiếu nữ trong đó đã bớt đi mấy phần tính khí trẻ con, vẻ tuyệt sắc càng thêm khiến người ta lóa mắt, mái tóc dài như đêm đen cũng đã xõa xuống đến ngang eo… Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, nàng đã thay da đổi thịt hệt như thể lột xác.
“Cha, ta đã mười sáu tuổi rồi, tại sao ngươi vẫn chưa quay về vậy.”
“Ta đã cao lên nhiều lắm đấy, gia gia nãi nãi, sư phụ và di nương đều nói ta đã trở thành một cô nương xinh đẹp hệt như mẫu thân, ta rất muốn ngươi được nhìn thấy điều ấy.”
“Ta lo lắng lắm… Nhưng ta cũng biết rằng, cha là người giỏi giang nhất trên thế gian này, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, ta cũng sẽ ngoan ngoãn đợi ngươi trở về.”
Hình ảnh lại thay đổi, Vô Tâm trong bức nền ấy là dáng vẻ của năm mười bảy tuổi.
Nàng đã không còn chút vẻ non nớt trẻ con nào, chỉ còn lại dáng người yêu kiều và dung nhan tuyệt mỹ khiến người ta không dám nhìn thẳng. Đôi lông mày thanh tú và cặp mắt trong veo của nàng ánh lên vẻ lạnh lùng như có chút gì đó được di truyền từ mẫu thân.
“Cha, đây là ta của năm mười bảy tuổi… Nương nói rằng, việc bỏ lỡ quá trình trưởng thành của ta nhất định là điều hối tiếc lớn nhất của ngươi. Cho nên ta muốn dùng Hằng Ảnh Thạch mà ngươi đã tặng để lưu giữ lại những dấu tích trong quá trình trưởng thành của ta.”
“Thế nhưng, tại sao ngươi vẫn chưa chịu trở về… Tại sao ngươi lại bỏ rơi ta lâu như vậy…”
Vân Triệt: “…”
Tấm nền của hình ảnh kia nhanh chóng hóa thành vùng tuyết trắng vô tận. Dáng người Vân Vô Tâm của tuổi mười tám đã có chút gì đó tương tự với Sở Nguyệt Thuyền. Giây phút đứng trong khung cảnh tuyết bay đầy trời, nàng hệt như đóa sen tuyết đơn độc cao ngạo sinh ra từ vùng đất băng giá.
“Phụ thân, ngươi vẫn chẳng hề xuất hiện trong buổi lễ trưởng thành của ta. Ngươi đã từng nói với ta không chỉ một lần, ngươi muốn nhìn thấy dáng vẻ sau khi trưởng thành của ta sớm hơn chút, mà giờ đây ta đã trưởng thành rồi, thế nhưng ngươi vẫn đang ở một nơi nào đó…”
“Tất cả mọi người đều rất lo lắng cho ngươi, đại lục Thiên Huyền và Huyễn Yêu Giới cũng bắt đầu xuất hiện tin đồn ngươi đã mất mạng tại thế giới phía bên ngoài kia. Ta biết, mấy lời đồn thổi đó đều là giả cả, chắc chắn ngươi vẫn đang sống yên ổn đúng không? Dù cho… dù cho chỉ là ngươi luyến tiếc thế giới cao xa hơn kia, không muốn quay về.”
Gió tuyết tung bay lướt qua, mái tóc của thiếu nữ trong hình ảnh kia đã dài quá lưng. Cũng vào ngày sinh nhật của nàng, thế nhưng nàng lại cô độc đứng một mình trên đỉnh núi không biết cao nhiêu, ngước nhìn về một không trung xa xăm:
“Ta muốn tới Thần Giới để tìm ngươi, thế nhưng không một ai đồng ý. Ta cũng không muốn mẫu thân và mọi người lại thêm một phần ưu tư lo lắng.”
“Nếu ngươi còn không chịu quay về, ta sẽ hận ngươi, hận cho đến khi ngươi trở về mới thôi…”
“Á!”
Vân Vô Tâm khẽ thốt lên một tiếng, vội vàng thu hình ảnh lại. Nàng cúi gằm mặt xuống, ngón tay vân vê góc váy, vừa khẩn trương vừa hoảng loạn nói: “Cái này… cái này không tính… Ta… lúc đó ta chỉ nói linh tinh thôi, ta không hề hận phụ thân đâu.”
Hết chương 2041.