Bên tai nàng không hề truyền tới lời đáp lại của phụ thân. Nàng len lén liếc nhìn, nhưng chỉ phát hiện phụ thân đang mím chặt môi, trong đôi mắt khép hờ lóe lên chút ánh sao.
Nàng ngước mắt, nhỏ giọng ranh mãnh nói: “Phụ thân, không phải ngươi… khóc rồi đấy chứ?”
Vân Triệt đột nhiên quay mặt đi, khịt mũi nói: “Đùa gì chứ! Cha ngươi là Đế Vương của Thần Giới, là chúa tể của Hỗn Độn, cảnh tượng nào cũng đã từng chứng kiến, làm gì có chuyện dễ dàng rơi lệ đến như vậy.”
Vừa nói, hắn vừa nhanh chóng điều động huyền khí, xua tan vẻ mờ mịt bối rối trong đôi mắt mình.
Vân Vô Tâm không chọc hắn nữa. Nàng lại nghiêng người dựa vào bờ vai của Vân Triệt, khẽ nói: “Thiên Diệp a di nói là, lúc ngươi trở thành Đế Vương của Thần Giới, ngươi đã sắc phong rất nhiều Đế Phi, vậy thì sau này chắc chắn ngươi sẽ có rất nhiều nữ nhi khác, đến lúc đó, ngươi còn yêu thương ta như bây giờ nữa không?”
“…” Mặt dày của Vân Triệt cũng không khỏi hơi đỏ lên: “Đừng nghe nàng nói bậy, thật ra… cũng không nhiều đến thế.”
“Thật sao?” Ngón tay Vân Vô Tâm nhéo nhéo cánh tay Vân Triệt: “Trì a di nói là, chỉ riêng Ma Nữ gả theo nàng cũng đã có đến chín người rồi.”
“Khụ khụ khụ khụ.” Cái mặt dày như mo của Vân Triệt càng thêm nóng hơn, hắn chột dạ nói: “Đó là chủ ý do nàng ấy tự quyết, ta cũng không hề được biết trước.”
“Thiên Diệp a di còn nói là, năm đó lúc ngươi và tiểu a di họ Thủy định hôn ước, lúc đó nàng ấy mới có năm tuổi.”
“~!@#$%...” Vân Triệt suýt thì phun cả nước miếng ra ngoài… Trong đầu hắn nhanh chóng lóe lên một trăm tám mươi tư thế để trừng phạt Thiên Diệp Ảnh Nhi!
“Nhưng mà nói ra cũng kỳ lạ thật đấy.” Vân Vô Tâm nghiêng đầu, gương mặt thanh tú rơi vào suy tư: “Ta có nhiều a di đến như vậy, mà ngươi ở Thần Giới cũng có nhiều Đế Phi đến như thế, vậy thì tại sao biết bao năm trôi qua rồi mà ta vẫn không có thêm một đệ đệ hay muội muội nào thế?”
“Phụ thân, không phải ngươi… thật sự có vấn đề gì đó đấy chứ?”
“Làm sao có chuyện đó được!!” Vân Triệt lập tức rống lên như thể bị điện giật, thế nhưng mặt hắn vẫn không đỏ tim vẫn không đập loạn xạ: “Chẳng qua ta không muốn mà thôi! Với một nhân vật lợi hại như cha ngươi mà nói, quả thật việc khống chế vấn đề này đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn được nữa!”
“Vả lại ta đây đã có nữ nhi tốt như ngươi đây rồi, cho dù có đời không có thêm đứa con nào nữa thì cũng không cảm thấy nuối tiếc gì.” Hắn nghiêm túc nói.
“Hừ! Phụ thân không hổ danh là phong lưu thành tính, lời nói lừa gạt nữ nhân đều là múa bút thành văn hết… Đáng tiếc là không có tác dụng với nữ nhi của ngươi đâu.” Vân Vô Tâm mỉm cười nói.
“…” Vân Triệt không nói lên lời.
“Đúng rồi!” Vân Vô Tâm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngước mắt lên hỏi: “Phụ thân, có phải ngày Lam Cực Tinh di chuyển vị trí là ngày thứ mười sau khi ngươi rời khỏi nơi đây vào năm đó đúng không?”
Vân Triệt suy nghĩ một lát, nói: “Đúng vậy… Sao ngươi biết?”
Hắn đã kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra năm đó với mọi người, thế nhưng hắn nhớ bản thân không hề đề cập tới thời gian cụ thể.
“Quả nhiên.” Vân Vô Tâm nói rõ: “Bởi vì ngày hôm đó, bất kể là đại lục Thiên Huyền hay là Huyễn Yêu Giới đều xuất hiện một dị tượng ngắn ngủi. Lúc đó ta còn dùng Hằng Ảnh Thạch để lưu lại… Phụ thân, ngươi xem.”
Hằng Ảnh Thạch trong tay Vân Vô Tâm lại giải phóng ra thứ băng quang đặc thù một lần nữa, sau đó một hình ảnh khác được dựng lên ngay trước mặt Vân Triệt:
Khung cảnh trong hình ảnh ấy là một khoảng không xa xăm vô tận. Trời cao nơi đó đang dao động, mà rõ ràng cả không gian cũng đang run rẩy theo. Phía trên không trung, từng đám mây lần lượt tan biến, một tia hồng quang nhanh chóng lan tràn, càng ngày càng dày đặc, chỉ trong chớp mắt sau đã bao phủ kín kẽ cả nền trời xanh.
Mặc dù hồng quang đó khá mờ nhạt, còn kém xa hồng quang xé toạc linh hồn của vết rách đỏ thẫm, thế nhưng trong nháy mắt Vân Triệt đã nhận ra, đó là thần quang độc nhất vô nhị đến từ không gian của Càn Khôn Thứ.
Để thực hiện việc dịch chuyển một tinh cầu vượt tinh vực thì cần phải sử dụng đến sức mạnh tự thân để cưỡng ép thúc đẩy thần lực không gian… Mạnh như Càn Khôn Thứ, hồng quang bao phủ bầu trời cũng phải kéo dài tới năm sáu nhịp thở mới hoàn toàn tan biến… Mặc dù với thế nhân mà nói, khoảng thời gian này cũng đã được coi là rất ngắn rồi.
Chấn động khắp không gian cũng từ từ lắng lại.
Nhìn từ phía xa, cảnh tượng trên nền trời cao đã có những thay đổi nhỏ bé, thế nhưng với tầm mắt và linh giác của những sinh linh trên Lam Cực Tinh mà nói, dường như rõ ràng bọn họ không thể nào phát giác ra điều ấy được.
Hình ảnh vụt tắt, Vân Vô Tâm chậm rãi nói: “Lúc đó, rất nhiều người phán đoán rằng, có thể là do địa chấn ảnh hưởng đến hai đại lục, cũng có thể là do Lam Cực Tinh xảy ra va chạm với một thiên thạch khổng lồ mang trên mình nguyên tố hỏa diễm nồng đậm.”
“Do thời gian diễn ra rất ngắn, hơn nữa cũng không dẫn đến hậu quả nghiêm trọng gì, cho nên không bao lâu sau, chẳng còn một ai thảo luận về vấn đề này nữa.”
Hết chương 2042.