“Nhưng mà chắc chắn những người có mặt ở thời điểm đó đều không thể ngờ được rằng, hóa ra cả tinh cầu đã tiến hành dịch chuyển với một khoảng cách cực kỳ dài. Quả nhiên những điều thần kỳ trên thế giới này là thứ mà trí tưởng tượng không thể nào với tới, đúng thật là một kỳ tích vĩ đại.”
“Qu thật là một kỳ tích.” Vân Triệt cảm thán.
Nếu như không có kỳ tích này, hắn không thể tưởng tượng nổi bản thân của bây giờ sẽ như thế nào, Thần Giới của bây giờ sẽ như thế nào.
“Có phải Đông Thần Vực và Nam Thần Vực cách nhau rất xa, rất xa không?” Vân Vô Tâm hỏi.
“Ừm, rất xa.” Vân Triệt đáp lại: “Xa đến mức cả ngàn vạn Huyền Thiên Đại Lục và Huyễn Yêu Giới cộng lại cũng không bằng.”
Vân Vô Tâm chớp chớp mắt, dường như đang cố tưởng tượng xem rốt cuộc nó có thể xa tới mức nào. Đột nhiên nàng khé nói: “Vị tiểu a di họ Thủy đã dịch chuyển Lam Cực Tinh kia thật sự là một người rất dịu dàng.”
“Hửm? Sao ngươi lại nói vậy?” Vân Triệt tò mò hỏi.
Vân Vô Tâm chưa từng tiếp xúc với Thủy Mị Âm, hơn nữa, trong những chuyện mà hắn thuật lại cũng chưa hề nhắc đến tính tình của nàng.
“Điều này dễ đoán mà.” Vân Vô Tâm cười nói: “Với một tinh cầu khổng lồ mà nói, chắc chắn việc dịch chuyển không gian xa xôi như vậy sẽ khiến khí hậu của cả tinh cầu bị thay đổi.”
“Thế nhưng sau khi dị tượng năm đó xảy ra, dường như bất kể là nơi nào cũng không hề xảy ra việc thời tiết thay đổi thất thường. Lưu Vân Thành vẫn bốn mùa đều là tiết xuân, mà Băng Cực Tuyết Vực vẫn bốn mùa đều là giá rét.”
Vân Triệt: “…”
“Nếu như La Vân Thành trở thành vùng đất lạnh lẽo thấu xương, băng tuyết nơi Băng Cực Tuyết Vực và Băng Cung dần tan chảy, có lẽ đó là một điều vô cùng nuối tiếc. Thế nhưng việc dịch chuyển không gian xa xôi đến như thế lại không khiến bất cứ thứ gì thay đổi.”
“Chắc chắn trong lúc dịch chuyển, vị tiểu a di họ Thủy kia đã lựa chọn một khu vực tốt nhất. Nơi đó không chỉ có môi trường giống với lúc ở Đông Vực nhất, mà ngay cả vị trí và phương hướng của mỗi một vùng đại lục đều được điều chỉnh tới mức hoàn mỹ nhất, nhất định là như vậy.”
Ánh sao sáng lóe lên trong đôi mắt thiếu nữ: “Tiểu a di không những cứu tất cả chúng ta, mà còn là một người dịu dàng, thương thiện, tỉ mỉ đến như vậy, ta thực sự muốn sớm ngày gặp được nàng quá.”
“…” Vân Triệt sững sờ một hồi, mỉm cười nói: “Nói không chừng chỉ là một sự trùng hợp thôi.”
Thủy Mị Âm chưa từng đến Lam Cực Tinh, thậm chí còn không biết đâu là Lưu Vân Thành, đâu là Băng Cực Tuyết Vực.
“Ta không thèm tin có sự trùng hợp thần kỳ đến vậy đâu.” Vân Vô Tâm cười nói.
“…” Vân Triệt lại trầm mặc một phen.
Trong nền trời đêm bao la, thứ ánh sáng phát ra từ vầng trăng và vì sao khoác lên mình thiếu nữ một tấm ngọc y lung linh. Vân Vô Tâm rúc vào người phụ thân, thiếp đi từ lúc nào không hay biết.
Làn mi dài cong cong, đôi môi nở nụ cười… Vân Triệt khẽ khàng hôn lên trán nàng một cái. Khuôn mặt vô ưu vô lo trong lúc ngủ của nàng chính là bức tranh tuyệt mỹ nhất mà hắn nguyện dùng cả một đời để bảo vệ.
Sáng sớm, Vân Triệt hít một hơi mạnh không khí trong lành hòa cùng với làn sương mai, tinh thần lập tức vui vẻ thoái mái hẳn lên.
Hắn phóng thích thần thức, dò tìm nơi mà Diệp Thiên Ảnh Nhi đang ở. Không ngờ hắn lại phát hiện ra rằng, nàng không hề ở đại lục Thương Vân. Từ vị trí, có lẽ hiện giờ nàng đang dò xét vực sâu hắc ám phía bên dưới Tuyệt Vân Nhai.
“Lâu rồi không thấy động tĩnh gì, hóa ra là chạy tới nơi đó.” Vân Triệt lẩm bẩm, sau đó khẽ quát một tiếng: “Diêm Nhị!”
Soạt!
Bóng đen lóe lên một cái, Diêm Nhị với dáng người gầy gò lom khom đã quỳ một gối xuống trước mặt Vân Triệt: “Chủ nhân có gì phân phó.”
“Ngươi phát hiện ra bất thường nào xung quanh tinh vực này không?” Vân Triệt nhướn mày hỏi.
“Bẩm chủ nhân, não nô đã tỉ mỉ tra xét những tinh vực gần đây mấy lần liền, chắc chắn không có sự tồn tại của nhân tố nguy hiểm nào, xin chủ nhân yên tâm.” Diêm Nhị cẩn thận dè dặt nói.
“Tốt lắm.” Vân Triệt khẽ gật đầu, lạnh giọng nói: “Nhớ lấy, ngoài những người thân cận của ta ra, hễ có kẻ nào bén mảng tới tinh vực này thì cứ việc trục xuất, kẻ nào không tuân theo, bất kể là ai cũng giết thẳng tay.”
“Rõ, lão nô không dám quên.” Diêm Nhị cúi đầu đáp lời.
“Đi đi.”
Bóng dáng của Diêm Nhị biến mất ngay tức khắc.
“Tiểu Triệt!”
Diêm Nhị vừa mới rời đi, một tiếng gọi dịu dàng lập tức vang lên. Hương gió khẽ thoảng qua, Tiêu Linh Tịch đã nặng nề nhào vào lòng hắn, ôm lấy hắn thật chặt.
Vân Triệt trở tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, xúc cảm mềm mại phía trước lồng ngực vẫn còn mang theo chút thở gấp. Hắn mỉm cười nói: “Linh Tịch, ba ngày nay vẫn chưa ôm đủ sao?”
“Ta… ta hơi sợ.” Vầng trán nàng kề trước ngực Vân Triệt, không muốn rời đi: “Mới nãy ta không cẩn thận ngủ thiếp đi, ta sợ… khi tỉnh lại tất cả đều chỉ là một giấc mộng.”
“Linh Tịch,” Vân Triệt khẽ nói: “Sau này ta sẽ không khiến các ngươi lo lắng nữa đâu, sẽ không nữa đâu.”
Hết chương 2043.