Năm năm, với vị diện như Thần Giới mà nói, nó chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi. Thế nhưng với những người luôn đau đáu lo lắng cho hắn mà nói, đây lại là một nỗi dày vò dài đằng đẵng.
“… Ừm.” Tiêu Linh Tịch khẽ đáp lại, đôi tay ôm chặt lấy hắn vẫn chẳng hề muốn buông lỏng ra chút nào.
Mãi cho đến khi một tiếng gọi từ phía xa vọng lại.
“Tỷ phu, ta đến rồi.”
Lúc này, Tiêu Linh Tịch mới rời khỏi vòng tay Vân Triệt, vươn tay chỉnh lại y phục trước ngực hắn: “Ta… ta đi gặp cha và Vĩnh Ninh đây.”
Cảm nhận được khí tức của Hạ Nguyên Bá càng ngày càng gần, vẻ mặt Vân Triệt lập tức trở nên có chút phức tạp… Bọn họ mới gặp nhau mấy ngày trước, mà mục đích vội vàng tới đây lần này, trong lòng hắn tự hiểu rõ.
Bóng người lóe lên một cái, Vân Triệt đã xuất hiện trước mặt Hạ Nguyên Bá: “Nguyên Bá, ngươi đến rồi.”
Hạ Nguyên Bá dừng bước, quan sát Vân Triệt thêm một lần nữa, trong ánh mắt khó nén nổi hưng phần: “Hì hì, bây giờ cả đại lục Thiên Huyền đều biết ngươi đã trở về, nhưng mà chắc chắn bọn họ không hề biết Đế Vương của Thần Giới là khái niệm như thế nào, mấy ngày nay ngay cả ta cũng hoang mang mãi.”
“Đúng rồi, có phải ngươi cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi đây không?”
“Sẽ không đâu.” Vân Triệt nở nụ cười mang theo chút kiên quyết mơ hồ: “Giờ đây trên thế gian này đã không còn bất kỳ thứ gì có thể trói buộc tự do của ta nữa rồi.”
“Ha ha, không hổ danh là tỷ phu!” Hạ Nguyên Bá cười một tiếng, sau đó ánh mắt chợt cứng lại: “Vậy… tỷ tỷ của ta đây? Vì sao nàng không trở về cùng với ngươi?”
Bất kể hắn có trốn tránh như thế nào, những thứ nên tới thì cuối cùng vẫn phải tới.
Nếu như ngày hôm trước không phải là ngày đoàn tụ của Vân Triệt và gia đình thì Hạ Nguyên Bá đã mở miệng hỏi rồi.
Thế nhưng vào lúc này, Vân Triệt không thể tiếp tục che giấu được nữa.
“Nguyên Bá,” Nét mặt Vân Triệt nghiêm túc hẳn lên: “Ta hy vọng những gì ta nói tiếp theo, ngươi…”
“Có phải tỷ tỷ, nàng đã chết rồi không?” Hạ Nguyên Bá đột nhiên nói.
“…” Vân Triệt khựng lại, đối diện với ánh mắt nhìn thẳng của Hạ Nguyên Bá, hắn chậm rãi gật đầu: “Phải.”
Thật ra trong lòng Vân Triệt không hề cảm thấy quá ngoài ý muốn với lời nói của Hạ Nguyên Bá. Hắn đã cố ý trốn tránh hết lần này tới lần khác, nhưng việc trở về một mình lần này… Dù cho Hạ Nguyên Bá ngu ngốc đến mấy cũng không thể không nghĩ đến khả năng đó.
Đôi mắt Hạ Nguyên Bá mở to, sau đó kịch liệt chấn động, cơ thể hắn lập tức cứng đờ, trong miệng cũng phát ra một loạt tiếng thở hổn hển hỗn loạn. Một lúc sau, hắn mới gian nan thốt ra vài từ: “Vậy còn… nương của ta đâu?”
“… Cũng chết rồi!” Vân Triệt quả quyết thẳng thừng nói.
Cơ thể to lớn của Hạ Nguyên Bá lại run rẩy dữ dội. Hắn thở ra một hơi nặng nhọc rồi hít vào năm sáu hơi, sau đó mới thấp giọng nói: “Nói cho ta biết, tỷ tỷ… và nương ta, các nàng đã chết như thế nào?”
Trước khi Hạ Nguyên Bá tới đây, Vân Triệt đã nghĩ xong câu trả lời rồi. Hắn vươn tay ấn lên bờ vai đang run lẩy bẩy của Hạ Nguyên Bá, chậm rãi nói: “Nguyên Bá, ngươi sở hữu Bá Hoàng Thần Mạch hiếm có trên thế gian, tương lai của ngươi chắc chắn không, và cũng sẽ không chỉ dừng lại ở thế giới Lam Vực Tinh nhỏ bé này.”
“Tương lai, tại một vị diện như Thần Giới, chắc chắn ngươi cũng sẽ có cho mình riêng một vùng trời, hơn nữa đó còn là tại một tương lai không xa.”
“Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể tự mình đi tìm kiếm tất cả chân tướng. Trong quá trình này, ngươi hãy dùng những gì mình nhìn thấy, mình nghe thấy, cộng thêm cả nhận thức và tâm cảnh của bản thân ngươi để hiểu rõ nhân quả và ân oán trong đó, cuối cùng đưa ra phán đoán của riêng mình.”
Ánh mắt Vân Triệt nhìn thẳng vào đôi mắt của Hạ Nguyên Bá. Hạ Nguyên Bá lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt cũng bình tĩnh lại từng chút một dưới giọng nói ôn hòa của Vân Triệt.
“Giây phút con người ta mất kiểm soát cảm xúc, phán đoán và hành vi sẽ rời xa khỏi lý trí và khống chế. Ta hy vọng bản thân sẽ không thấy và không phải đối mặt với một ngươi như vậy, cho nên…”
Vân Triệt khựng lại, khẽ thở dài.
Nếu như những lời nói này là do người khác nói với Hạ Nguyên Bá, chắc chắn Hạ Nguyên Bá sẽ không do dự gì mà truy hỏi tới cùng.
Thế nhưng đối mặt với lời nói của Vân Triệt, hắn chỉ nặng nhọc hít sâu một hơi. Sau khoảng thời gian khép mắt ngắn nủi, hắn chậm rãi gật đầu: “Được, nếu tỷ phu đã nói như vậy, chắc hẳn là có lý do… Ta hiểu rồi.”
Lúc nào Hạ Nguyên Bá cũng nghe theo hắn, trước kia cũng thế, bây giờ cũng thế. Điều này khiến tâm trạng của Vân Triệt cực kỳ rối rắm.
“Mặc dù chỉ dừng chân ở Thần Giới một khoảng thời gian ngắn ngủi, thế nhưng khí tức ở nơi đó thật sự có sức hấp dẫn rất lớn với ta. Nếu như đã đáp ứng với tỷ phu, có lẽ nửa năm tới, ta sẽ không cưỡng lại xúc động muốn tới Thần Giới nữa đâu.”
“Bản thân ta cũng hiểu rồi, có lẽ đây là ảnh hưởng đến từ Bá Hoàng Thần Mạch.”
Trên thân hắn gánh lấy Bá Hoàng Thần Mạch, cho nên niềm khát khao với sức mạnh và vị diện cao hơn đã khắc sâu vào trong xương tủy hắn.
Hết chương 2044.