Ánh mắt hỗn loạn của Hạ Nguyên Bá dần dần trở nên kiên nghị, hai tay cũng khẽ siết lại: “Ta thật sự không nên đặt giới hạn của bản thân ở thế giới này. Đợi đến khi ta thu xếp xong mọi việc ở Hoàng Cực Thánh Vực, ta sẽ lại tới Thần Giới một lần nữa.”
“Tốt!” Vân Triệt nhìn hắn, liên tục gật đầu.
“Thế nhưng trước khi tới đó, ta có một chuyện muốn nhờ vả tỷ phu.” Hạ Nguyên Bá đột nhiên ngước mắt lên rồi nói.
“Ngươi nói đi, ta nhất định sẽ làm được.” Xuất phát từ nỗi áy náy trong lòng, còn chưa nghe hắn nói xong, Vân Triệt đã đồng ý luôn.
Hạ Nguyên Bá nói: “Trước khi tới đây, ta đã tới thăm cha ta, hơn nữa còn hứa với hắn rằng sẽ nhanh chóng mang tin tức về nương và tỷ tỷ về.”
Vân Triệt: “…”
Vẻ mặt Hạ Nguyên Bá buồn bã: “Kết quả này khiến ta khó lòng chấp nhận, mà ta cũng không biết nên nói thế nào khi đối mặt với cha ta, cho nên… cho nên…”
“Ta hiểu rồi.” Vân Triệt nói: “Bây giờ ta sẽ tới thăm Hạ thúc thúc.”
“Ừm.” Vẻ mặt Hạ Nguyên Bá hơi giãn ra một chút: “Tỷ phu, phải nhờ vả ngươi rồi.”
Sau khi Hạ Nguyên Bá rời đi, Vân Triệt không hề chậm trễ chút nào. Sau khi thăm dò được khí tức của Hạ Hoằng Nghĩa ở nơi nào, hắn trực tiếp vươn tay xé toạc không gian, đi thẳng tới thương hội Hắc Nguyệt – nơi Hạ Hoằng Nghĩa đang ở.
Không gian ở hạ giới quá yếu ớt, cho dù pháp tắc không gian không phải là sở trường của Vân Triệt, nhưng việc hắn cưỡng ép xuyên qua không gian ở nơi đây vẫn dễ như trở bàn tay.
“Ngươi muốn tới gặp phụ thân của Hạ Khuynh Nguyệt sao?”
Giọng nói của Trì Vũ Dao đột nhiên vang lên từ phía sau, sau đó bóng dáng của nàng cũng xuất hiện ngay bên cạnh Vân Triệt.
Rõ ràng vừa rồi nàng cũng đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá.
“Là phụ thân của Nguyên Bá.” Vân Triệt có chút không tự nhiên sửa lại: “Hắn là trưởng bối của ta, đã từng chiếu cố ta nhiều lần khi ta còn nhỏ và khi thiếu niên. Bỏ chuyện đáp ứng Nguyên Bá sang một bên, chỉ riêng với thân phận vãn bối, ta cũng phải tới bái phỏng hắn.”
“Ta đi cùng với ngươi.”
Trì Vũ Dao không cho Vân Triệt cơ hội từ chối, trực tiếp kéo lấy tay Vân Triệt, nửa cứng rắn lôi hắn vào trong vết nứt không gian dẫn tới thương hội Hắc Nguyệt.
Với Vân Triệt mà nói, các loại kết giới và cấm chế hiện giờ của thương hội Hắc Nguyệt đều chỉ là thùng rỗng kêu to. Vân Triệt và Trì Vũ Dao xuất hiện ngay bên trong thương hội Hắc Nguyệt, phía bên ngoài đình viện – nơi mà Hạ Hoằng Nghĩa sinh sống mấy năm nay.
“Kẻ… kẻ nào!!”
Bóng dáng như quỷ mị đột nhiên kia xuất hiện khiến cho kẻ hầu đang canh gác ngoài cửa của Hắc Nguyệt giật mình nhảy cẫng lên, nhưng đợi đến khi nhìn rõ khuôn mặt của Vân Triệt, hắn sợ tới mức suýt thì hồn lìa khỏi xác, sửng sốt mất một lúc lâu rồi mới bừng tỉnh, lắp bắp nói: “Vân Vân Vân Vân Vân… Vân chân nhân!”
“Đi bẩm báo một tiếng, Vân Triệt tới thăm.” Vân Triệt lạnh lùng nói.
“À… Vâng… Vâng vâng vâng.” Kẻ hầu của Hắc Nguyệt vừa mới cất bước đi đã lảo đảo, loạng choạng ngã xuống đất, dường như là vừa nửa lăn nửa bò tiến vào trong. Không bao lâu sau, hắn lại nhanh chóng xông ra ngoài, giọng điệu vẫn còn ấp a ấp úng: “Hạ… Hạ tổng quản mời các ngươi vào trong.”
Đại lục Thiên Huyền đều đã biết Hạ Hoằng Nghĩa và nhạc phụ của Vân Triệt từ lâu, cho nên đương nhiên địa vị và đại ngộ của hắn ở thương hội Hắc Nguyệt khác xa với trước.
Bước vào trong đình viện, Hạ Hoằng Nghĩa vẫn đang đợi ở đó. Sau bao năm không gặp, tướng mạo của hắn vẫn chẳng hề thay đổi, y phục vẫn đơn giản tùy ý, không hề có chút xa hoa nào. Cặp mắt ôn hòa của hắn tỉ mỉ đánh giá Vân Triệt, gương mặt lộ ra ý cười hệt như năm đó: “Triệt Nhi, chớp mắt cái đã biết bao năm, ngươi có thể tới thăm ta đây, ta rất vui mừng.”
“Hạ thúc thúc.” Vân Triệt không hề dùng danh xưng nhạc phụ đại nhân. Giờ phút này gặp lại Hạ Hoằng Nghĩa, nội tâm hắn phức tạp đến mức không nói lên lời.
Dù sao bất kể là lý do gì, chính bản thân Vân Triệt đã tự tay giết chết nữ nhi của hắn.
Thần thức của Trì Vũ Dao dừng lại trên người Hạ Hoằng Nghĩa một lúc rồi dời đi.
Bởi vì hắn thật sự quá bình thường… Không, với thể chất và thiên phú Huyền Đạo mà nói, thậm chí hắn còn chẳng người bình thường.
Một người như vậy lại có thể sinh ra được một Nguyệt Thần Đế sở hữu Lưu Ly Tâm và Linh Lung Thể ư!?
Sau màn chào hỏi ngắn gọn, ba người cùng ngồi xuống. Rõ ràng Vân Triệt không hề muốn đối mặt với Hạ Hoằng Nghĩa quá lâu, cho nên nói thẳng: “Hạ thúc thúc, lần này ta tới đây, ngoài việc thăm ngươi ra còn có một vài chuyện khác muốn nói rõ ngay trước mặt ngươi.”
“Chuyện liên qua đến Khuynh Nguyệt sao?” Hạ Hoằng Nghĩa cười ha ha nói: “Mấy năm trước Nguyên Bá đã nói với ta rồi, nàng và ngươi đang cùng sinh sống một không gian xa xôi mang tên ‘Thần Giới’.”
“Phải.” Vân Triệt gật đầu, cố gắng nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể: “Điều ta muốn nói với Hạ thúc thúc là, một năm trước, nàng đã mất ở Thần Giới rồi.”
“…” Đôi mắt Hạ Hoằng Nghĩa dao động kích liệt, vẻ mặt cứng đờ lại. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Ở đâu? Vì sao?”
Hết chương 2045.