“Thái Sơ Thần Cảnh, một nơi được gọi là vực thẳm trống rỗng. Nàng đã rơi xuống đó, không thể lưu lại di thể hay di vật gì.” Vân Triệt thuật lại bằng thứ giọng điệu bình tĩnh đến mức ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy không thoải mái: “Về phần nguyên do… sau một thời gian nữa, Nguyên Bá sẽ nói rõ cho ngươi biết.”
Hạ Hoằng Nghĩa khép mắt lại, trầm mặc mấy giây rồi nói: “Ta hiểu rồi.”
“Xin hãy nén bi thương.” Vân Triệt chỉ có thể nói như vậy.
Hạ Hoằng Nghĩa khẽ lắc đầu, nói: “Năm đó Khuynh Nguyệt thành hôn với ngươi, sau khi nàng chính thức bước vào Băng Vân Tiên Cung, ta đã luôn có một loại cảm giác: Hai cha con bọn ta đã là người của hai thế giới hoàn toàn khác biệt.”
“Loại cảm giác này rất khó giải thích, nhưng lại cực kỳ rõ ràng. Mà thực tế cũng thật sự là như vậy.”
“Nhân sinh của nàng rất đặc sắc, đúng không?” Hắn đột nhiên hỏi.
Vân Triệt hơi ngạc nhiên, cất lời: “Phải. Trong nhiều phương diện, thậm chí có thể nói… không một nữ tử đương thời nào có thể sánh được với nàng.”
Nàng xuất thân từ hạ giới, nhưng lại sở hữu Lưu Ly Tâm và Linh Lung Thể; năm mười sáu tuổi mới lần đầu bước chân vào Băng Vân Tiên Cung, nhưng năm ba mươi tuổi đã trở thành Thần Đế… lại còn lại Thần Đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thần Giới.
Nếu gạt tội ác sang một bên, nhân sinh của nàng còn hơn cả đặc sắc.
Khóe môi Hạ Hoằng Nghĩa lộ ra vẻ chua xót, nhưng vẫn khẽ mỉm cười: “Vậy thì tốt. Con đường mà nàng lựa chọn chính là nhân sinh của bản thân nàng, mặc dù nó ngắn ngủi, song chói lọi như ánh trăng. Nghĩ đến việc nàng không hối hận không tiếc nuối, ta hà tất phải tự chuốc lấy sầu khổ.”
“…” Vân Triệt im lặng một hồi, sau đó mở miệng nói: “Hạ thúc thúc lý trí như thế khiến ta cảm thấy được an ủi và thán phục. Có lẽ sau khi Nguyên Bá biết được cũng sẽ thấy an tâm hơn nhiều.”
Trì Vũ Dao lẳng lặng quan sát phản ứng của Hạ Hoằng Nghĩa, hai hàng lông mày của nàng bất giác cau lại, một lúc lâu vẫn chưa giãn ra.
Hạ Hoằng Nghĩa không phải một cường giả có thể làm lơ tất cả vì truy cầu Huyền Đạo, cũng không phải một bậc đế vương máu lạnh thê thiếp thành đàn nữ nhi vô số. Hắn chỉ là một người bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, vả lại cũng chỉ có một nữ nhi là Hạ Khuynh Nguyệt.
So sánh với nỗi tuyệt vọng đau khổ của Vân Triệt sau khi “mất đi nữ nhi” năm đó, người cha của Hạ Khuynh Nguyệt trước mắt này… chưa hề mất kiểm soát cảm xúc, chưa hề hoảng loạn truy hỏi, cũng chưa hề bi thương tới thấu tâm can…
Hắn lý trí tới mức hệt như người chết là nữ nhi của kẻ khác vậy.
Đây thật sự là phản ứng nên có của một người phụ thân bình thường sao?
“Nhắc mới nhớ, hình như giữa ngươi và Khuynh Nguyệt cũng đã xảy ra chuyện gì đáng tiếc gì phải.” Hạ Hoằng Nghĩa cảm khái nói.
Rõ ràng việc Vân Triệt thay đổi xưng hô với hắn đã tạo ra cảm giác xa cách hơn trước đây, bất kể là Hạ Nguyên Bá hay là Hạ Hoằng Nghĩa cũng đều nhận ra gì đó.
Hơn nữa từ đầu đến cuối, Vân Triệt hoàn toàn không hề nhắc đến ba chữ “Hạ Khuynh Nguyệt”, mà thay vào đó là dùng “nàng”.
“Năm năm trước, bởi vì ‘quan niệm’ giữa ta và nàng không hợp nhau, cho nên đã dùng một tờ hưu thư để chấm dứt mối quan hệ phu thê. Lúc đó bọn ta đang ở Thần Giới xa xôi, hơn nữa còn vướng phải một số chuyện bất đắc dĩ không thể về được, cho nên mới không thể báo sớm cho Hạ thúc thúc.”
Vân Triệt vẫn dùng thứ lời nói bình thản nhất, hàm súc nhất để thuật lại.
“Hóa ra là như vậy.” Hạ Hoằng Nghĩa nhìn Vân Triệt một cái, không biết trong lòng hắn đang giải thích “quan niệm không hợp” như thế nào. Có điều hắn vẫn không hề truy hỏi, trái lại còn đột nhiên hỏi đến một người khác…
“Triệt Nhi, mặc dù ta rất muốn biết giữa ngươi và Khuynh Nguyệt đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện ở thế giới kia của các ngươi, dù rằng ta là trưởng bối thì có lẽ cũng không nên can thiệp hay hỏi han quá nhiều. Thế nhưng còn một chuyện khác, ta hy vọng ngươi có thể nói rõ cho ta đầu đuôi ngọn ngành.”
Trong lòng Vân Triệt biết hắn muốn hỏi điều gì: “Xin Hạ thúc thúc cứ nói.”
“Năm năm trước sau khi ngươi rời đi, Nguyên Bá từng nói với ta rằng chính miệng ngươi đã nói cho hắn biết, Khuynh Nguyệt đã tìm được mẫu thân ruột thịt của mình tại cái nơi gọi là Thần Giới kia… Chuyện này, là thật sao?”
Rõ ràng trong giọng nói của Hạ Hoằng Nghĩa mang theo chút run rẩy.
Vân Triệt gật đầu cái rụp: “Đúng vậy. Sau khi nàng vô tình được truyền tống tới Thần Giới không lâu, nàng đã tìm được mẫu thân, hơn nữa sau đó còn sống cùng với mẫu thân.”
Cơ thể Hạ Hoằng Nghĩa không tự chủ nghiêng về phía trước, hầu kết không ngừng lên xuống, đôi đồng tử vốn dĩ rất ôn hòa bỗng chốc gợn sóng hỗn loạn: “Nàng… bây giờ ổn chứ?”
Trì Vũ Dao: “…”
Ánh mắt hỗn loạn, cộng thêm cả nhịp tim đột ngột mãnh liệt như thể sắp xông ra khỏi lồng ngực… Khi nhắc đến Nguyệt Vô Cấu, cảm xúc xao động của Hạ Hoằng Nghĩa đâu chỉ mạnh hơn gấp trăm lần.
Trong lòng Vân Triệt khẽ động, đáy mắt lóe qua một tia ngạc nhiên. Hắn thành thật nói: “Thật ra nàng đã qua đời từ tám năm trước.”
Ầm!
Dường như một chiếc búa khổng lồ ngoan độc nện xuống trái tim hắn, chấn động lúc đó dữ dội tới mức đáng sợ.
Hết chương 2046.