Sau đó, nhịp tim hắn hoàn toàn ngừng đập như thể đột ngột chết đi vậy.
Trì Vũ Dao: “…”
Thấy Hạ Hoằng Nghĩa bỗng nhiên cứng đờ người ở đó, Vân Triệt nhíu mày: “Hạ thúc thúc?”
Đôi môi của Hạ Hoằng Nghĩa tái nhợt vì run rẩy, huyết sắc trên gương mặt cũng rút đi với tốc độ nhanh đến kinh người.
“Chết rồi… Chết… rồi…”
Hắn thất hồn lạc phách lẩm bẩm, cơ thể đang ngồi ngay ngắn của hắn như thể biến thành một vũng bùn nhão không xương, mất sức trượt xuống khỏi ghế.
Vân Triệt nhanh chóng vươn tay dùng một luồng huyền khí ôn hòa đỡ lấy cơ thể hắn, đồng thời âm thầm dùng một chút hồn lực để xoa dịu tâm hồn sụp đổ của hắn.
“Hạ thúc thúc, nàng đã an hưởng cực lạc tám năm, xin ngươi đừng quá bi thương.” Vân Triệt an ủi, với Nguyệt Vô Cấu, hắn cũng không biết nên xưng hô như thế nào.
“Chết rồi… Chết rồi…”
Tuy giờ đây hắn đã mất đi cảm giác ngũ quan, tâm hồn sụp đổ vì bi thương quá độ, nhưng lại không hề rơi một giọt nước mắt nào. Hạ Hoằng Nghĩa không hề phản ứng lại với lời nói của Vân Triệt, thứ còn lại duy nhất trong hắn là đôi mắt trống rỗng là những lời lẩm bẩm đau đớn đến xé lòng…
Tuy đã ly biệt hơn ba mươi năm, nhưng trong lòng hắn vẫn chưa hề buông bỏ.
Có lẽ trong ba mươi năm nay, thứ chôn giấu dưới vẻ ngoài ôn hòa nho nhã của hắn là nỗi niềm bi thương và thê lương chưa bao giờ phai nhạt.
Hắc quang lóe lên trong đôi mắt của Trì Vũ Dao, cưỡng ép trói buộc tâm trí của Hạ Hoằng Nghĩa lại.
Có điều tuy tâm trí hắn đã được trói buộc, nhưng nỗi bi thương mãnh liệt đến ngỡ ngàng kia vẫn không thể nào xua tan được.
Giây phút con ngươi khôi phục lại tiêu cự, ngũ quan khôi phục lại cảm giác, nước mắt hắn nhanh chóng ứa ra. Hắn cuống quýt đứng thẳng người, quay mặt sang một bên, cố nén tiếng khóc nói với Vân Triệt: “Ta… không sao… không sao, để ngươi phải chê cười rồi… hức!”
“Tình cảm của Hạ thúc thúc, ta tin chắc nàng… cũng nhìn thấy.” Vân Triệt miễn cưỡng an ủi nói.
Hắn vươn tay lau nước mắt, một lúc sau, cuối cùng vẻ mặt hắn cũng có vẻ bình tĩnh hơn một chút. Hắn thở dài một hơi, hỏi: “Triệt Nhi, nói cho ta biết… Nàng… vì sao mà chết?”
Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng giọng nói của hắn vẫn run rẩy dữ dội, ngón tay nắm lấy hai bên thành ghế cũng siết chặt tới mức trắng bệch.
Vân Triệt đã chuẩn bị nói hết toàn bộ sự thật, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Hạ Hoằng Nghĩa, hắn hiểu rằng bản thân không thể nói lời thật lòng mà chỉ có thể mặt không đổi sắc nói: “Nghe nói cơ thể nàng ốm yếu bệnh tật, mấy năm này đều luôn cố gắng kéo dài hơi tàn, nhưng cuối cùng vẫn mất vì bệnh tại Nguyệt Thần Giới.”
Nếu như hắn thẳng thắn nói ra việc Nguyệt Vô Cấu tự tử vì Nguyệt Vô Nhai, với Hạ Hoằng Nghĩa mà nói, đây chắc chắn là hành động xát muối lên vết thương lòng.
“Hơn nữa lúc nào mất vì bạo bệnh… Nữ nhi của nàng đã bầu bạn bên cạnh, hơn nữa còn tự tay an táng nàng.”
Hắn hy vọng những lời nói cuối cùng này có thể an ủi Hạ Hoằng Nghĩa chút ít, nhưng hắn vẫn kiên quyết từ chối nhắc đến cái tên “Hạ Khuynh Nguyệt”.
“Sao mà… Sao mà…” Hạ Hoằng Nghĩa nước mắt lưng tròng, lẩm bẩm: “Ta còn nghĩ rằng ở thế giới kia… cuối cùng nàng cũng có thể thoát khỏi bệnh tật, cho nên… cả đời không gặp lại, ta cũng cam lòng…”
“Không ngờ rằng… vậy mà lại…”
Hắn thở dốc, trong lòng đau đớn tới mức không nói lên lời.
Có một số loại bi thương không thể hóa giải được bằng niềm an ủi từ người khác, chính bản thân Vân Triệt cũng hiểu rõ điều đó. Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Trì Vũ Dao, sau đó đứng dậy: “Hạ thúc thúc, bất kể có như thế nào thì xin ngươi hãy đối xử tốt với bản thân mình, dưới ngươi còn có Hạ Nguyên Bá cần ngươi dìu dắt.”
“Ta tin rằng Hạ thúc thúc là một người khoáng đạt như biển cả, chắc chắn sẽ nhanh chóng thoát khỏi bi thương. Bọn ta không quấy rầy nữa, một thời gian sau, ta và Nguyên Bá sẽ lại tới đây thăm ngươi.”
Cả đời Hạ Hoằng Nghĩa làm thương nhân, cho nên rất chú trọng đạo đãi khách. Thế nhưng giờ phút này, trong lòng hắn đã tràn ngập đau xót đến tê tâm liệt phế, bởi vậy chỉ đơn giản xua tay rồi nói: “Đi đi… Bảo Nguyên Bá đừng lo cho ta.”
Vân Triệt không nói gì, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Trì Vũ Dao đột nhiên mở miệng:
“Hạ tiên sinh, ta có một vấn đề thắc mắc, mong ngươi có thể thẳng thắn giải đáp.”
“?” Vân Triệt dừng bước.
Cho dù Trì Vũ Dao không hề cố ý sử dụng chút hồn lực nào, thế nhưng ma âm của nàng vẫn xuyên qua hồn phách, khiến Hạ Hoằng Nghĩa không thể chống cự lại. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dao động như thể mất hồn: “Mời nói.”
Trì Vũ Dạo chầm chậm nói: “Lần cuối cùng ngươi gặp mặt lệnh ái Hạ Khuynh Nguyệt là khi nào?”
Hạ Hoằng Nghĩa không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: “Kể từ khi Khuynh Nguyệt thành hôn với Vân Triệt, bước vào Băng Vân Tiên Cung, ta chưa từng gặp lại nàng.”
“Hầy, chớp mắt đã hơn hai mươi năm, không ngờ sau ngày đó lại là xa cách vĩnh viễn.”
Vân Triệt giật giật khóe môi, song không hề nói gì.
“…” Trì Vũ Dao lạnh lùng gật đầu: “Đa tạ đã cho biết.”
Sau khi bước ra khỏi thương hội Hắc Nguyệt, Vân Triệt và Trì Vũ Dao không hề truyền tống trở về Lưu Vân Thành mà vô thức đi về phía trước.
Hết chương 2047.