Trì Vũ Dao nhíu mày, với tâm lực của bản thân, nàng chưa bao giờ bế tắc đến mức này, mà dường như Vân Triệt cũng đang tâm sự nặng nề.
“Kỳ lạ, kỳ lạ, kỳ lạ… quá kỳ lạ.”
Trì Vũ Dao liên tục lẩm bẩm.
“Kỳ lạ chỗ nào.” Vân Triệt không yên lòng nói.
Trì Vũ Dao nhìn hắn một cái, nói: “Phản ứng của Hạ Hoằng Nghĩa khi đối mặt với cái chết của nữ nhi và tiên thê quá khác biệt, không thể có chuyện ngươi không nhận ra được.”
“Ta không muốn nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến nàng.” Vân Triệt nói.
Trì Vũ Dao cười nhạt một tiếng, giọng điệu điềm nhiên dịu dàng nói: “Nếu thật sự không để ý thì dù cho có lọt vào tai lọt vào tầm mắt thì trong lòng cũng không gợn sóng. Mà việc ngươi tị húy quá mức, trái lại càng chứng minh rằng ngươi khó lòng quên được nàng, cũng khó lòng không để ý đến nàng… Ngươi tị húy càng mãnh liệt thì càng như vậy.”
“… Ngươi nói thế nào cũng được, nhưng ta không muốn nhắc đến nàng.” Vân Triệt không biểu cảm nói.
Trì Vũ Dao không hề dừng lại vì thái độ của Vân Triệt, tiếp tục nói: “Thật ra việc ngươi hận nàng nhẫn tâm tuyệt tình và việc ngươi lưu giữ những ký ức tốt đẹp về nàng không hề xung đột gì, cũng không hề có gì sai lầm.”
Vân Triệt vươn tay đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Ngươi lại nữa rồi.”
Nội tâm hắn rất rõ, mặc dù tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, nhưng Hạ Khuynh Nguyệt vẫn là mối canh cánh trong lòng Trì Vũ Dao.
Với Niết Luân Ma Hồn, có thể nói rằng khả năng nhìn nhận con người của Trì Vũ Dao vô song thiên hạ, thế nhưng nàng lại nhận định nhầm về Hạ Khuynh Nguyệt.
Đây là ngoại lệ duy nhất, nhưng lại luôn khiến nàng không thể buông bỏ được.
Lúc nào nàng cũng sẵn sàng hạ thấp tư thái của mình trước mặt Vân Triệt, thế nhưng vẻ cao ngạo trong nội tâm nàng lại là thứ không một ai sánh bằng.
“Phản ứng của hắn trước tin tức về cái chết của Hạ Khuynh Nguyệt quá bình thản.”
Trì Vũ Dao không thèm quan tâm tới vẻ mặt ghét bỏ của Vân Triệt, tiếp tục nói: “Hạ Nguyên Bá mang trong mình Bá Hoàng Thần Mạch, ý chí vô cùng kiên cường, thế nhưng cũng để lộ vẻ đau xót tới tận tâm can sau khi nghe tin dữ.”
“Còn Hạ Hoằng Nghĩa, từ trên người hắn, ta chỉ cảm nhận được một nỗi đau lòng thoáng qua, so sánh với Hạ Nguyên Bá, trái lại phần nhiều hơn là nỗi thương tiếc và kinh ngạc. Biểu cảm của hắn hệt như đột nhiên nghe thấy tin nữ nhi nhà bên cạnh qua đời vậy.”
“Ngươi cũng là một phụ thân, cũng chỉ có một nữ nhi, nhưng phản ứng của ngươi lại hoàn toàn khác, chắc chắn ngươi còn rõ điều này hơn ta.”
“…” Vân Triệt không nói gì, nhưng cũng không hề ngăn cản nàng nói.
Trì Vũ Dao thu lại ý cười, vừa nói vừa âm thầm suy nghĩ: “Hắn không phải là một kẻ si mê Huyền Đạo, cũng không phải là một Đế Vương máu lạnh, bởi vậy ta chỉ có thể đưa ra một lý do, đó là Hạ Hoằng Nghĩa là một con người cảm xúc mờ nhạt. Mà quả thật thế gian có một loại người như vậy, cả đời thiếu thốn tình cảm, thất tình lục dục cũng cực kỳ nhạt nhẽo.”
“Nhưng khi đối mặt với cái chết của Nguyệt Vô Cấu, nỗi bi thương bỗng chốc bùng nổ trong hắn hoàn toàn mâu thuẫn với lý do trên.”
“Một người nặng tình như hắn, nồng nhiệt với tình cảm như hắn, tại sao đối diện với cái chết của nữ nhi lại bình tĩnh và lý trí đến vậy, gần như không hề bi thương chút nào.”
Ngón tay dài mảnh khảnh của Trì Vũ Dao xoa xoa mi tâm. Hôm nay nàng đến đây là vì muốn gỡ mối tơ vò trong lòng, thế nhưng sau lần tiếp xúc ngắn ngủi với Hạ Hoằng Nghĩa, trái lại nàng càng thêm khó hiểu và bối rối.
Vân Triệt nói: “Từ nhỏ nàng đã cực kỳ lạnh lùng và bài ngoại, rất ít khi bước chân ra khỏi khuê phòng, cũng giao lưu cực kỳ ít với phụ thân nàng, cho nên có lẽ đó là nguyên nhân khiến tình cảm cha con nàng không hề sâu đậm.”
“Lý do này có thể thuyết phục bản thân ngươi sao?” Trì Vũ Dao liếc mắt nhìn hắn.
Vân Triệt nhướn mày, gương mặt tỏ vẻ chẳng sao cả.
“Còn có một chuyện khác càng kỳ lạ hơn.”
Trì Vũ Dao chau mày, đôi mắt sâu như xuyên qua chư thế, quyến rũ vạn linh khép hờ tạo thành hai vực thẳm tăm tối: “Tối qua ta đã nói chuyện với Sở Nguyệt Thuyền về Hạ Khuynh Nguyệt một lúc, cho nên cơ bản đã biết rõ quá khứ của nàng ở hành tinh này.”
“Cho nên…?” Vân Triệt quay mặt qua, hắn cảm nhận được vẻ bất thường trong cảm xúc của Trì Vũ Dao.
“Có lẽ ngươi còn nhớ tại sao năm đó Hạ Khuynh Nguyệt lại chấp nhất với Huyền Đạo đến thế?” Trì Vũ Dao hỏi.
“Nhớ chứ,” Vân Triệt trả lời: “Đơn giản mà nói, chính là vì nàng hy vọng có thể tìm thấy mẫu thân, một nhà đoàn tụ.”
Đây là những gì năm đó Sở Nguyệt Thuyền nói cho hắn biết, mà sau này Hạ Khuynh Nguyệt cũng nói điều tương tự với hắn.
Nàng muốn đứng ở vị trí đủ cao… Có lẽ có thể chạm vào được hình bóng của mẫu thân… Có lẽ có thể một nhà đoàn tụ…
“Đúng vậy, Sở Nguyệt Thuyền cũng đã nói như thế.”
Trì Vũ Dao dịu dàng nói: “Chính điểm này đã nói rõ ràng, nàng mà một người cực kỳ nặng tình thân, chí ít ngay cả bóng dáng mẫu thân nhạt nhòa trong quá khứ, nàng không tiếc bất cứ thứ gì để truy tìm.”
Vân Triệt: “…”
Hết chương 2048.