Trì Vũ Dao lập tức im lặng, mỉm cười.
“(╰_╯)#” Vân Triệt không mấy thiện cảm nhìn về phía hai người không mời mà tới này… Hơn nữa còn là hai người quen.
Tử Cực - chủ Hắc Nguyệt, cộng thêm cả Hải Hoàng của Chí Tôn Hải Điện năm đó – Khúc Phong Ức.
Giây phút nhìn thấy Vân Triệt, Tử Cực sửng sốt, sau đó chậm rãi khom người hành lễ: “Tử Cực bái kiến Vân chân nhân. Vân chân nhân đại giá đến đây, đúng thật là niềm vinh hạnh của Hắc Nguyệt.”
Sau bao năm không gặp, Tử Cực vẫn mặc một thân tử bào, thế nhưng nét già nua trong hắn lại bớt đi mấy phần, vẻ sắc bén và thâm trầm đôi đồng tử bao hàm trí tuệ cũng nhạt đi, trở nên tao nhã và ôn hòa lạ thường.
Mà Khúc Phong Ức bên cạnh hắn…
Khúc Phong Ức cũng hành lễ theo Tử Cực. Thế nhưng ngay sau đó, nàng khẽ ngẩng đầu, len lén đánh giá Vân Triệt. Trong ánh mắt nàng hiện lên vẻ tôn kính và tò mò, không hề sợ hãi, cũng không hề còn chút uy phong nào của Hải Hoàng chí tôn năm đó.
Cảm nhận được ánh mắt khác lạ của Vân Triệt, Tử Cực nói: “Như Vân chân nhân thấy đấy, thê tử ta đã không còn là Hải Hoàng năm đó. Sau khi khỏi bệnh, nàng đã tự phong bế ký ức của mình, đồng thời cũng phong bế tất cả vinh nhục bi hỉ, ân oán đúng sai đã qua.”
“Hóa ra là như vậy.” Vân Triệt lạnh lùng đáp lại.
Khúc Phong Ức liên tục hành lễ, nói: “Mặc dù ta không còn ký ức của trước đây, nhưng ơn cứu mạng và tha thứ năm đó của Vân chân nhân, trượng phu đã dạy ta khắc trong tâm khảm, cả đời không dám quên.”
Thời điểm nói chuyện, cơ thể nàng khẽ khàng tự nhiên dựa vào người Tử Cực. Điều này xuất phát từ tâm lý ỷ lại mà mối quan hệ hài hòa.
Tử Cực liếc nhìn thê tử bên cạnh mình, ánh mắt dịu dàng như thể vẻ cưng chiều tràn ngập sắp trào cả ra ngoài: “Mà mấy năm nay chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của phu thê bọn ta. Trước giờ ta chưa từng thấy nàng vô lo vô nghĩ, thỏa sức vui buồn như bây giờ, ngay cả ta cũng không muốn quay về quá khứ. Chí Tôn Hải Điện cũng được, thương hội Hắc Nguyệt cũng chẳng sao, tương lai và chốn về của chúng đều đã không còn quan trọng đến thế.”
Tử Cực thản nhiên cười một tiếng, nụ cười ấy thoải mái đến lạ thường: “Có lúc ta thầm cảm thán, quay đầu nhìn lại nửa đời vất vả, tất cả những thứ ta cầu mong, hóa ra lại đơn giản như vậy.”
Vân Triệt gật đầu: “Đương nhiên như vậy cũng là một chuyện may mắn. Chẳng qua nếu như đại lục Thiên Huyền thiếu vắng bóng dáng của Tử tiên sinh và Hải Hoàng, vậy thì chẳng phải sẽ thiếu vắng đi hai truyền kỳ hay sao, trái lại có chút đáng tiếc.”
“Ha ha ha ha,” Tử Cực thoải mái cười to: “Thế gian có Vân Triệt, nào có thêm truyền kỳ.”
Giây phút tứ đại Thánh Địa của đại lục Thiên Huyền, Nguyệt Thần Thiên Cung và Thiên Uy Kiếm Vực bị tiêu diệt, Hoàng Cực Thánh Vực do Hạ Nguyên Bá thống trị, mà Chí Tôn Hải Điện cũng tiến nửa bước vào con đường thoái ẩn.
Có lẽ không bao lâu nữa, Thánh Địa của đại lục Thiên Huyền chỉ còn lại Hoàng Cực Thánh Vực, Băng Vân Tiên Cung và Phượng Hoàng Thần Tông.
“Xem ra đó là một kết cục khiến người ta phải thổn thức nhỉ?”
Sau khi rời khỏi thương hội Hắc Nguyệt, Trì Vũ Dao khẽ nói.
“Tuy không tính là thổn thức, nhưng cũng khiến không ít người có chút ít cảm khái.” Vân Triệt nói: “Có người… có lẽ có thể là một nhóm người, thậm chí đến chết cũng không thật sự biết được bản thân mình muốn làm gì.”
“Vậy ngươi nói xem, sau tất cả những việc mà Hạ Khuynh Nguyệt đã làm, nàng thật sự muốn gì đây?” Trì Vũ Dao chuyển mắt nhìn hắn rồi hỏi.
“…” Vân Triệt nhìn nàng với ánh mắt bất đắc dĩ.
“Ngươi tính ở lại Lam Cực Tinh bao lâu?” Trì Vũ Dao không cố ý trêu chọc hắn nữa, cười ha hả nói.
Vân Triệt không nghĩ ngợi nhiều: “Rất lâu. Qua khoảng thời gian này, Huyền Âm, Mị Âm và Thái Chi sẽ tới đây… Bảo cả Kiếp Tâm và Kiếp Linh cũng tới đây đi, các nàng cũng phải tới bái kiến phụ mẫu ta.”
Vân Triệt xoa mũi, thấp giọng nói: “Không biết Vô Tâm hứng thú với cái gì mà cứ nằng nặc đòi gặp các nàng.”
Trì Vũ Dao cười đầy ẩn ý: “Vậy còn Thanh Long Đế và Thương Xu Hòa thì sao? Các nàng cũng là Đế Phi được ngươi phong sắc rồi tuyên cáo với thiên hạ, ngươi không định đưa các nàng tới bái kiến phụ thân mẫu thân sao?”
“Các nàng ư?” Vân Triệt không hề thấy được chút biểu cảm đùa cợt nào từ trên gương mặt của Trì Vũ Dao: “Hay là thôi đi.”
Trì Vũ Dao nói: “Cho dù là ‘hư danh’ thì ít nhất cũng phải giữ sao cho đúng. Dù gì Thanh Long Đế cũng liên quan đến sự ổn định của Tây Vực, mà Thương Xu Hòa cũng liên quan đến sự cân bằng của Nam Vực.”
“Đặc biệt là Thương Xu Hòa, nàng còn là thứ duy nhất có thể khiến con chó trung thành Thương Thích Thiên trở thành một con chó dữ.”
“Chó dữ?” Vân Triệt cười mỉa mai: “Vậy thì dẫm chết hắn là được.”
“Dẫm chết thì dễ, nhưng muốn bồi dưỡng ra một con chó trung thành vừa nghe lời vừa có ích như hắn thì thật sự chẳng dễ dàng chút nào.” Trì Vũ Dao tỏ vẻ ưu sầu, bắt đầu lo lắng tình huống như này sẽ xảy ra.
“Được rồi được rồi.” Vân Triệt chịu thua: “Mặc dù ta sẽ không đưa các nàng tới gặp cha nương ta, nhưng ta có thể thỉnh thoảng tới thăm các nàng. Đúng lúc Vô Tâm muốn ta đưa nàng tới Thần Giới chơi, lúc đi qua Nam Vực và Tây Vực, ta sẽ thuận tiện ghé vào đó luôn.”
Hết chương 2050.