“Đế thượng của ta ơi,” Trì Vũ Dao khẽ thở dài một tiếng: “Ngươi có muốn thiếp thân dứt khoát giúp ngươi viết hai chữ “chiếu lệ” lên mặt không?”
“… Ta muốn tới thăm Thải Y.” Vân Triệt làm bộ muốn trốn.
“Thải Y? Là tiểu Yêu Hậu nhỏ nhắn xinh xắn như búp bê bằng bạch ngọc ấy hả?” Trì Vũ Dao nhướn mày: “Ngươi vừa mới trở về, đám thê thiếp hồng nhan của ngươi chỉ hận không thể hòa vào vòng tay của ngươi, vậy mà ngươi lại chỉ tính độc sủng mỗi mình nàng ư?”
Vân Triệt nghiêm mặt nói: “Thải Y trông có vẻ nhỏ nhắn dễ thương, nhưng thật ra tính tình vừa bạo lực vừa bướng bỉnh, biết bao nhiêu năm rồi… chắc chắn trong bụng nàng đã tích đầy lửa giận. Mấy ngày nay trưởng bối và Vô Tâm đều có mặt, cho nên nàng không tiện phát tác. Nếu không qua đó để Thải Y đánh một trận, ta sợ rằng nàng sẽ nhẫn nhịn tới chết mất.”
“Đánh một trận?” Trì Vũ Dao như vừa quyến rũ như vừa tức giận liếc hắn một cái: “Vậy thì ngươi phải cẩn thận một chút, nhỡ đánh gãy cả giường thì tiếc lắm đó.”
“Khụ khụ, ta đi trước đây.” Vân Triệt vươn tay bắt một cái, xé toạc không gian, đi lần theo khí tức của tiểu Yêu Hậu.
Sau khi Vân Triệt rời đi được một lúc, Trì Vũ Dao mới thầm thở dài một tiếng: “Hầy, ngươi thật sự coi là một nữ nhân không biết ghen hay sao?”
Thần thức của nàng phóng thích, sau đó dừng lại tại một nơi. Đó chính là một vùng băng tuyết phủ kín trời đất.
Nơi đó đã từng là sư môn của Hạ Khuynh Nguyệt, còn có cả sư phụ năm đó của Hạ Khuynh Nguyệt – Sở Nguyệt Ly.
Sau cuộc trò chuyện với Sở Nguyệt Thuyền đêm qua và buổi gặp mặt với Hạ Hoằng Nghĩa hôm nay, nàng lại càng thêm khó lòng giải thích.
Thậm chí… còn có chút bất an khó hiểu.
…
Phía bắc Thương Phong Quốc, Băng Cực Tuyết Vực, Băng Vân Tiên Cung.
“Cảm tạ ngươi đã nói cho ta biết.”
Thông tin nàng hỏi được từ chỗ Sở Nguyệt Ly không khác từ chỗ của Sở Nguyệt Thuyền là mấy. Lúc gặp mặt Sở Nguyệt Ly, nàng còn hỏi thêm một việc khác:
“Ta muốn tới xem nơi ở và nơi tu luyện năm đó của Hạ Khuynh Nguyệt.”
Nhưng Sở Nguyệt Ly lại lắc đầu rồi nói: “Cái này thì không được.”
“Tại sao chứ?”
Sở Nguyệt Ly quay người đi, đối diện với Băng Vân Tiên Cung được tạc lên từ băng tuyết: “Băng Vân Tiên Cung mà ngươi nhìn thấy lúc này không phải là Băng Vân Tiên Cung ban đầu. Băng Vân Tiên Cung của năm đó đã bị phá hủy hoàn toàn sau trận chiến giữa Hiên Viên Vấn Thiên và tiểu Yêu Hậu, dường như không còn sót lại chút tàn tích nào.”
“Băng Vân Tiên Cung của ngày nay là do Vân cung chủ dẫn dắt bọn ta xây dựng lại sau khi giết chết Hiên Viên Vấn Thiên. Bởi vậy, Băng Cung mà Khuynh Nguyệt từng sống đã không còn trong đó nữa rồi.”
“Không để lại tàn tích…” Trì Vũ Dao lẩm bẩm: “Không chỉ riêng nơi ở và nơi tu luyện, tất cả những nơi khác đều không còn sót lại chút gì sao?”
Sở Nguyệt Ly không khỏi buồn bã gật đầu.
“Thật đáng tiếc.” Trì Vũ Dao thấp giọng nói.
Không lâu sau, bóng dáng của Trì Vũ Dao đã trở lại Lưu Vân Thành, thế nhưng nàng không hề đáp xuống Tiêu Môn mà tới một đại viện vắng vẻ hiu quạnh đã lâu.
Hạ gia Lưu Vân Thành, nơi Hạ Khuynh Nguyệt và Hạ Nguyên Bá sinh ra và lớn lên.
Sau khi Hạ Hoằng Nghĩa tới thương hội Hắc Nguyệt, nơi này lúc nào cũng trống không, quanh năm chỉ có một hai gia nô trung niên trước kia đi theo Hạ Hoằng Nghĩa trông nom.
Bỗng dưng nhìn thấy một bóng dáng vô thanh vô tức xuất hiện, tên gia nô đang nhàn rỗi kia lập tức giật mình, thất thanh hét lên một tiếng: “Ngươi…”
Giọng nói của hắn kẹt lại ở cổ họng, biểu cảm trên gương mặt cũng nhanh chóng dại ra cho đến khi trở nên đờ đẫn.
Trì Vũ Dao chậm rãi bước tới gần, ánh mắt quét nhìn bốn xung quanh, mở miệng hỏi: “Nói cho bản hậu biết, khuê phòng năm đó của Hạ Khuynh Nguyệt là gian nào?”
Gia nô đờ đẫn kia giơ tay chỉ vào một gian phòng ngủ ở trong cùng.
Bóng dáng Trì Vũ Dao lóe lên một cái, không hề mở cửa phòng mà trực tiếp xuất hiện ngay bên trong gian phòng được gia nô kia chỉ.
Bên trong phòng có một chiếc giường gỗ sồi lớn được treo rèm màu tím sậm.
Bàn ghế cũng được làm bằng chất liệu hệt như vậy. Ngoài ra còn một chiếc gương đồng để trang điểm và hai chiếc tủ màu tím, bên trong tủ không có thứ gì.
Đó là tất cả.
Không có y phục, không có đồ rửa hay trà cụ, cũng không có trang sức hay son phấn… Thậm chí còn không hề tìm thấy dấu vết nơi này từng có người sống.
Tên gia nô kia đã bị ma hồn của nàng khống chế, không thể có chuyện nói dối được… Đây thật sự là khuê phòng thiếu nữ mà Hạ Khuynh Nguyệt trước mười sáu tuổi từng ở.
Lẽ nào lúc Hạ Khuynh Nguyệt xuất giá đi, tất cả… đã được mang đi không để lại chút gì sao?
Sau khi rời khỏi đình viện của Hạ gia, Trì Vũ Dao lơ lửng ở một nơi cao mà không ai nhìn thấy trên không trung, một mình trầm mặc thật lâu thật lâu.
Nơi mà nàng sinh ra cũng chẳng hề còn sót lại bất cứ thứ gì liên quan tới nàng.
Băng Vân Tiên Cung – nơi nàng từng sống trong một thời gian dài, cũng đã bị phá hủy sau trận chiến giữa tiểu Yêu Hậu và Hiên Viên Vấn Thiên, không còn gì hệt như vậy.
Nguyệt Thần Giới cũng đã bị hủy diệt thành tro bụi.
Không ngờ Hạ Khuynh Nguyệt đã chết kia không còn lại chút dấu vết nào trong thế giới mênh mông rộng lớn này nữa.
Nếu như xóa bỏ cả ký ức, vậy thì chẳng khác nào nàng chưa từng tồn tại.
“Bỏ đi vậy.”
Một lúc lâu sau, Trì Vũ Dao mệt mỏi lẩm bẩm.
“Nàng đã chết rồi, mọi thứ của bây giờ đã là một cái kết không thể đẹp hơn được nữa. Ta hà tất phải chấp nhất những chuyện dư thừa này.”
Màn sương mù mông lung càng ngày càng dày đặc, cộng thêm cả nỗi bất an mơ hồ dâng trào trong lòng…
Nàng từ bỏ rồi.
Hết chương 2051.