Tuy rằng Trì Vũ Dao mang danh Đế Hậu, nhưng lại nắm quyền hành như một Đế Vương, cho nên không thể ở lại Lam Cực Tinh quá lâu. Vỏn vẹn hai tháng sau, nàng quay trở về Thần Giới, đồng thời cũng cưỡng ép Thiên Diệp Ảnh Nhi về theo cùng.
Dù sao giờ đây cũng là lúc Phạm Đế Thần Giới lụi bại chờ ngày hưng thịnh cần đến nàng nhất.
Còn Vân Triệt vẫn luôn ở Lam Cực Tinh, ngày ngày đi qua đi lại giữa đại lục Thiên Huyền và Huyễn Yêu Giới, thỉnh thoảng còn đến đại lục Thương Vân, dẫn theo U Nhi trở về không gian hắc ám phía dưới vực sâu Tuyệt Vân, nhớ lại lựa chọn đau đớn mà bất đắc dĩ năm đó của Tà Thần.
Nếu như không có ân điển mà Tà Thần để lại cho hậu thế, nếu như không có sự lựa chọn giữa bản thân và Ma tộc dưới trướng của Kiếp Thiên Ma Đế, có lẽ thế giới ngày nay căn bản không tồn tại, chỉ hiện hữu những tai ương khó lòng tưởng tượng nổi.
Đáng tiếc bọn họ…
Hồng Nhi thì cổ linh tinh quái, còn U Nhi thì trầm lặng ngoan ngoãn. Giờ đây thế gian đã không còn tai họa, Vân Triệt cũng đối xử với các nàng tốt hơn gấp bội, thậm chí còn đáp ứng mọi yêu cầu kỳ lạ và vô cùng tùy hứng của Hồng Nhi.
Sở thích lớn nhất của Hồng Nhi là ăn uống, hơn nữa còn ăn đủ thứ kỳ lạ. Thế nhưng từ khi Vân Triệt nhặt được nàng đến giờ, hắn chưa bao giờ thấy nàng béo lên, huống chi là thấy nàng lớn lên.
Hai tháng nữa lại trôi qua, Vân Triệt vẫn rất hiếm khi bước ra khỏi Lam Cực Tinh.
Hầu hết huyền giả khắp Thần Giới chẳng bao giờ bận tâm đến hạ giới quá lâu, mà Vân Triệt vẫn mỗi ngày tiêu dao tự tại hệt như đang bù đắp lại những năm tháng đã đánh mất kia vô số lần.
Thỉnh thoảng Trì Vũ Dao sẽ truyền âm nói cho hắn biết một số chuyện lớn của Thần Giới, để hắn định đoạt, thế nhưng kết quả đều bị Vân Triệt đẩy về, bất kể chuyện lớn hay nhỏ đều để nàng quyết định.
Đương nhiên kết quả như vậy không hề nằm ngoài dự liệu của Trì Vũ Dao. Thế nhưng việc “xin chỉ thị” thì vẫn phải xin, một là dù gì đó cũng là sự tôn trọng với Vân Đế, hai là… tránh cho hắn quên mất việc bản thân còn là Đế Vương của Thần Giới.
…
Băng Hoàng Đế Quốc, Tê Phượng Cốc.
Tại đại lục Thiên Huyền, không ai không biết đến cái tên “Tê Phượng Cốc”, bởi lẽ đó là nơi tu luyện và tịnh tâm của Thần Nữ Phượng Hoàng. Trong mắt vô số huyền giả, đặc biệt là huyền giả của Thần Hoàng, đó là một nơi thần thánh chỉ có thể sùng bái từ phía xa xa chứ không được phép tới gần và khinh nhờn.
Bóng dáng của một thiếu nữ duyên dáng đáp xuống nơi được gọi là thánh vực trong mắt thế nhân.
Vân Vô Tâm đã hoàn toàn trưởng thành với dung mạo xinh đẹp vô song, da thịt như tuyết đầu mùa, xương cốt như bạch ngọc, mỗi một cái nhăn mày hay mỗi một nụ cười đều tuyệt mỹ như thơ như tranh.
Nàng diện một bộ váy trắng ưu nhã, tay áo tung bay. Một dải lụa mây đơn giản tôn lên vòng eo mảnh khảnh của nàng, đồng thời cũng lặng lẽ tôn lên phần ngạo tuyết đẫy đà phía trước ngực nàng.
Những ánh mây đỏ trước giờ chưa từng nhạt phai nơi Tê Phượng Cốc bỗng vô thanh vô tức trải rộng, phản chiếu lấy bóng dáng như thể tiên nhân thế ngoại giáng trần của thiếu nữ. Làn gió ấm áp khẽ thổi qua, mái tóc xanh khẽ bay múa, không biết do hào quang của Phượng Hoàng đã làm tôn lên vẻ đẹp kiều diễm của nàng, hay là do sự tồn tại của nàng đã khiến cho xứ sở Phượng Hoàng này càng thêm xinh đẹp, mờ ảo và xuất trần.
Hôm nay là kỳ hạn cố định mỗi tháng mà nàng đến thỉnh giáo sư phụ Phượng Tuyết Nhi về tu luyện Phượng Hoàng Tụng Thế Điển. Thế nhưng vừa mới đặt chân vào Tê Phượng Cốc, nàng đột nhiên nhận ra khí tức nơi này lộ rõ vẻ dị thường, nguyên tố hỏa ngày thường cực kỳ xao động bỗng chốc trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, giống như là kính cẩn, giống như là sợ hãi.
“Phụ thân đang ở đây sao?”
Vân Vô Tâm khẽ lẩm bẩm một tiếng, nhưng nàng không hề tìm thấy khí tức của phụ thân, có lẽ khả năng lớn nhất là do có một kết giới ngăn cách giữa hai người.
Vân Vô Tâm không hề tiến quá xa về phía trước, song khí tức của phụ thân và sư phụ lại đồng thời xuất hiện trong linh giác của nàng… Quả nhiên là ở bên trong kết giới.
Cùng với việc càng bước tới gần, thứ truyền tới không chỉ là khí tức của bọn họ, mà còn là một thứ âm thanh khiến nàng dừng bước ngay tức khắc.
“… Vô… Vô Tâm tới rồi… ưm!”
“Kệ nàng! Cái đai lưng này của ngươi thắt kiểu gì vậy, khó cởi quá, chi bằng xé luôn đi!”
“Không được, đây là Thương Nguyệt tỷ… ưm… a…”
…
Mặc dù gần như đã quen với tình huống thế này, song gương mặt của Vân Vô Tâm vẫn không khỏi lập tức nhuộm ráng hồng. Nàng vội vàng xoay người, rời đi xa trong nháy mắt.
“Đáng ghét!” Vân Vô Tâm bực bội giậm chân… Nàng khó chịu vì phụ thân chẳng chịu bớt bản tính hoang dâm chút nào, hơn nữa còn khó chịu hơn là vì sư phụ được thế nhân tôn là Phượng Hoàng Thiên Nữ, trước giờ phải nhẫn nhục chịu đựng, mặc cho lăng nhục trước mặt phụ thân nàng.
Đúng lúc này, trước mắt nàng bỗng lóe lên một cái, bóng dáng của hai nữ tử xuất hiện.
Người bên trái là một nữ tử áo đen váy đen, tóc đen mắt đen, dung nhan tuyệt mỹ như thể không nên tồn tại nơi trần thế dơ bẩn này. Nàng mỉm cười nhìn Vân Vô Tâm, đôi mắt như trời đêm vô tận hấp dẫn ngàn vạn linh hồn khắp thế gian vĩnh thế trầm luân.
Người bên phải là một nữ hài với dáng người nhỏ nhắn, thân hình mảnh mai được ôm lấy bởi một chiếc váy sặc sỡ, bên trên còn thỉnh thoảng lóe lên thứ ánh sáng bảy màu khiến người ta không tự chủ được mà liên tưởng tới những ánh sao điểm xuyết trên nền trời cao.
Nàng sở hữu một gương mặt phúng phính tinh xảo như bạch ngọc, thế nhưng trái ngược lại với nét cười ngọt ngào của nữ tử váy đen bên cạnh, cả người nàng toát lên vẻ cao ngạo và lạnh lùng không hợp với ngoại hình. Rõ ràng nàng xinh đẹp thanh tú đến đáng ghen tị, thế như dường như cũng mang theo cảm giác vạn linh vạn vật không thể tới gần.
Hết chương 2052.