Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1961 - Chương 2053. Vô Tâm Xuất Sơn (2)

Chương 2053. Vô Tâm xuất sơn (2)
Chương 2053. Vô Tâm xuất sơn (2)

Chính bản thân Vân Vô Tâm cũng không thể nào đoán được nàng đã thất thần mất bao lâu. Đợi đến khi tỉnh táo lại, nàng lập tức cảnh giác.

“Hai tiểu…” Nàng vừa định vô thức gọi một tiếng “hai tiểu muội muội”, nhưng ngay khi thần thức quét qua, dường như nàng cảm nhận được một vực sâu vô thẳm vô tận. Hai từ “muội muội” nhanh chóng bị nàng nuốt xuống, giọng điệu bình tĩnh hệt như trước: “Nơi đây là cấm địa của Phượng Hoàng Thần Tông, hai vị không phải là người của Phượng Hoàng Thần Tông, tốt nhất xin đừng tới gần.”

Thiếu nữ mặc váy đen khẽ nghiêng đầu, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm: “Ngươi là Vô Tâm? Chẳng trách lúc nào Vân Triệt ca ca cũng nói dáng vẻ người rất đẹp, quả nhiên là vậy. Xem ra chắc chắn vị Nguyệt Thuyền tỷ tỷ kia cực kỳ xinh đẹp.”

“Hừ! Làm gì có nữ nhân nào hắn nhìn trúng mà lại xấu chứ.” Nữ hài với chiếc váy sặc sỡ sắc màu khịt mũi.

“…” Vân Vô Tâm hé môi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Chẳng lẽ các ngươi là…”

“Mị Âm! Thái Chi!!”

Giọng nói kích động của Vân Triệt truyền tới từ phía xa xa. Ngay sau đó, cuồng phong nổi lên, bóng dáng hắn lóe lên cái “vèo”, lập tức xuất hiện ngay cạnh Vân Vô Tâm.

Bên cạnh hắn là Phượng Tuyết Nhi với phượng y xộc xệch, nhung nhan như phấn điêu ngọc trác.

“Hì hì!” Đôi mắt Thủy Mị Âm sáng rực, mỉm cười nói: “Vân Triệt ca ca, xem ra bọn ta tới không đúng lúc rồi.”

“╭(╯^╰)╮” Thái Chi khẽ quay mặt đi.

Ráng hồng trên gương mặt Phượng Tuyết Nhi càng thêm đậm màu, cũng càng thêm tuyệt mỹ không gì sánh được. Thế nhưng nàng chẳng hề ngại ngùng mà thản nhiên gật đầu với Thủy Mị Âm và Thái Chi, sau đó nhìn Vân Triệt rồi khẽ hỏi: “Các nàng là?”

Tiếng hô lên mới nãy của Vân Triệt cũng đã giúp nàng biết được thân phận của hai nữ tử này, thế nhưng dù gì cũng là lần đầu gặp mặt, tốt nhất vẫn phải để Vân Triệt chính thức giới thiệu mới được.

“Đây là Mị Âm của ta, còn đây là Thái Chi của ta.” Vân Triệt mỉm cười nói. Hắn chẳng cần phải nói quá nhiều, bởi vì khoảng thời gian trước, hắn đã miêu tả kỹ càng mỗi một hồng nhan mỗi một Đế Phi nơi Thần Giới với các nàng một cách tỉ mỉ kỹ càng rồi.

“Còn đây là Tuyết Nhi của ta, và cả Vô Tâm của ta nữa.” Hắn quay sang bên cạnh rồi nói.

Vân Vô Tâm bước lên phía trước một bước, vội vàng hành lễ, nói: “Vô Tâm bái kiến Mị Âm di nương, Thái Chi di nương… Mới nãy Vô Tâm có chút thất lễ, mong hai vị di nương khoan dung.”

Trước giờ nàng vẫn luôn tò mò về mấy vị Đế Phi của phụ thân ở Thần Giới, đặc biệt là Thủy Mị Âm – người đã cứu lấy cả Lam Cực Tinh, đồng thời cũng cứu lấy vận mệnh một đời của mọi người và phụ thân. Trong thâm tâm nàng là lòng biết ơn và khát khao sâu sắc.

Mà giờ đây Thủy Mị Âm xuất hiện ở ngay trước mặt, cho nên nàng không khỏi vô cùng kích động.

“Vô Tâm ngoan quá.” Thủy Mị Âm mỉm cười rồi chuyển mắt: “Tuyết Nhi tỷ tỷ, Vân Triệt ca ca nói ngươi là nữ tử xinh đẹp nhất tinh cầu này, quả nhiên đúng là vậy… À đúng rồi, thật ra rất nhiều năm trước, ta đã từng gặp ngươi rồi.”

“Hả?” Phượng Tuyết Nhi khẽ giật mình: “Lúc nào vậy?”

“Có lẽ khoảng…” Thủy Mị Âm suy nghĩ trong chốc lát: “Là chín năm trước, lúc đó ta mới mười lăm tuổi, hì hì.”

Nàng thần bí cười một tiếng, sau đó khẽ nháy mắt với Vân Triệt một cái.

“Chín năm trước?” Phượng Tuyết Nhi ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng hoài nghi… Thời gian đó Vân Triệt vẫn còn đang ở Thần Giới. Với một nữ tử như Thủy Mị Âm mà nói, nếu nàng đã từng gặp thì chắc chắn cả đời không quên, thế nhưng trong đầu nàng lại chẳng có ký ức gì về nàng ấy hết.

“Khụ khụ khụ khụ!” Một loạt tiếng ho khan cố ý liên tục vang lên, Vân Triệt xua tay nói: “Không quan trọng, không quan trọng! Vô Tâm, chẳng phải lúc nào ngươi cũng muốn gặp được Mị Âm a di hay sao, vậy giờ ngươi dẫn nàng đi gặp… các di nương khác của ngươi trước đã.”

Sự xuất hiện vào lúc này của Thủy Mị Âm cũng chứng tỏ “trận nhãn” phía bên Thần Giới đã được xây dựng xong xuôi.

Hắn tiến về phía trước, kéo lấy bàn tay của Thái Chi: “Thái Chi, ngươi theo ta tới một nơi.”



Huyền Yêu Giới, Yêu Hoàng Thành.

“Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

Bàn tay nhỏ nhắn của Thái Chi bị Vân Triệt nắm lấy, đi thẳng đến Huyễn Yêu Giới nơi đại lục Thiên Huyền.

“Ngươi sẽ nhanh chóng biết thôi.” Vân Triệt nở một nụ cười.

Phía trước là nơi tọa lạc của dòng tộc Vân Thị, đồng thời cũng là nơi mà hắn sinh ra. Thế nhưng hắn không thế đưa Thái Chi đáp xuống, mà đưa nàng bay về phía sau núi của Vân tộc.

Thái Chi đang định hỏi thêm một câu nữa thì đột nhiên cảm nhận được gì đó. Cả người nàng lập tức cứng đờ, thần quang trong đôi mắt sáng như sao khẽ run lên, trở nên cực kỳ phức tạp. Vân Triệt dẫn theo Thái Chi dừng chân tại phía bên dưới.

Phía dưới là một dược viện rộng lớn, không gian thanh nhã tĩnh mịch, xung quanh tràn ngập bách thảo vạn hoa, trong không khí lượn lờ thứ hương thơm dược liệu dễ chịu và mê đắm lòng người.

Bên trong dược viện là bóng dáng của một lão giả.

Mặc dù chỉ vỏn vẹn mấy chục năm, thế nhưng Vân Cốc đã dần trở nên nổi danh khắp Huyễn Yêu Giới, đến cả thành viên trong Yêu Hoàng tộc và mười hai gia tộc thủ vệ khi bái kiến cũng phải vô cùng kính trọng.

Mặc dù như vậy, Vân Cốc vẫn quen với việc tự mình hái thảo dược. Chẳng qua giờ đây, bầu bạn bên cạnh hắn không phải là Tô Linh Nhi, mà là một nam tử trung niên tướng mạo anh tuấn, khí chất phi phàm.

Nếu như lúc này, một huyền giả của Thần Giới tới nơi đây, chắc chắn giây phút nhìn thấy nam tử trung niên kia sẽ kinh ngạc tới mức quỳ rạp trên mặt đất ngay tại chỗ.

Bởi vì, người đó đã từng là Tinh Thần Đế…

Tinh Tuyệt Không!

“… Phiến lá này chỉ lấy bảy phần, bọc lại bằng chút huyền khí, đặt vào trong hàn ngọc trong vòng hai tức…”

“… Gốc này tuy tươi tốt, nhưng thực chất đã bị nhuốm trọc khí, lúc loại bỏ…”

“Loại cỏ này tên là Tương Diêu Tử, hình dáng và khí tức của nó giống Bồng Chu Thảo đến chín phần, một khi dùng sai sẽ nguy hiểm đến tính mạng, vậy nên phải khắc ghi từng chi tiết hình dáng khí tức của nó vào trong tim, đây là nền tảng cơ bản của y đạo…”


Hết chương 2053.
Bình Luận (0)
Comment