Vân Cốc kiên nhẫn giảng dạy từng chút một. Hắn là y giả vĩ đại nhất, đồng thời cũng là sư phụ giỏi giang nhất thế gian… Vân Triệt hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai.
Dáng người cao lớn của Tinh Tuyệt Không tự nhiên ngả về phía trước, sau mỗi một câu nói của Vân Cốc, hắn đều gật gù mấy cái, gương mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc và kính trọng.
“…” Thái Chi nhìn chằm chằm vào hắn, trong đôi mắt không hề gợn sóng, mà đôi môi cũng không hề thốt ra âm thanh nào.
“Ta đã xóa bỏ tất cả ký ức của hắn.” Vân Triệt vẫn nắm lấy tay Thái Chi không buông, khẽ nói: “Hắn của bây giờ không còn là của quá khứ, không có sức mạnh, cũng không còn tên là Tinh Tuyệt Không.”
“Bây giờ hắn theo họ Vân của sư phụ Vân Cốc. Sư phụ Vân Cốc đã đặt cho hắn cái tên ‘Vân Không’, mặc dù không thể nhận hắn làm đệ tử, nhưng đã đồng ý giữ hắn bên người, để hắn theo học y và hành y.”
“Mặc dù chỉ mới ba tháng, thế nhưng suy cho cùng hắn cũng đã từng là Tinh Thần Đế. Dù cho không có ký ức, song dường như hắn vẫn còn nhận thức siêu việt, tiến cảnh cực kỳ nhanh, hơn nữa những lời đôi lúc thỉnh thoảng bật ra của hắn còn giúp đỡ Vân Cốc sư phụ rất nhiều.”
“Ban đầu Vân Cốc sư phụ thu nhận hắn bởi vì thỉnh cầu của ta, nhưng bây giờ lại sẵn sàng giữ hắn lại bên cạnh mình. Ta tin rằng chẳng bao lâu nữa, Huyễn Yêu Giới sẽ có thêm một y giả giỏi giang.”
Với Tinh Tuyệt Không, Vân Triệt hận hắn đến thấu xương.
Nhưng dù gì hắn cũng là sinh phụ của Mạt Lỵ và Thái Chi.
Vân Triệt có oán hận đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể ra tay giết hắn ta được.
Thậm chí Vân Triệt còn không dám để hắn ta xuất hiện trước mặt Thái Chi, bởi vì hắn biết rằng, hận ý của Thái Chi với Tinh Tuyệt Không còn lớn hơn cả hắn. Một khi gặp mặt, dưới hận ý tuôn trào, rất có thể Thái Chi sẽ giết hắn ta luôn.
Hắn không thể để Thái Chi đeo lên lưng chiếc gông xiềng giết cha… Hệt như một năm trước, hắn đã ngăn cản Thiên Diệp Ảnh Nhi giết chết Thiên Diệp Phạm Thiên vậy.
Vân Triệt xóa bỏ tất cả ký ức của hắn, để đôi bàn tay nhuốm đầy tội ác của một kẻ từng là Tinh Thần Đế như hắn chữa bệnh cứu người, dần dà chuộc lỗi cho bản thân, mãi cho đến cuối đời.
Đây là cái kết tốt đẹp nhất mà Vân Triệt có thể nghĩ đến… dành cho Thái Chi.
“…” Thái Chi mấp máy môi, giọng nói run rẩy đứt quãng: “Hắn… xứng sao!”
Vân Triệt vươn tay kéo nàng vào lòng: “Với ta mà nói, hắn xứng. Bởi vì bất kể hắn đã phạm phải tội nghiệt tày đình đến mức nào… thì ở một phương diện khác, ta không thể không vô cùng cảm kích hắn.”
Hắn cúi đầu, ngắm nhìn gương mặt của Thái Chi: “Bởi vì có sự tồn tại của hắn, cho nên ta mới có thể gặp được Mạt Lỵ, cũng mới có thể ôm ngươi vào lòng như thế này.”
Thái Chi khẽ giãy dụa, nhưng ngay lập tức, dáng người nhỏ nhắn của nàng hoàn toàn dựa vào lồng ngực của Vân Triệt, nước mắt ầng ậng trong đôi mắt sáng như sao. Nàng khẽ thì thào, nói: “Mẫu thân… di mẫu… ca ca… tỷ tỷ… tất cả bọn họ… tất cả…”
“Tại sao… một kẻ ác lại có thể có kết cục như vậy… Tại sao…”
Vân Triệt nhắm mắt lại, siết chặt vòng tay, mặc cho Thái Chi thỏa sức khóc thút thít trong lòng mình.
Cảm nhận được vết ẩm ướt trước ngực, nội tâm hắn thở phào nhẹ nhõm.
Không biết lần rơi lệ này của Thái Chi có thể giúp trái tim như rơi xuống vực sâu của nàng từng chút một… trở lại dáng vẻ của một tinh linh hoàn mỹ không tỳ vết như “Tiểu Mạt Lỵ” năm đó hay không.
“Vân Triệt ca ca, ngươi chuẩn bị đặt mắt trận này ở đâu?”
Đối mặt với câu hỏi của Thuỷ Mị Âm, Vân Triệt suy nghĩ một lúc lâu rồi nói:
“Tốt nhất là đặt ở đình viện này của Tiêu Môn đi.”
Mặc dù Vân gia ở Huyễn Yêu Giới là nơi hắn sinh ra, nhưng với Tiêu Môn ở Lưu Vân Thành mà nói, nói chung hắn vẫn có một phần cảm tình đặc biệt không thể thay thế. Nơi này không chỉ là nơi hắn trưởng thành, mà còn là bước ngoặt của số phận hắn, cũng là nơi hắn và Mạt Lỵ gặp nhau.
“Mắt trận?” Vân Vô Tâm nhìn phụ thân với ánh mắt thắc mắc.
“Là một mắt trận của truyền tống trận thứ nguyên.” Vân Triệt mỉm cười giải đáp cho nữ nhi: “Một mắt trận khác của truyền tống trận này ở Đế Vân Thành ở Thần Giới xa xôi, cũng là Đế Thành ở Thần Giới của vi phụ. Sau khi xây thành sẽ có thể đi qua đi lại như con thoi bất cứ lúc nào.”
Cánh môi Vân Vô Tâm khẽ hé ra, hiển nhiên rất rung động.
Vân Triệt đã từng nói với nàng, pháp tắc vị diện của không gian Thần Giới vượt xa không gian hạ giới, cho dù là phá huỷ hay là xuyên qua đều sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn.
Trong miêu tả của Vân Triệt, đại trận thứ nguyên nối liền Trụ Thiên Thần Giới với biên giới hỗn độn là đại trận tập hợp nhiều sức mạnh của vương giới xây thành, là công trình không gian to lớn nhất trong lịch sử Thần Giới.
Mà chắc chắn huyễn trận không gian liên thông hạ giới với Thần Giới sắp hoàn thành trước mắt Vân Vô Tâm này cũng ắt phải là một tồn tại kinh người đến mức không phải nhận thức hiện tại của nàng có thể hiểu được.
“Có thể lập tức đi tới Đế Thành ở Thần Giới của phụ thân...” Đôi mắt sáng của Vân Vô Tâm lóe lên: “Huyễn trận không gian như vậy, cho dù là vị diện ở Thần Giới kia cũng rất đáng gờm nhỉ?”
“Đương nhiên.” Vân Triệt nói: “Bỏ qua lượng tài nguyên nó cần sang một bên, có thể hoàn thành huyễn trận không gian như vậy ở trong một thời gian ngắn, trên đời này cũng chỉ có Thuỷ Mị Âm a di của ngươi có thể làm được.”
“Mị Âm a di thật là lợi hại quá.” Vân Vô Tâm nói lời từ tận đáy lòng.
“Hì hì!”
Ngón tay ngọc của Thuỷ Mị Âm khẽ phẩy, Càn Khôn Thứ ở trên đầu ngón tay nàng lóe lên dấu vết màu đỏ rực: “Vậy ta bắt đầu đây. Không gian nơi này quá mức yếu ớt, trước khi xây thành mắt trận, ta cần phải hoá rắn không gian xung quanh trước, muốn hoàn thành toàn bộ thì có lẽ phải khoảng mười ngày.”
“À đúng rồi!”
Thuỷ Mị Âm đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên lật bàn tay lại, trong lòng bàn tay trắng nõn như tuyết là ba miếng ngọc thạch đỏ rực lấp lánh: “Vân Triệt ca ca, cái này cho người!”
Hết chương 2054.