Không còn gì phải nghi ngờ, thần quang đỏ rực đặc biệt kia chính là không gian thần lực ẩn chứa trong Càn Khôn Thứ.
Vân Triệt duỗi tay nhận lấy, nhẹ nhàng thả một tia huyền khí ra. Chẳng bao lâu sau, hắn đã hiểu rõ cách sử dụng nó, ngước mắt lên kinh ngạc nói: “Đây là thứ ngươi dùng Càn Khôn Thứ làm thành sao?”
“Ừm!” Thuỷ Mị Âm gật đầu, trong trẻo nói: “Càn Khôn Thứ hiện tại đã không thể tái hiện sức mạnh năm đó của nó nữa, cho nên Không Huyễn Thạch cũng không thể tái hiện được.”
“Ba miếng ‘Càn Khôn Ngọc’ này là ta dùng một phần thần lực của Càn Khôn Thứ khôi phục mấy tháng nay để làm thành, sau đó dùng huyền khí thôi thúc để nhanh chóng hoàn thành truyền tống không gian khoảng cách siêu xa. Mặc dù truyền tống trận này không thể qua lại trong nháy mắt mà lại không để lại bất kì dấu vết không gian nào giống như Không Huyễn Thạch, nhưng nó cũng có điểm vượt qua Không Huyễn Thạch.”
Hai hàng lông mày của Thuỷ Mị Âm cong lên: “Đó chính là nó sẽ dịch chuyển theo một vị trí xác định chứ không truyền tống đến không gian không xác định giống Không Huyễn Thạch. Hơn nữa cùng lắm sau hai hơi thở, việc truyền tống sẽ hoàn thành, dấu vết không gian để lại cũng cực kì nhỏ bé, tuyệt đối vượt qua tất cả sức mạnh không gian ngoài Không Huyễn Thạch đương thời, gần như không thể bị truy vết.”
“Dịch chuyển theo vị trí xác định?” Vân Triệt lập tức nghĩ đến gì đó: “Chẳng lẽ là... Đế Vân Thành!”
“Đương nhiên!” Thuỷ Mị Âm mỉm cười nói: “Chỉ cần bóp vỡ nó, bất kể ngươi ở bất cứ không gian nào, cho dù là ở Thái Sơ Thần Cảnh cũng có thể trực tiếp truyền tống về Đế Vân Thành.”
Dịch chuyển không gian có thể vượt qua Thần Giới và Thái Sơ Thần Cảnh, cho dù là trước khi Càn Khôn Thứ xuất hiện, Hoàn Hư Đỉnh được mệnh danh là huyền khí không gian mạnh nhất đương thời cũng không thể làm được.
Ngón tay Vân Triệt siết chặt lại, nếu như không phải Vân Vô Tâm ở bên cạnh, hắn thật sự rất muốn trực tiếp đè ngã Thuỷ Mị Âm, hôn thật mạnh một hồi lâu.
Với thân phận là Vân Đế, đương thời đã không còn gì có thể uy hiếp được hắn, nhưng tuyệt đối không chứng tỏ hắn không cần “Càn Khôn Ngọc” này.
Có Càn Khôn Ngọc này ở đây, bất cứ uy hiếp gì cũng đừng hòng đến gần thân nhân hồng nhan vốn được hắn bảo vệ đến cùng cực, bởi lẽ thứ này đồng nghĩa với việc hắn lại có thêm một tấm bùa hộ mệnh khác.
Như vậy, cho dù khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhỏ bé đến ngay cả hạt bụi cũng không bằng kia cũng có thể bình an tránh được.
Thuỷ Mị Âm hiểu rõ tâm tư của Vân Triệt nhất, cho nên nàng không tiếc hao phí sức mạnh vốn khôi phục cực kỳ chậm của Càn Khôn Thứ, chế tạo ra ba miếng thần thạch không gian được nàng đặt tên là “Càn Khôn Ngọc”. Mặc dù gần như vĩnh viễn không thể dùng đến, nhưng nó đủ để tiêu trừ đi toàn bộ nỗi sợ hãi vẫn còn trong lòng kia của Vân Triệt.
“Có điều chỉ có ba miếng, muốn tặng cho ai thì Vân Triệt ca ca phải tự mình cân nhắc.”
Đôi mắt trong veo ranh mãnh của Thuỷ Mị Âm nháy một cái về phía Vân Triệt, sau đó vòng eo nhỏ nhắn của nàng xoay một cái, Càn Khôn Thứ trong tay phóng tích ra thần quang đỏ rực mờ nhạt, bao trùm về phía không gian khu vực hai mươi dặm xung quanh.
“Vô Tâm, nhớ mang nó trên người.”
Vân Triệt trực tiếp đặt một miếng Càn Khôn Ngọc vào lòng bàn tay Vân Vô Tâm, vẻ mặt nghiêm túc dặn đi dặn lại: “Đừng đặt vào túi không gian, hãy đặt nó ở bên cạnh ngươi, nếu như gặp phải nguy hiểm, trực tiếp dùng huyền khí kích hoạt, nó sẽ có thể nhanh chóng dịch chuyển ngươi đến Đế Vân Thành.”
“Ừm, ta biết rồi.” Mặc dù trong lòng cảm thấy sự bảo vệ của phụ thân chu toàn nghiêm cẩn đến trình độ quá đáng, nhưng nàng không nói gì nhiều, chỉ ngoan ngoãn nhận lấy. Sau khi thưởng thức thần quang sở hữu độc quyền của thần thạch trong tay một phen, nàng đã cẩn thận đặt nó vào trong dây thắt lưng bên hông.
“Hai miếng khác phụ thân chuẩn bị cho ai thế?” Trên khuôn mặt ngọc của Vân Vô Tâm đã lộ ra vẻ mặt giống như vẻ mặt của Thuỷ Mị Âm vừa rồi, nhưng giọng điệu chững chạc đàng hoàng hơn nhiều: “Xét về tư, nương ta phải có một miếng, sư phụ cũng phải có một miếng, nhưng nếu như vậy...”
“Thương Nguyệt a di và Linh Nhi a di là hai người dịu dàng nhất, chắc chắn các nàng sẽ không tranh giành gì cả, nhưng nhất định trong lòng sẽ buồn bã.”
“Thải Y a di mặt ngoài thoạt nhìn chắc chắn không để ý nhất, nhưng thật ra nàng mới là người để ý nhất.”
“Linh Tịch a di và phụ thân lớn lên cùng nhau, tất cả mọi người đều biết các ngươi thân nhau nhất. Nếu như không cho Linh Tịch a di, ngay cả ta cũng sẽ cảm thấy quá đáng.”
“Thái Chi a di thoạt nhìn tâm trạng rất không tốt, cho nên lại không thể để nàng tức giận.”
“Mà ba miếng Càn Khôn Ngọc này là Mị Âm a di vất vả làm ra, toàn bộ đều đã giao cho phụ thân mà không để lại cho mình một miếng, nội tâm nàng nhất định rất khát vọng phụ thân tự tay đeo một miếng trong đó trở lại lên trên người nàng...”
“Còn nữa...”
“Hết rồi hết rồi... Đừng nói nữa đừng nói nữa.” Vân Triệt đau hết cả đầu, hai miếng Càn Khôn Ngọc trong lòng bàn tay đột nhiên trở nên vô cùng nóng bỏng.
Hai tay Vân Vô Tâm chắp ra sau lưng, hơi nghiêng đầu. Ở bên ngoài, nàng lạnh lùng cao ngạo đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhưng lúc này đây lại có tư thái xinh đẹp của một thiếu nữ trẻ tuổi: “Nếu như phụ thân cảm thấy phiền não, thế thì chắc là ta có một ý tưởng hay đấy!”
“... Ngươi chắc chắn là ý tưởng hay chứ?” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp cảnh đẹp ý vui của thiếu nữ, Vân Triệt tỏ vẻ nghi ngờ.
Vân Vô Tâm như vui đùa, như nghiêm túc nói: “Rất đơn giản, phụ thân sinh thêm cho ta hai đệ đệ muội muội sớm một chút là sẽ giải quyết một cách hoàn mỹ rồi, hì hì.”
Đúng thật là Vân Triệt là đã nghe lọt tai lời nói này. Hắn suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu: “Nghe có vẻ không tệ.”
Hết chương 2055.