Thương Xu Hòa mở miệng: “Đế thượng muốn hỏi thiếp thân có tình cảm như nào với đế thượng sao?”
Giọng mềm như nước của nàng nói đúng suy nghĩ trong lòng sắp nói ra của Vân Triệt, hắn gật đầu: “Ta muốn nghe lời nói thật.”
Thương Xu Hòa không trực tiếp trả lời, làn gió thơm ngát khẽ phả vào. Nàng chậm rãi bước đến trước Vân Triệt, nhưng lại cúi người xuống, hai tay trắng hơn ngọc nhẹ nhàng đặt trên đầu gối Vân Triệt.
Lúc hai mắt nàng nhìn thẳng vào Vân Triệt cũng là tư thế ngẩng mặt nhìn lên.
“Đế thượng từng cho rằng thiếp thân tình cảm đạm bạc, đã không còn biết hỉ nộ ái ố, càng không có tình yêu nam nữ, dù có thật lòng xem là Đế Phi cũng sẽ không đáp lại từ tình cảm và tâm ý, nên không bằng thờ ơ... Đế thượng càng cho rằng, như vậy đối với thiếp thân mà nói cũng là trạng thái tốt nhất, không nên miễn cưỡng giả vờ tình cảm thắm thiết, miễn cưỡng cười vui, đóng kịch xu nịnh.”
“…” Cho đến giờ, quả thật Vân Triệt vẫn luôn nghĩ như vậy.
Trước hôm nay, hắn vẫn cho rằng Thương Xu Hòa là một người hoàn toàn không có tình cảm. Tuy nàng có ngoại hình vô cùng xinh đẹp và sức hấp dẫn độc đáo khó tả, nhưng bồi dưỡng tình cảm với nàng sẽ chỉ là tự làm bẽ mặt, tự mình đa tình.
Bản thân hắn là kẻ đứng đầu bốn vực, còn là người cướp Thần Nữ Long Hậu, làm sao có thể làm chuyện như vậy được!
“Thiếp thân vạn năm khó thấy mặt trời, một là vì bệnh nặng trong người, hai là do sự bức bách của Nam Minh, vì vậy có lẽ về mặt tình cảm sớm đã vặn vẹo mà bản thân ta không thể phát hiện được, những thứ ưa thích cũng khác với người thường, đối với nam tử lại có bài xích chôn sâu đã lâu.”
“Nhưng…”
Đôi mắt Thương Xu Hòa hơi mơ màng, giọng nói trầm tĩnh chậm rãi như sương mù phát ra từ đôi môi hồng mềm mại, đến gần trong gang tấc: “Đế thượng tin cũng được, không tin cũng được... Lần đầu tiên gặp gỡ đế thượng, thiếp thân đã biết đó là vĩnh hằng cả đời của thiếp thân.”
Vân Triệt hơi ngạc nhiên.
Đôi mắt Thương Xu Hòa dần dần mông lung, lời nói như u lan: “Đế thượng có biết điều đáng sợ nhất, lợi hại nhất trên người mình là đâu không?”
“…” Chóp mũi Vân Triệt bất giác giật giật. Vấn đề này, tuy da mặt hắn rất dày, không sợ vạn vật, nhưng cũng có chút ngại trả lời đúng sự thật.
“Trong mắt thiếp thân, không phải là sức mạnh vô địch, cũng không phải truyền thừa vô song, mà là… đôi mắt.”
Hai mắt Vân Đế lập tức cứng lại một chút: “Hả?”
“Mặc dù lời nói của Nhụy Y vô cùng mạo phạm bất kính, nhưng có một câu lại là sự thật không thể chối cãi.” Thương Xu Hòa cười nhẹ: “Đế thương mới nửa giáp, so với trình độ Đế Vương mà nói đâu chỉ trẻ tuổi.”
Mới nửa giáp đã là Đế Vương, nhìn chung lịch sử của cả Thần Giới cũng chỉ có hai người.
Một là Vân Triệt, một là Hạ Khuynh Nguyệt.
“Nhưng đế thượng từng an phận thủ thường, chìm trong vực thẳm, kiêu ngạo tột đỉnh; từng cứu thế gian khỏi nguy hiểm, từng vùi thế gian trong biển máu...”
“Mấy chục năm ngắn ngủi, thế sự tang thương thăng trầm đã trải qua, người khác muôn đời không thể sánh được. Vì vậy thế giới trong mắt đế thượng có màu sắc sâu sắc nhất, đặc biệt nhất, cũng đáng sợ nhất.”
“Với tâm hồn lạnh lẽo và sự bài xích đối với nam tử của thiếp thân, muốn cảm mến một nam tử nào đó nhất định vô cùng khó khăn. Mà đế thượng... khoảnh khắc nhìn vào màu sắc trong mắt ngươi, biết sẽ sẽ nguy hiểm khó có đường về, nhưng lại khiến người khác không thể khống chế muốn tò mò… tiếp cận… nghiên cứu… hãm sâu… chìm đắm…”
Cuộc sống trong vạn năm của Thương Xu Hòa từ đầu đến cuối vẫn luôn là lạnh lẽo và không có ánh sáng, mà hơn mấy chục năm ngắn ngủi của Vân Triệt lại thăng trầm với vô vàn sóng gió và đảo lộn hết lần này đến lần khác.
Cũng bởi vì vậy, sức hút vô hình của Vân Triệt đối với Thương Xu Hòa còn trí mạng hơn những nữ tử khác.
Vân Triệt mơ hồ nhớ lại, lúc ở Bắc Vực, Trì Vũ Dao cũng từng nói những điều tương tự, nhưng còn lâu mới thẳng thắn như Thương Xu Hòa.
Có điều bây giờ hắn rất muốn tìm một tấm gương, nghiên cứu xem rốt cuộc trong mắt mình có thứ gì không theo lẽ thường.
Thương Xu Hòa nhìn hắn, lời nói dần dần trở thành nỉ non mơ màng: “Nếu có một ngày, đế thượng đối mặt với một nữ tử mạnh mẽ khó có thể thuyết phục, đừng quên, ‘so với sức mạnh, ánh mắt rất dễ khiến người khác tò mò và đắm chìm này của ngươi mới là vũ khí tốt nhất’.”
Vân Triệt nheo mắt lại, hết sức nghiêm túc nói: “Thứ hữu dụng hơn, chẳng lẽ không phải mặt của ta sao?”
Lông mày Thương Xu Hòa khẽ nhếch, mím môi cười: “Đế thượng đã nói như thế, vậy thì đương nhiên là đúng.”
Vân Triệt rũ mắt, sau đó nhẹ nhàng nắm đôi bàn tay như ngọc đang đặt trên đầu gối mình, ngón tay lập tức như chạm vào tuyết, mềm mại mê người.
“Trà thực thư họa... Bất kỳ cái nào cũng có thể rạng danh một phương, đủ kiêu ngạo cả đời, mà đôi tay hoàn hảo như vậy lại có thể tu luyện đến đỉnh phong. Nghĩ kỹ lại, thật có chút làm người khác đau lòng.”
Thương Xu Hòa khẽ lắc đầu: “Trước kia chỉ cảm thấy buồn khổ, chỉ có cố gắng tập trung vào những thứ này, thời gian mới có thể trôi nhanh một chút.”
“Mà bây giờ, ta lại cảm thấy có chút may mắn.” Giọng nói của Thương Xu Hòa dừng lại, đột nhiên mỉm cười nói: “Đế thượng có muốn thử tu trù nghệ với thiếp thân không?”
“Ta? Nấu nướng?”
Hết chương 2085.