Trong ý thức của Vân Triệt, đây là hai chữ hoàn toàn không liên quan đến hắn, lập tức trả lời: “Trò đùa nhàm chán.”
Thương Xu Hòa cũng rủ rỉ nói: “Thế giới rộng lớn, xưa này tu huyền là tối thượng, bên trong có ham muốn thế tục, cũng có ham muốn theo đuổi huyền đạo, ham muốn quyền lực, ham muốn thanh sắc... Nhưng ham muốn ăn uống lại luôn bị vứt bỏ, chẳng đáng theo đuổi.”
“Nhưng mà lục dục của con người, ăn ứng với ham muốn của miệng và mũi. Ăn là một trong các loại ham muốn, dù bị lạnh nhạt ẫn luôn tồn tại nguyên vẹn bên trong bản chất con người, một khi được ham muốn đủ mãnh liệt đánh thức, đi theo dẫn dắt của ý chí, có lẽ sẽ không thua kém ham muốn thế tục nào.”
Lời của Thương Xu Hòa quả thực không phải không có lý, nhưng Vân Triệt vẫn cảm thấy buồn cười: “Đạo này ta cũng không có hứng thú. Mà ngươi là Đế Phi của ta, có ngươi bên cạnh, sao ta phải đích thân làm.”
“Đế thượng nói như vậy, thiếp thân rất vui vẻ.” Thương Xu Hòa nhẹ giọng nói: “Chẳng qua thời gian thiếp thân có thể làm bạn với đế thượng, cuối cùng cũng không dư lại bao nhiêu.”
Vân Triệt: “…”
“Mà đế thượng lại là người có thiên phú về đạo này nhất trong mắt thiếp thân, quả thật rất khó đè nén ý nghĩ này.”
“Ta? Có thiên phú nhất?” Khóe miệng Vân Triệt hơi giật: “Sao ta không biết?”
Thương Xu Hòa chậm rãi nói: “Cùng một lá trà, kỹ thuật khác nhau, có thể nở ra hàng trăm hương thơm. Mà trù đạo: chưng, luộc, hun, nấu, rang, xào, ninh, thiếp, hấp, rán, chần, om, hầm, quay, ướp… lại thay đổi khôn lường, ngàn người ngàn vị.”
“Mà ngoại trừ công thức và kỹ thuật có thể trực tiếp dạy và học dần dần, phần cốt lõi nhất, cũng là chỗ khó nhất, chính là lựa chọn xử lý nguyên liệu và... khéo léo kiểm soát mức lửa.”
“Với hiểu biết của thiếp thân, đế thượng rất giỏi y đạo, lại được Mộc Linh ban ân, vạn mộc thế gian đều thuộc lòng, chỉ dựa vào mùi là có thể phân biệt được nội chất và ngày tháng, mà Thiên Độc Châu do đế thượng điều khiển trong ghi chép thời cổ xưa cũng có lực rèn luyện và tinh lọc cao nhất thế gian.”
“Vì vậy với nguyên liệu, đế thượng có thể dễ dàng đạt được cực hạn mà người khác không thể với đến, dù là thiếp thân cũng không thể so với đế thượng.”
Vân Triệt: “Hừm…”
Nói không sai, nhưng dùng năng lực của Thiên Độc Châu để nấu ăn...
Hòa Lăng cực kỳ thuận theo hắn, đương nhiên sẽ không phản đối.
Nhưng nếu như Thiên Độc Độc Linh thời cổ xưa biết được, e rằng sẽ tức giận đến mức sống lại.
Thương Xu Hòa tiếp tục nói: “Về mức lửa... Nếu bàn về khả năng điều khiển lửa, trên đời này ai có thể so sánh với đế thượng đây.”
Vân Triệt vừa định từ chối suy nghĩ không phù hợp với mình này của nàng, câu tiếp theo của Thương Xu Hòa lại đâm mạnh vào trong lòng hắn:
“Chẳng lẽ đế thượng không muốn cho nữ nhi của ngươi, phi tần người nhà của ngươi, lúc nào cũng cũng thể thưởng thức mùi vị ngon nhất trên đời... Mà còn là món ăn ngươi tự tay nấu sao?”
Lời sắp nói ra của hắn, trong cơn xúc động của nội tâm lại lặng lẽ nuốt vào, thay vào đó là suy nghĩ sâu xa thoáng chốc hiện lên.
Vẻ kinh ngạc tán thưởng vừa rồi của Vân Vô Tâm, dáng vẻ tràn đầy hạnh phúc như ở trước mắt ấy, thậm chí lúc đó hắn cảm thấy vô cùng ghen tị.
Hắn lặng lẽ nhìn bàn tay của mình... Trở lại Lam Cực Tinh đã lâu, trong lòng hắn vẫn thường cảm thấy áy náy và tự trách sâu sắc đối với nữ nhi.
Hắn đang rất cố gắng nghĩ ra đủ cách để bù đắp, muốn trở thành một phụ thân tốt hơn.
Nếu như lời của Thương Xu Hòa... Không chỉ đối với Vô Tâm, đối với tất cả hồng nhan trong nhà, đồng thời đối với chính bản thân hắn, đều là một chuyện vô cùng tốt.
Hơn nữa, bản thân hắn rất dễ dàng đạt được cảnh giới mà người khác cả đời khó cầu… Cũng không có vẻ khó khăn như vậy nhỉ?
Sự thay đổi trong mắt Vân Triệt khiến Thương Xu Hòa thản nhiên cười: “Vậy thì đế thượng có muốn thử một lần không? Có lẽ đế thượng sẽ khám phá ra một thế giới kỳ ngoài dự đoán của ngươi.”
Sau khi kì kèo vài canh giờ, Vân Vô Tâm trở về tẩm cung, đi theo sau là Nhụy Y tràn đầy thấp thỏm bất an.
Sau khi kích động, nàng đã hối hận rồi.
“Phụ thân, ta đã về rồi.” Gương mặt Vân Vô Tâm tràn đầy vui mừng, hiển nhiên đã chơi rất thỏa thích.
Sau khi gọi, nàng nhìn phụ thân và Thương Xu Hòa trong điện, giữa môi khẽ “Ơ” một tiếng.
Vân Triệt và Thương Xu Hòa đang sóng vai đứng trước bàn, cách nhau không quá nửa người. Mà điều khiến Vân Vô Tâm ngạc nhiên nhất chính là khí tràng của phụ thân thay đổi.
Có lẽ đó là một loại cảnh giác đối với ngoại vật, cũng có lẽ là kiêu ngạo của Đế Vương. Lúc có người ngoài ở cạnh, xung quanh phụ thân sẽ luôn tự nhiên tồn tại một tầng khí tràng vô hình, hoàn toàn ngăn cách sự tiếp xúc khí tức của bọn họ, dù dẫn nàng đi thành trấn nhộn nhịp, trên người hắn cũng sẽ không nhiễm chút khí tức của người khác.
Mà lúc ở với nàng cũng như với các mẫu thân, tầng ngăn cách này lại tự nhiên mà tan đi.
Mặc dù tu vi huyền đạo của nàng còn lâu mới hiểu được cảnh giới của phụ thân, nhưng cũng mơ hồ phát hiện ra, khí tràng ngăn cách này của phụ thân cũng không phải cố ý tạo ra, mà là phản ứng bản năng do cơ thể tự nhiên hình thành trong những năm này.
Hết chương 2086.